LỄ
MÌNH VÀ MÁU CHÚA KITÔ
Ăn
uống là chuyện bình thường của mọi sinh vật sống. Khi tôi ăn uống, thức ăn,
thức uống trở thành tôi. Tôi sống, tôi hoạt động, tôi lớn lên… nhờ bao nhiêu
chất dinh dưỡng từ chút rau xanh, cá tươi, hoa trái…
Trừ
những bữa tiệc, những độ nhậu phi nghĩa, phi đạo đức, nhằm mua quan, bán chức,
hối lộ, mãi lộ, nịn hót... Hoặc những bữa tiệc, những độ nhậu mà người ta dùng
như một cuộc hẹn hò làm ăn, bàn tính, thậm chí qua đó, người ta lên chương
trình cho cả một hệ thống phi luân lý như cùng hợp tác giết người, cướp của,
bóc lột dân lành, mánh mung, trả thù, bớt xén của công, chạy chọt để thoát sự
trừng trị của pháp luật…
Trừ
tất cả những bữa tiệc ấy, những bữa cơm, dù toàn những thức ăn sang giàu, hay
chỉ đạm bạc, đơn giản vài trái cà gém, một chút mắm tôm của những gia đình
nghèo, vẫn không bao giờ mất đi tính thiêng liêng và vẻ đẹp của nó. Nó cần nhận
được sự tôn trọng của mọi người như: tránh gây gỗ, cãi vã, hiềm khích, đánh đập
nhau...
Câu
nói nổi tiếng của ông bà từ ngàn xưa để lại cho con cháu: “Trời đánh tránh bữa
ăn”, là câu nói hữu ích, có sức giáo dục lòng tôn trọng sự thiêng liêng và vẻ
đẹp của bữa cơm. Những bữa cơm giàu tình yêu, nồng ấm tình gia đình, tràn ngập
sự thành thực…, dù là những bữa cơm sang giàu hay đạm bạc đều là những bữa cơm
quý phái, cần thiết cho cuộc đời.
Chúa
Kitô nhiều lần sử dụng bữa cơm để mạc khải nhiều chân lý quý giá cho Hội Thánh.
Càng suy nghĩ, ta càng nhận thấy, Chúa Kitô thật là một nhà giáo dục tài ba. Vì
có lúc nào tình yêu đằm thắm, lòng người tin tưởng nhau, và là nơi trổ sinh
niềm vui cho bằng bữa cơm!
Chúa
dùng khung cảnh tốt đẹp của bữa cơm để nâng hôn nhân lên hàng bí tích tại tiệc
cưới Cana. Chúa đã đến và dùng bữa trong nhà
cô Maria, một phụ nữ tội lỗi, để tha tội cho chị, khi chị gục đầu khóc bên chân
Chúa.
Và
trong một bữa cơm, Chúa dạy người ta hãy ngồi vào chỗ rốt hết, vì “ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống và ai hạ
mình xuống sẽ được nâng lên”. Chúa đã ăn với các môn đệ trên biển hồ sau
khi sống lại để bày tỏ mầu nhiệm phục sinh… Còn nhiều, nhiều nữa những bữa cơm
mạc khải như thế.
Liên
quan tới bí tích Thánh Thể, Thánh Kinh cho thấy nhiều bữa ăn mạc khải mầu nhiệm
Thánh Thể. Chẳng hạn hai lần Chúa làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi dân
trong thời gian Chúa giảng dạy.
Đặc
biệt, chính trong bữa ăn cuối cùng trước khi rời xa các môn đệ, Chúa Giêsu
chính thức thành lập bí tích Mình Máu Thánh qua lời truyền phép mà thánh Phaolô
nhắc lại trong trong bài đọc I: “Các con
hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Thầy, sẽ bị nộp vì các con. Các con hãy làm
việc này mà nhớ đến Thầy” và: “Chén
này là Tân Ước trong Máu Thầy. Mỗi khi các con uống, các con hãy làm việc này
mà nhớ đến Thầy” (1Cr 24-26).
Hôm nay,
lễ Mình Máu Thánh Chúa, Hội Thánh mời gọi ta suy niệm một trong ba bữa ăn ấy.
Đó chính là lần Chúa làm phép lạ từ năm chiếc bánh và hai con cá để nuôi sống
năm ngàn người đàn ông, chưa kể đàn bà và trẻ con.
Chúa
không làm phép lạ chỉ như một phép lạ mà thôi, càng không bao giờ làm phép lạ
để khoe mẽ tài năng của mình. Nhưng phép lạ hóa bánh ra nhiều từ năm chiếc bánh
và hai con cá, gọi về một phép lạ khác lớn lao hơn. Đó là phép lạ hóa nên Mình
Máu của chính Chúa Kitô để nuôi dưỡng linh hồn con người, không phải năm ngàn
hay mười ngàn, nhưng là lớp lớp người từ đời này sang đời khác.
Hóa ra
phép lạ Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều là để hướng lòng ta về chính Bánh là của
ăn muôn đời trường tồn, là Bánh bất tử đưa ta vào sự sống nhiệm mầu và vĩnh cửu
của Thiên Chúa. Bánh ấy chính là Thịt Máu Chúa Kitô.
Bữa ăn
Thánh Thể do Thiên Chúa dọn cho chúng ta là một cuộc hạ sinh mới trong lòng
người. Nếu đã có lần Chúa Giêsu sinh ra trong trần gian một cách thể lý, thì
cuộc sinh hạ của Chúa trong lòng người ta là một cuộc sinh hạ không ngơi nghỉ.
Mỗi
khi ta rước Chúa Giêsu vào tâm hồn mình, là mỗi lần Chúa chấp nhận giáng sinh
lại trong lòng ta. Chúa chấp nhận hạ sinh lại không vì lợi ích cho riêng mình,
nhưng cho chính chúng ta. Vì các của ăn phàm trần, khi ăn vào, sẽ biến thành
máu thịt ta, nhưng ăn Máu Thịt Chúa Giêsu, ta được “Thiên Chúa hóa” (ngôn ngữ
chuyên môn của thần học gọi là “thần hóa”), nghĩa là trở nên giống Chúa hơn.
Ngài
sẽ ban cho ta sức mạnh của lòng tin, của tình mến để ta tin tưởng và yêu mến
Thiên Chúa, vững vàng trước mọi cám dỗ, không sa ngã và bảo vệ đức tin của mình
thành toàn. Tắt một lời, Chúa Giêsu hạ sinh trong lòng ta qua bí tích Thánh Thể
để ta ngày một nên thánh thiện như Chúa.
Trên
mọi bữa ăn, Thánh Thể là bữa ăn của hiệp thông trong tình yêu. Cuộc hiệp thông
trong tình yêu này là cuộc hiệp thông lớn lao đến mức tuyệt vời: Thiên Chúa tìm đến viếng thăm tâm hồn người
thế, từ đó, con người được diễm phúc đón nhận chính Thiên Chúa vô cùng cao cả
ấy.
Cuộc
hiệp thông ấy vừa lớn lao, vừa lạ lùng: siêu
nhiên đến với tự nhiên, Thánh ở với người, cái vô cùng ở cùng cái hữu hạn.
Một
cuộc hiệp thông lớn đến thế, chỉ có thể thực hiện bởi tình yêu của Thiên Chúa
mà thôi. Ngoài tình yêu ấy, không còn một sự hiệp thông nào sánh ví.
Cuộc
hiệp thông cao cả như vậy, mang lại giá trị cho con người. Bởi Thiên Chúa đã
không trao ban bất cứ một cái gì ngoài bản thân Ngài, nhưng là trao ban chính
Con Một của mình cũng là Thiên Chúa của chúng ta.
Nơi cuộc hiệp thông được thực hiện trong
tình yêu của Chúa, chúng ta kín múc nguồn hạnh phúc là chính Thiên Chúa, Đấng
Tuyệt Đối.
Có ai
ngờ, nơi bí tích Thánh Thể, loài người bé nhỏ là thế, lại được gần Thiên Chúa
đến nỗi nên một trong nhau. Do đó, loài người không còn chỉ là thụ tạo đơn
thuần, nhưng là thụ tạo mang chiều kích vĩnh cửu.
Lãnh
nhận tình yêu hiệp thông nơi bí tích Thánh Thể, chúng ta được mời gọi sống yêu
thương và hiệp thông với anh chị em của mình.
Kinh
Tạ Ơn II nói lên điều đó: “Chúng con tha
thiết nài xin Chúa cho chúng con khi thông phần Mình và Máu Đức Kitô được quy
tụ nên một nhờ Chúa Thánh Thần".
Hoặc
kinh Tạ Ơn III: “Xin cho chúng con được bổ
dưỡng bởi Mình và Máu Con Chúa, và được tràn đầy Thánh Thần của Người, thì trở
nên một thân thể và một tinh thần trong Đức Kitô”.
Lời cầu xin ơn hiệp thông khi cử hành
Thánh Thể phải được cả cộng đoàn sống và áp dụng trên từng cá nhân.
Chính
vì điều này, chúng ta có thể nói, để đánh giá sức sống của một cộng đoàn Thánh
Thể, tiêu chuẩn đúng nhất là sự hiệp
thông mà cộng đoàn đó thể biểu lộ.
Một cộng đoàn chia rẽ không thể nói về
“một thánh lễ sốt sắng”. Cũng như mỗi thành viên trong gia đình
mà chia rẻ, rạn nứt, gia đình đó, dù chuyên chăm tham dự thánh lễ, lãnh bí tích
Thánh Thể đến đâu, vẫn là gia đình đánh mất ơn hiệp thông, lẽ ra phải có, nhờ
Thánh Thể Chúa Kitô.
Chúng
ta có những bữa cơm hằng ngày, có khi đạm bạc, có khi sang trọng. Những bữa cơm
ấy là nơi gặp gỡ và nuôi dưỡng tình gia đình, tình bạn, tình lối xóm, và biết
bao nhiêu thứ tình cần thiết trong cuộc sống.
Trong
chiều kích thánh thiêng của tâm hồn, chúng ta tham dự tiệc Thánh Thể, để múc lấy
tình yêu của Thiên Chúa. Từ đó sống với anh chị em quanh mình.
Tình
yêu nơi bàn tiệc Thánh Thể không đơn thuần nuôi dưỡng tình con người, nhưng đi
một bước cao hơn: thánh hóa và vĩnh cửu
hóa mọi tình yêu nhân loại. Tình yêu nơi bàn tiệc Thánh Thể còn thần hóa
những người yêu nhau và biến họ nên đồng
hình, đồng dạng với Chúa Kitô.
Vì
thế, mỗi lần rước Chúa Giêsu Thánh Thể, bạn và tôi xin hãy cầu xin Chúa ban cho
mình được chìm ngập trong tình yêu của Chúa, để nên một với Thiên Chúa và với
anh chị em.
Lm JB NGUYỄN MINH HÙNG