ĐẠO ĐẤM NGỰC
Chuyên mục
Huế - Sàigòn – Hànội: Tiến sĩ Trần Mỹ Duyệt Kính
mời theo dõi video tại đây: https://bit.ly/3jlVuuT Thưa chú, cháu được rửa tội, có giấy chứng
nhận rửa tội đàng hoàng chính danh người Công Giáo, nhưng mấy đứa bạn của cháu
mỗi lần nghe cháu nói mình đi lễ, đi nhà thờ, hoặc đọc kinh thì chúng nó cười
và bảo cháu là người theo “Đạo Đấm Ngực”. Chúng nó bảo cháu là bọn tao không hiểu mày như thế nào mà mỗi lần đến nhà
thờ thì đọc: “Tôi thú nhận cùng Thiên Chúa và cùng anh
chị em, tôi đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều
thiếu sót. Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng...” Rồi bọn nó đấm ngực 3 lần và cười có vẻ như
chế nhạo. Có đứa còn nói, mày thú nhận cùng tao đi, vì tao cũng là chị em với
mày đây nè. Gớm, tội gì mà nhiều tội thế! Theo chú, cháu
phải giải thích với tụi bạn tinh quái này như thế nào? Thú thật mỗi lần nghe
chúng nói nhạo như vậy, cháu thấy nhột dạ lắm... Cám ơn chú, TPh Câu trả lời góp ý: Trên đây là một câu hỏi rất ý nghĩa
và cũng rất thực tế trong sinh hoạt tôn giáo. Hy vọng là bạn bè của người hỏi
được coi như một lũ bạn tinh nghịch, thấy một bạn khác tôn giáo, siêng năng và
nhiệt thành với niềm tin của mình thì chọc ghẹo cho vui thôi. Nhưng nếu ai
trong nhóm bạn bè này có ý coi thường và châm chọc đạo của nhau, thì cách tốt
nhất là cứ nói và giải thích cho các bạn ấy. Ít là những điều tóm lược như sau: Trước hết, chúng tôi xin bạn tôn trọng tên gọi của đạo chúng tôi là đạo “Công
Giáo”, chứ không phải đùa chơi như bạn gọi là “Đạo
đấm ngực”. Đấm ngực chỉ là một hành động bên ngoài diễn tả tâm tình
sám hối bên trong tâm hồn mỗi người, để ai nấy nên xứng đáng trước khi tham dự Phụng Vụ Thánh, mà chúng tôi gọi là Thánh Lễ. Mong bạn hiểu như thế. 
“Đấm ngực” là gì? Như vừa đề cập ở trên, đấm ngực là hành động nói lên sự thành tâm, ăn
năn và thống hối chân thành của một người với ý thức về những sai phạm của
mình. Mọi Kitô hữu phải chuẩn bị tâm hồn tinh sạch để xứng đáng tham dự Thánh Lễ
bằng cách ăn năn và thống hối về những lỗi phạm của mình, dù vô tình hay cố ý từ trong tư tưởng, lời nói và việc làm...,
và cả những điều thiếu sót. Thưa bạn, có bao giờ bạn có những tư tưởng hão huyền, sai trái không nhỉ? Thí
dụ, thấy một chàng nào đó điển trai, có tài, học thức và thành đạt rồi đem lòng
mơ ước, chiếm hữu không? Có bao giờ bạn nuôi những ý nghĩ tham lam, ghen tỵ,
giận hờn, và ác cảm với một người nào đó không? Về lời nói, có bao giờ bạn nói
những lời cố tình hoặc vô tình làm đau lòng, làm tan nát hạnh phúc gia đình của
bạn bè, anh chị em mình không? Hoặc có bao giờ bạn có những hành động mà người
Công Giáo gọi là xúc phạm đến Thiên Chúa và anh chị em mình không? Thí dụ, do
thù ghét, ác ý, ghen tỵ, tham lam, tự ái mà dẫn đến nói những lời châm chọc,
phỉ báng một ai đó, hoặc những hành động trả thù, giận hờn, nói hành, nói xấu
người khác. Và thực tế hơn là có những tranh luận, những hành động xúc phạm đến
nhau như bạn đang chọc ghẹo bạn mình, bằng
cách gọi bạn là người theo đạo đấm ngực chẳng hạn? Những
điều thiếu sót? Theo thiển nghĩ của chúng tôi, tất cả chúng ta đều thiếu sót rất nhiều: thiếu sót đối với chồng, với vợ,
với con cháu, với ông bà, cha mẹ, anh, chị, em. Tiếp đến là thiếu sót đối với
bạn bè, người thân, người cùng sở, cùng sinh hoạt chung. Và xa hơn là thiếu sót
đối với những người đáng thương về tinh thần, thể xác, và tâm lý...
Những nạn nhân của chiến tranh, thiên tai, bão lụt; của chính trị, tôn giáo, xã
hội, và chủng tộc. Tóm lại, ở điểm thiếu sót này thì cả các bạn và chúng tôi cần
phải đấm ngực mỗi ngày. Chúng ta thực sự thiếu
sót, và thiếu sót rất nhiều. Thiếu sót về mọi mặt. Tại
sao phải đấm ngực? Vì
đây là hành động vừa mang tính cách con người, vừa tâm lý và tâm linh. Tôi đấm
ngực tôi vì tôi tự nhận cái yếu đuối, khuyết điểm của mình, những yếu đuối và
khuyết điểm mà tự tôi, tôi biết, không ai biết. Tôi đấm ngực tôi
vì tôi xác nhận thực tế về các yếu đuối và khuyết điểm ấy. Tôi tự chấp nhận để tha cho mình, trước khi tha cho những người khác. Và tôi đấm ngực trước Đấng Tối Cao là Thượng Đế đã hiểu
thấu tâm tư của tôi và xin Ngài tha thứ. Như vậy hành động đấm
ngực rõ ràng mang một ý nghĩa rất lớn đối với việc tha thứ, được tha thứ và được biến đổi con người mỗi ngày thêm hoàn thiện. 
Một người không bao giờ nhận mình có lỗi,
có tội, dù chỉ là những thiếu sót là một người rất nguy hiểm. Lời một vị thánh
nhân nói: “Nếu bạn tự cho mình là hoàn hảo, thì không
còn gì để nói nữa” (St. Augustine). Nói một
cách nghiêm túc, tức là “bỏ đi”, hay “đồ bỏ”. Bởi vì ai mà không có lỗi. “Nhân
vô thập toàn”. Người ta chỉ có thể sửa sai và nên tốt hơn
nếu nhìn
nhận mình có lỗi. Và đó là lý do tại sao những người Công Giáo đấm ngực và nhận mình có lỗi.
Tuy nhiên, bạn cũng đừng hỏi chúng tôi thế sao nhiều người Công Giáo vẫn là người
xấu? Đương nhiên, việc sửa sai và thăng tiến nội tâm là một
hành trình liên lỉ tâm linh, nó chỉ kết thúc khi một người đã
nhắm mắt. Chính vì có những sửa sai nhỏ nhoi ấy mà thế
giới đã không ra tồi tệ hơn, đời vẫn đáng sống, và bạn có những người bạn tốt (dù chưa hoàn hảo) để chia
sẻ cuộc sống. Ngoài ra, hành động đấm ngực và kêu van sự
tha thứ đối với cái nhìn tâm linh rất cần thiết. Nó mời gọi và kêu xin lòng thương xót của Thiên Chúa, Đấng luôn nghe lời khẩn cầu mà tha
thứ tội lỗi cho chúng ta. Ngài còn ban ơn sức mạnh giúp chúng ta can đảm, vững vàng vượt qua những yếu đuối và thách đố của cuộc đời để
thăng tiến trong đời sống. Tóm lại, qua những gì vừa trình bày,
bạn có thể hiểu phần nào việc “đấm ngực” của đạo Công Giáo chúng tôi để từ đây chúng ta mãi mãi là những người bạn tốt của nhau.
Xin
chân thành cảm ơn. Trần Mỹ Duyệt Hẹn gặp lại
Tác giả:
Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt
|