“Trời
đất bao la nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế!” rồi lẳng lặng
quay đi, không bao giờ quay trở lại quán nữa. Giếng nước từ ấy cũng cạn dần.
Một
vị thiền sư đi ngao du thiên hạ, khi đến một vùng núi nọ thì bị ốm nặng. Ông
được một bà goá là chủ quán trà cứu và đưa về nhà chăm sóc.Mặc dù không biết
tung tích vị thiền sư, quán nghèo thưa thớt khách,không có tiền nhưng người phụ
nữ vẫn tận tình chăm sóc và cứu chữa cho ông.
Hơn
3 tháng ròng vị thiền sư mới bình phục. Cảm động ân tình của bà chủ quán, vị
thiền sư trước khi rời đi dành một tuần liền để đào một cái giếng cạnh quán cho
bà goá tiện dùng nước, không phải ra tận suối gánh nữa.
Không
ngờ, từ khi dùng nước giếng mà vị thiền sư đã đào để pha trà bán, trà của bà
goá có mùi thơm thật đặc biệt và vị của trà cũng rất ngon. Ai uống một lần cũng
phải quay lại. Tiếng lành đồn xa, quán trà của bà goá khách đến đông nườm nượp.
Người đàn bà goá trở nên giàu có từ đó.
Ít
lâu sau, vị thiền sư có dịp ghé qua quán để thăm lại ân nhân của mình,
thấy cơ ngơi khang trang, vị thiền sư rất mừng cho bà goá. Khi hỏi về
giếng nước, bà goá than phiền với thiền sư: “Giếng nước này tốt lắm, có
điều nước cạn liên tục, vài ngày mới lại đầy nên tôi chẳng bao giờ đủ để
bán cho khách”. Vị thiền sư nghe xong lắc đầu, nói: “Không tốn kém gì cả,
từ nguồn nước trời cho rồi kiếm ra nhiều tiền mà bà vẫn không thấy hài
lòng ư?” .
Ông
viết lên tường một câu: “Trời đất bao la nhưng lòng tham của con người còn
mênh mông hơn thế!” rồi lẳng lặng quay đi, không bao giờ quay trở lại quán
nữa. Giếng nước từ ấy cũng cạn dần.
–
Chúng ta phần lớn giống như bà goá kia, không bao giờ hài lòng với
cái mình có mà thường đứng núi này trông núi nọ. Chúng ta thường hay
so sánh, hay mong ước viển vông mà quên vui hưởng hiện tại của mình.
Hãy
nhìn lại để thấy mình đã được may mắn hơn bao nhiêu người chẳng có gì, để biết
vui sống, để bớt “lòng tham”, để không phải hối hận về sau.
Nguồn: phatgiaodoisong