Chuyên mục:
TÔI TIN, CHÚNG TÔI TIN
Phêrô Phạm Văn Trung, Saigon,
biên tập từ Aleteia
Kính mời theo
dõi video tại đây:
https://bit.ly/3zylsBA
Trong tình
hình đại dịch Côvid 19 ngày càng lan rộng tới hầu hết các tỉnh thành trong nước
Việt Nam, nhất là đang gia tăng mỗi ngày không ngừng tại Sài Gòn, hẳn không ít
người vốn vẫn tin vào một Thiên Chúa đầy lòng thương xót nay cũng ít nhiều băn
khoăn:
“Cho đến khi nào, lạy Chúa? Lạy Chúa,
Ngài quên con mãi tới bao giờ? Tới bao giờ còn ngoảnh mặt làm ngơ?” (Tv 13: 2)
Hoặc như
tiên tri Khabacúc trách Chúa đã không nghe tiếng kêu của ông:
“Cho đến bao giờ, lạy Chúa, con kêu cứu mà
Ngài chẳng đoái nghe, con la lên: “Bạo tàn!” mà Ngài không cứu vớt” (Khabacúc 1, 2).
Hay như
tiếng kêu, trong sách Khải Huyền, của những vị tử đạo vì đức tin vào Chúa của
họ:
“Lạy Chúa Chí Thánh và chân thật, cho
đến bao giờ Ngài còn trì hoãn, không xét xử và không bắt những người sống trên
mặt đất phải đền nợ máu chúng con?” (Khải Huyền 6:10).
Hoặc những
ngày này có những bình luận trên các trang Facebook, ví dụ như:
“Chúa ơi! Xin đừng trì hoãn nữa! Đó là ước
nguyện của bao người đang đau khổ trong cơn đại dịch này”, và “Tình hình này sao sợ quá! Bàn tay Chúa đâu,
con đang cần Ngài!”
Vấn đề “Tại sao có đau khổ? Trong đau khổ, còn có thể tin vào Thiên Chúa là tình yêu không?” lại một
lần nữa được đặt ra cho tâm trí của những Kitô hữu.
Chúng ta
hãy nghe Đức Cha Robert Barron, Giám mục phụ tá Tổng giáo phận Los Angeles,
chia sẻ cách nhìn nhận của ngài về vấn đề này.
Nếu chúng ta lật lại Kinh Thánh, câu trả lời sẽ trở nên rõ ràng hơn, dù nó
vẫn là mầu nhiệm.
Premier
Christian Radio ở Anh vừa tài trợ một cuộc khảo sát điều tra xem cuộc khủng
hoảng COVID đã ảnh hưởng đến niềm tin và thái độ tôn giáo như thế nào. Có ba
phát hiện chính — cụ thể là 67% những người tự cho mình là “tôn giáo” nhận thấy
niềm tin của họ vào Thiên Chúa bị thách thức, gần một phần tư trong số những
người được hỏi nói rằng đại dịch khiến họ sợ chết hơn, và khoảng một phần ba
những người được khảo sát nói rằng đời sống cầu nguyện của họ đã bị ảnh hưởng
bởi cuộc khủng hoảng.
Justin
Brierley, người dẫn chương trình nổi tiếng “Không thể tin được?” nhận xét rằng
anh ấy đặc biệt ấn tượng bởi số lượng đáng kể những người, do COVID, đã gặp khó
khăn trong việc tin vào một Thiên Chúa yêu thương. Tôi cũng muốn tập trung vào
phát hiện này.
Tất nhiên,
theo một nghĩa nào đó, tôi hiểu được vấn đề. Một sự phản đối hoàn toàn chuẩn
xác đối với niềm tin vào Thiên Chúa, đó là sự đau khổ của con người , đặc biệt
là khi nó đến thăm những trẻ em vô tội. Người biện hộ cho chủ nghĩa vô thần
hoặc chủ nghĩa tự nhiên khá dễ dàng hỏi những tín hữu rằng, “Làm thế nào bạn có
thể khẳng định sự tồn tại của một vị Thiên Chúa yêu thương nhưng lại để xẩy ra
Holocaust – Lò thiêu người Do Thái, những vụ xả súng ở trường học, sóng thần
giết chết hàng trăm nghìn người, đại dịch, v.v.?”
Nhưng theo
một nghĩa khác, tôi phải thú nhận rằng tôi thấy lập luận về sự dữ này hoàn toàn
không thuyết phục, và tôi nói điều này chính xác với tư cách là một giám mục
Công giáo — nghĩa là, với tư cách là người nắm giữ và giảng dạy giáo lý của
Thiên Chúa có trong Kinh Thánh. Tôi không nghĩ bất cứ ai đọc Kinh Thánh cẩn
thận đều có thể kết luận rằng niềm tin vào Thiên
Chúa yêu thương không tương thích với đau khổ, một cách nào đó.
Không có
nghi ngờ gì về việc Thiên Chúa yêu
thương Nôe, nhưng Ngài đã đưa Nôe vượt qua thử thách khôn lường của một trận
lụt quét sạch gần như toàn bộ sự sống trên trái đất. Không nghi ngờ gì nữa,
Thiên Chúa yêu thương Ábraham, nhưng
Ngài lại yêu cầu tổ phụ đó sát tế con trai yêu dấu của ông là Isaác, bằng chính
tay mình. Hầu như hơn bất cứ ai khác trong truyền thống Kinh Thánh, Thiên Chúa
yêu Môsê, nhưng Ngài lại ngăn không cho vị giải phóng vĩ đại vào Đất Hứa. Đavít
là người làm vui lòng Chúa, là ca sĩ ngọt ngào của nhà Israel, nhưng Thiên Chúa
trừng phạt Đavít vì tội ngoại tình và âm mưu giết người của ông. Giêrêmia được
Thiên Chúa tuyển chọn cách đặc biệt để nói lời thánh thiêng, nhưng cuối cùng
nhà tiên tri lại bị từ chối và bị đi lưu đày. Dân tộc Israel là chủng tộc duy
nhất được Thiên Chúa tuyển chọn, là tư tế hoàng gia của Ngài, nhưng Thiên Chúa
để cho dân Israel bị bắt làm nô lệ, bị lưu đày và bị đối xử tàn bạo bởi kẻ thù
của họ. Và để thể hiện trọn vẹn động lực này, Thiên
Chúa đã giao nộp Con Một của Ngài, Người Con bị tra tấn đến chết trên cây thập
giá.
Một lần
nữa, điểm bất thường đối với cả những người tin và không tin ngày nay, là các tác giả Kinh Thánh không thấy có gì mâu thuẫn giữa
việc khẳng định sự tồn tại của một Thiên Chúa yêu thương và sự thật về những
đau khổ của con người, thậm chí những đau khổ không đáng có mà lại xẩy đến với
con người. Thay vào đó, các tác
giả Kinh Thánh đánh giá cao sự tồn tại đó, dù bí nhiệm, là thành phần trong kế
hoạch của Thiên Chúa , và họ đưa ra nhiều cách giải thích khác nhau nhằm hiểu
được điều này.
Chẳng hạn,
đôi khi, họ suy đoán, đau khổ đến với chúng ta như một hình phạt cho tội lỗi.
Những lần khác, đau khổ có thể là một phương tiện mà Thiên Chúa
dùng để thực hiện một cuộc thanh tẩy tâm linh trong dân Ngài. Vẫn còn
những lần khác, và đó có thể là phương cách duy nhất, trong điều kiện của một
vũ trụ hữu hạn, Thiên Chúa có thể mang lại một số điều tốt lành nhất định.
Nhưng các tác giả Kinh Thánh cũng thừa nhận một cách thường xuyên hơn rằng chúng ta không biết đau khổ phù hợp với kế hoạch của
Thiên Chúa như thế nào, và điều
này chính là bởi vì tâm trí hữu hạn và mang tính thời gian lịch sử của chúng
ta, ngay cả theo nguyên tắc mà nói, không thể
hiểu được ý định và mục đích của một điều vô hạn, vì tâm trí chỉ liên quan đến
toàn bộ không gian và thời gian. Thực
tế, toàn bộ gánh nặng của sách Gióp là nhằm thể hiện điều này. Khi Gióp phản
đối điều ông coi là sự bất công lớn đối với những đau khổ của ông, Thiên Chúa
đáp lại bằng một bài diễn văn dài, trên thực tế là bài diễn văn dài nhất trong
Kinh Thánh, nhắc nhở Gióp về những mục đích của Thiên Chúa mà người tôi tớ hèn
mọn của Ngài không thể biết: “Con đã ở đâu khi
ta đặt nền móng trái đất...?”
Một lần
nữa, cho dù họ hiểu một nửa mục đích của sự đau khổ của con người hay hoàn toàn
không hiểu nó, không có tác giả Kinh Thánh nào
bị cám dỗ nói rằng điều ác không phù hợp với sự tồn tại của một vị Thiên Chúa
yêu thương. Chắc chắn, họ đã than thở và phàn nàn, nhưng người nhận lời than thở và phàn nàn không ai khác lại
chính là Thiên Chúa, Đấng mà họ tin chắc là yêu thương họ.
Tôi không
nghi ngờ một mảy may rằng ngày nay nhiều người
vẫn cảm thấy đau khổ đặt ra một trở ngại không thể vượt qua đối với niềm tin
vào Thiên Chúa, nhưng tôi vẫn tin rằng cảm thức này cho thấy một thực tế là các
nhà lãnh đạo tôn giáo đã khá kém trong việc giảng dạy giáo lý Kinh Thánh về
Thiên Chúa. Vì nếu sự đau khổ của
con người làm suy giảm niềm tin của bạn vào Thiên Chúa, thì khá đơn giản, bạn
đã không tin vào Thiên Chúa mà Kinh Thánh trình bày.
Tôi muốn
nói rõ rằng không có điều nào ở trên nhằm làm sáng tỏ kinh nghiệm đau khổ khủng
khiếp hoặc nhằm loại bỏ theo một cách khá tự tin những căng thẳng trí tuệ mà
đau khổ đó tạo ra. Nhưng thực sự ý định của tôi
là mời mọi người đi vào cuộc gặp gỡ sâu sắc hơn với mầu nhiệm của Thiên Chúa.
Giống như Giacóp, người đã vật lộn cả đêm với thiên sứ, chúng ta không được từ bỏ Thiên Chúa mà phải vật lộn với
Ngài. Sự đau khổ của chúng ta không
được làm cho chúng ta gạt bỏ đi tình yêu thánh thiêng của Thiên Chúa, nhưng
phải hiểu biết rằng tình yêu đó vượt xa hơn những gì chúng ta từng tưởng nghĩ. Hoàn
toàn có thể hiểu được rằng, giống như Gióp, chúng ta có thể hét lên phản đối
Thiên Chúa, nhưng sau đó, giống như vị anh hùng thánh thiêng vĩ đại đó, chúng
ta phải sẵn sàng nghe tiếng nói đáp trả của Thiên Chúa dành cho chúng ta, đưa
chúng ta ra khỏi cơn lốc. (GM Robert Barron).
Những trẻ em vô tội phải đau khổ thì sao?
Chúng ta
chỉ có thể đi vào mầu nhiệm nếu tin tưởng và để cho Chúa Cha nhìn chúng ta với tình
yêu...
Cô Kathleen
N. Hattrup, tác giả và biên tập viên của trang Aleteia phiên bản tiếng
Anh, kể cho chúng ta đôi chuyện và chia
sẻ:
Cách đây
hai tuần, một cậu bé 12 tuổi trượt tuyết cùng gia đình và hôm nay không có phản
ứng gì nữa trong Phòng Cấp Cứu (ICU) vì bị nhiễm trùng do vi khuẩn làm sưng
não. Một học sinh lớp 2 đang phải chiến đấu với căn bệnh ung thư não và đã phẫu
thuật không thành công cách đây hai ngày và hôm nay sẽ bị rút hết máy móc y tế
vì các cơ quan của em đang dần ngưng hoạt động.
Điều đó
khiến tôi nhớ lại một trong những bài phát biểu mạnh mẽ nhất của Đức Thánh Cha
Phanxicô, vào năm 2015, khi Ngài gặp một nhóm trẻ em bị bệnh nặng và gia đình
của chúng. Bài diễn văn của Ngài có sức mạnh không phải vì Đức Thánh Cha giải
quyết được bí nhiệm lâu đời về sự đau khổ của trẻ em vô tội. Ngài không làm
vậy. Ngài thừa nhận rằng Ngài không thể giải thích được.
Nhưng đây
là sự an ủi mà Ngài đưa ra, điều này không thể làm mất đi nỗi đau mà nhiều
người đang cảm thấy, nhưng dù sao đó cũng là sự thật, là niềm an ủi thực sự.
Chúng ta hãy học biết cách trả lời của Đức Thánh Cha. Ngài nói:
“Cũng có
một câu hỏi mà người ta không được giải thích trong bài giáo lý. Đó là câu hỏi
mà tôi thường xuyên đặt ra cho bản thân và nhiều người trong các bạn hỏi: "Tại sao trẻ em lại bị đau khổ như vậy?" Không
có câu trả lời đâu. Đây là một mầu nhiệm. Tôi chỉ nhìn vào Chúa và hỏi: “Tại
sao lại như thế?” Và nhìn lên Thập Giá: “Tại sao Con của Thiên Chúa ở đó? Tại
sao?” Đó là Mầu Nhiệm Thập Giá.
Tôi thường
nghĩ đến Đức Mẹ, khi người ta trao lại cho Mẹ xác chết của Con Mẹ, đầy vết
thương, vết khạc nhổ, máu me và bụi đất. Đức Mẹ đã làm gì? "Mẹ có xô Con Mẹ ra không?" Không, Mẹ ôm lấy
Con Mẹ, Mẹ vuốt ve Con Mẹ. Đức Mẹ cũng không hiểu. Bởi vì trong khoảnh khắc đó, Mẹ nhớ lại những gì
Thiên Thần đã nói với Mẹ: “Ngài sẽ là Vua, Ngài sẽ vĩ đại, Ngài sẽ là một nhà
tiên tri…”; và chắc chắn, với thân xác đầy thương tích nằm trong vòng tay của
Mẹ, thân xác đã đớn đau rất nhiều trước khi chết, trong lòng Mẹ, Mẹ như muốn
nói với Thiên Thần: “Nói dối! Tôi đã bị lừa dối”. Mẹ cũng không có câu trả lời.
Khi con trẻ
lớn lên, đến một độ tuổi nhất định, khoảng hai tuổi, chúng không hiểu được thế
giới là như thế nào, dù chỉ đôi chút. Và chúng bắt đầu đặt câu hỏi: “Bố ơi, tại
sao? Mẹ ơi, tại sao? Tại sao là cái này?” Khi cha mẹ bắt đầu giải thích, chúng
không nghe. Chúng lại hỏi một câu hỏi khác, tại sao điều này và tại sao điều
kia? Nhưng thực sự chúng không muốn nghe lời giải thích. Với câu hỏi "tại
sao?" chúng chỉ muốn thu hút sự chú ý của bố và mẹ của chúng. Chúng ta có
thể hỏi Chúa: “Lạy Chúa, tại sao? Tại sao trẻ em
phải đau khổ? Tại sao lại là đứa trẻ này? ” Chúa sẽ không nói lời nào với chúng
ta, nhưng chúng ta sẽ cảm thấy ánh mắt của Ngài nhìn chúng ta và điều này sẽ
tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta.
Đừng ngại hỏi Thiên Chúa, thậm chí thách
thức Ngài. “Tại sao?” Có thể sẽ không có lời giải thích nào, nhưng ánh mắt của Người
Cha sẽ tiếp thêm sức mạnh cho bạn để bạn tiếp tục. Và Ngài cũng sẽ ban cho bạn
điều kỳ diệu mà người anh em này [theo một lời khai được đưa ra bởi bố của một
trong những đứa trẻ bị bệnh] đã nói trong kinh nghiệm đôi của anh ấy, một cảm
nghiệm vừa đau khổ vừa hy vọng: một cảm giác khác, một cảm giác kỳ lạ. Và có lẽ
cảm giác dịu dàng này đối với đứa con ốm đau của bạn sẽ là câu trả lời, bởi vì
đó là cái nhìn của Người Cha. Đừng ngại hỏi Chúa: "Tại sao?" để thách
thức Ngài: "Tại sao?" Mong anh chị em luôn mở lòng để đón nhận cái
nhìn của Người Cha. Câu trả lời duy nhất mà Ngài có thể đưa ra cho anh chị em
sẽ là: “Con của Cha cũng phải chịu đau khổ”. Đó
là câu trả lời. Điều quan trọng nhất là ánh mắt đó. Và sức mạnh của bạn là ở
đó: cái nhìn yêu thương của Chúa Cha.
Bạn có thể hỏi, “Nhưng ngài, là một giám
mục, ngài đã nghiên cứu thần học quá nhiều, thế mà nay ngài không còn gì để nói
với chúng tôi nữa sao?” Không. Chúa Ba Ngôi,
Thánh Thể, ân sủng của Thiên Chúa, sự đau khổ của trẻ em là một huyền nhiệm. Và chúng ta chỉ có thể đi vào mầu nhiệm nếu Chúa
Cha nhìn chúng ta với tình yêu. Thật lòng tôi không biết phải nói với bạn điều gì vì tôi rất khâm phục sức
mạnh của bạn, lòng dũng cảm của bạn. Bạn nói rằng bạn được khuyên nên phá thai,
nhưng bạn nói: “Không, cứ để nó được sinh ra, nó
có quyền được sống”. Không bao giờ,
không bao giờ vấn đề được giải quyết bằng cách loại bỏ một người. Không bao giờ! Điều
này sẽ xảy ra theo quy tắc của Mafia: “Có vấn đề, chúng ta hãy giải quyết nó…”
Không bao giờ theo cách đó.
Vì vậy, tôi đồng hành cùng anh chị em
với tư cách là cá nhân tôi,
như tôi cảm thấy. Và, thật vậy ,
lòng trắc ẩn mà tôi cảm thấy không phải chỉ là thoáng qua, không phải vậy. Tôi đồng hành với anh chị em trong cõi lòng của tôi trên
con đường này, đó là con đường của lòng can đảm, là con đường của Thập Giá, và
vẫn là con đường sẽ giúp tôi - tấm gương của anh chị em giúp tôi. Và tôi cảm ơn
anh chị em đã rất can đảm. Nhiều lần trong đời, tôi đã là một kẻ hèn
nhát, và gương của anh chị em là gương tốt cho tôi, điều đó tốt cho tôi. Tại
sao trẻ em phải chịu đau khổ? Đó là một mầu nhiệm. Chúng
ta cần kêu cầu Chúa như một đứa trẻ gọi bố và hỏi: “Tại sao? Tại sao?"
để thu hút ánh nhìn của Thiên Chúa, điều này sẽ cho chúng ta biết một điều:
“Hãy nhìn Con của Ta, Ngài cũng chịu cảnh như vậy” (Kathleen N. Hattrup).
Lời Chúa nâng đỡ chúng ta.
Chúng ta phải đọc to lời Chúa trong
những hoàn cảnh khốn cùng nhất của chúng ta, ít nhất cho chính cá nhân mình. Thiên Chúa đảm bảo với chúng ta về quyền năng đáng kinh
ngạc phát xuất từ Lời của Ngài. Những Lời này sẽ nâng chúng ta lên, củng cố
chúng ta và cho chúng ta thấy niềm hy vọng mà chúng ta cần.
Chúa Kitô đã tự gánh lấy mọi bệnh tật
của chúng ta và chịu đựng những đau khổ của chúng ta để chúng ta thoát khỏi
những bệnh dịch này. Hôm nay chúng ta có thể đang đau khổ hoặc bệnh tật trong
thân thể, trong cõi lòng hoặc trong tâm trí của chúng ta, hãy công bố Lời của Thiên Chúa trong cuộc sống của chúng
ta.
· Đệ Nhị Luật: 7,15 “Thiên Chúa sẽ đẩy xa anh em mọi bệnh tật, mọi
dịch tễ khốc hại của Aicập mà anh em từng biết; Ngài sẽ không giáng những thứ
đó xuống anh em, nhưng sẽ bắt những kẻ ghét anh em phải chịu.”
· Giôsuê 1, 9: “Mạnh bạo lên, can đảm lên! Đó chẳng phải là
lệnh Ta đã truyền cho ngươi sao? Đừng run khiếp, đừng sợ hãi, vì Thiên Chúa,
Thiên Chúa của ngươi, sẽ ở với ngươi bất cứ nơi nào ngươi đi tới.”
· Thánh vịnh 27, 14:
“Hãy cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can
đảm lên nào!
Hãy cậy trông vào Chúa.”
· Thánh vịnh 30, 3-4
“Lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ,
con kêu lên cùng Chúa,
và Ngài đã cho con bình phục.
Lạy Chúa, từ âm phủ Ngài đã kéo con lên,
tưởng đã xuống mồ mà Ngài thương cứu sống.”
· Isaia: 53,5
“Chính Ngài đã bị đâm vì chúng ta phạm tội,
bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm;
Ngài đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an,
đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành.”
· Giêrêmia: 17.14
“Lạy Thiên Chúa, xin chữa lành con, để con
được chữa lành,
xin cứu thoát con, để con được cứu thoát,
vì vinh dự của con chính là Ngài !”
· Gioan: 5.13 “Chính người chữa tôi khỏi bệnh đã nói với
tôi: "Anh hãy vác chõng mà đi!" Họ hỏi anh: "Ai là người đã bảo
anh: "Vác chõng mà đi"? " Nhưng người đã được khỏi bệnh không biết
là ai. Quả thế, Chúa Giêsu đã lánh đi, vì có đám đông ở đấy. Sau đó, Chúa Giêsu
gặp người ấy trong Đền Thờ và nói: "Này, anh đã được khỏi bịnh. Đừng phạm
tội nữa, kẻo lại phải khốn hơn trước!" Anh ta đi nói với người Do Thái:
Chúa Giêsu là người đã chữa anh khỏi bệnh.”
· Gioan 11,12 “Nói những lời này xong, Ngài bảo họ:
"Ladarô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy, Thầy đi đánh thức anh ấy
đây." Các môn đệ nói với Ngài: "Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được,
anh ấy sẽ khoẻ lại.”
· Gioan 16, 33: “Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong
Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó.
Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.”
· Giacôbê 5: 13: “Ai trong anh em đau khổ ư? Người ấy hãy cầu
nguyện. Ai vui vẻ chăng? Người ấy hãy hát thánh ca.”
· 2 Côrintô 8, 9: “Quả thật, anh em biết Chúa Giêsu Kitô, Chúa
chúng ta, đã có lòng quảng đại như thế nào: Ngài vốn giàu sang phú quý, nhưng
đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh
em trở nên giàu có.”
· Philíphê 4, 6-7: “Anh em đừng lo lắng gì cả. Nhưng trong mọi
hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt
Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện. Và bình an của Thiên Chúa, bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ
cho lòng trí anh em được kết hợp với Chúa Kitô Giêsu.”
· 1 Phêrô 2, 24: “Tội lỗi của chúng ta, chính Ngài đã mang vào
thân thể mà đưa lên cây Thập Giá, để một khi đã chết đối với tội, chúng ta sống
cuộc đời công chính. Vì Ngài phải mang những vết thương mà anh em đã được chữa
lành.”
· 1 Phêrô 5, 7: “Mọi âu
lo, hãy trút cả cho Ngài, vì Ngài chăm sóc anh em.”
Lạy Chúa
Giêsu rất dịu dàng, với cùng một đức tin và một tình yêu như Mátta và Maria,
chúng con xin ngỏ lời này với Chúa: “Lạy Thầy,
những người mà con yêu thương đang bị dịch bệnh và đau khổ”, vì con
cảm thấy cần sự giúp đỡ và lòng thương xót của Chúa. Chúng con đến để dâng
những anh chị em ấy lên Chúa, xin Chúa ban cho họ ân sủng của Chúa, lạy Chúa
Giêsu, để họ có thể lấy lại sức khỏe của mình.
Xin tiếp
thêm sức mạnh cho những anh chị em ấy, xin ở bên những anh chị em ấy trong thử
thách này, xin Chúa giúp những anh chị em ấy có được những người yêu thương và
chu đáo ở bên cạnh họ, và xin cho ánh sáng của Chúa mang lại cho họ niềm hy
vọng.
Chúa đã
sống trong sự cô đơn và đau khổ trong cuộc khổ nạn của Chúa, xin hãy ban cho
những anh chị em ấy biết rằng họ không bao giờ cô đơn, và Chúa không bỏ rơi họ,
vì Chúa đã hứa: “Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,
20).
Chúng con cũng xin cho chúng con như
vậy.
Lạy Chúa, xin lắng nghe và nhậm lời cầu
nguyện khiêm nhường này của chúng con, vì chỉ có
Chúa mới biết điều gì tốt thật sự. Xin
Chúa sớm đến với chúng con để công bố những điều kỳ diệu của Chúa và chúng con
sẽ được chúc tụng Danh Thánh Chúa.
Chúng con cậy vào Thánh ý Chúa Cha, là
Đấng luôn luôn hành động vì lợi ích lớn lao hơn của con cái Ngài. Amen.
Phêrô Phạm Văn Trung,
Hẹn gặp lại