Sinh - lão - bệnh - tử là quy luật tự nhiên của con người. Có những cái chết được chuẩn bị hẳn hoi như già cả, bệnh tật. Ngược lại, có những cái chết đến với con người hoàn toàn là điều bất ngờ. Thế nhưng có những cái chết không ngờ khi bị ngộ độc thức ăn. Bi đát nhất là những trường hợp được cảnh báo nhưng cứ đâm đầu vào cái chết.
Bà con ngư dân vùng biển đều quen với con Sam. Sam có rất nhiều loại nhưng tựu trung lại có 2 loại là Sam vuông và Sam tròn. Thịt của Sam giống như thịt của cua vậy. Cũng giống như cua, có những cái nghoe thò ra ăn như càng cua. Và cũng có con có gạch và có con có trứng. Trứng của Sam vàng giống như trứng cá, ăn vào bùi bùi, béo béo. Người ta có thể nướng hay luộc Sam như luộc cua vậy.
Nhìn bề ngoài thì con nào cũng giống con nào nhưng thật sự bên trong của nó con nào có chất độc thì mắt thường không thể biết được. Với kinh nghiệm của người đi biển thì con Sam nào không ăn Sứa thì là Sam lành còn Sam nào ăn Sứa coi như là Sam độc. Nhìn vào con Sam ai nào biết được Sam lành và Sam độc.
Mấy ngày qua, bà con vùng biển mặn Cần Giờ không ngạc nhiên lắm khi chứng kiến cảnh ra đi của một chàng trai trẻ và mấy người khác phải cấp cứu ở bệnh viện 115.
Chuyện là dân nghèo, có cái gì là nhậu cái đó chứ cũng chẳng phải cân đo đong đếm gì cả. Cứ nghe cha anh ăn Sam được thì cũng ăn nhưng thực chất ăn trong một tư thế rất liều mạng. Vừa nhậu xong, người của chàng thanh niên ấy bị tê. Bà con chòm xóm đưa đi cấp cứu nhưng đến phà Bình Khánh thì đã quá muộn, cạnh đó còn mấy người cũng đưa đi cấp cứu nhưng có lẽ nhiễm ít hơn chàng thanh niên xấu số kia nên thoát nạn.
Người ta vẫn mách bảo với nhau là nếu ăn vào thấy tê tê thì lấy nước muối uống vào và cho Sam ra thì sẽ không bị ngộ độc ! Thế nhưng, đáng tiếc thay là khi nhậu vào thì Sam làm tê hay là rượu làm tê thì làm sao các đệ tử lưu linh có thể biết được.
Chuyện chết vì Sam không phải là mới đây hay vài bữa nhưng thi thoảng vẫn có người này người kia bị. Chẳng hiểu nỗi được sự biện minh việc ăn con Sam ở vùng biển mặn này. Ăn một cách liều mạng mà người ta cứ ăn. Phần đáng nói ở chuyện ngộ độc vì Sam này không chỉ riêng ở trách nhiệm của người ăn mà của các cơ quan chức năng. Biết chất độc của con Sam cực kỳ nguy hiểm tại sao người ta không ra lệnh cấm buôn bán, vận chuyển Sam. Nghe đâu ở đầu bến đò Hiệp Phước – An Thới Đông người ta vẫn bán Sam. Sam to có giá đến cả trăm ngàn nên nhiều người tranh thủ kinh doanh để kiếm chút đỉnh.
Chuyện kiếm chút đỉnh của họ đành biết là tốt để đắp đổi qua ngày nhưng thử hỏi mạng người với cái chút đỉnh ấy như thế nào ? Có thể vì cái lợi be bé mà làm mất mạng người chăng ?
Nghĩ con Sam cũng nhớ con cá Nóc, phải có biện pháp mạnh thế nào đấy để người dân không bao giờ dùng đến con cá có nọc độc nguy hiểm này. Thi thoảng lại cứ nghe người này người kia ở vùng kia vùng nọ chết vì cá Nóc nghe sao mà bi đát quá.
Khốn khổ trình độ dân trí của bà con còn thấp, chuyện cần là làm điều gì đó với biện pháp thật mạnh để răn đe bà con không được ăn những con nguy hiểm đến tính mạng như Nóc, như Sam.
Sự ra đi của chàng thanh niên nọ ở An Thới Đông sẽ là thanh thản với anh, nhưng thử hỏi còn 4 đứa con nheo nhóc của anh giờ sẽ ra sao khi trong gia đình thiếu vắng cha, hụt đi sự nương tựa. Cũng chỉ vì nghèo, vì thiếu hiểu biết, vì liều mạng để rồi có cái gì cũng ăn, có cái gì cũng nhậu và trong những cái ăn, cái nhậu đó có những cái cực kỳ độc như Nóc, như Sam và nhiều thứ khác nữa.
Cần phải giáo dục triệt để về mối nguy hại của những con vật có nọc độc gây tử vong cho người cũng như cần có những biện pháp cực mạnh để bà con ngư dân vùng biển mặn nghèo này không còn kề cận với những cái chết không lường trước được.
Hai Tôm Cần Giờ