Thủy tổ loài người đã
dùng mảnh đá nhọn để mổ lấy gai của cây cối đâm vào chân khi đi bộ săn bắn thú
rừng, kiếm thực phẩm. Đá, kim loại sắc nhọn được dùng để khoan lỗ trên sọ, chữa
nhức đầu, động kinh cũng như mở đường xua đuổi tà ma gây bệnh xâm nhập lũng
đoạn não bộ.
Luật lệ Babylonians Ai
Cập xưa quy định tưởng thưởng mười tiền khi y sư giải phẫu thành công cho một
vị vương giả, năm tiền khi là thường dân và hai tiền nếu bệnh nhân là tên nô
lệ. Nhưng nếu chẳng may mổ xẻ lại gây ra thiệt mạng cho vương gia thì thầy
thuốc bị trừng phạt chặt bỏ một bàn tay.
Quan Công uống rượu,
đánh cờ, quên đau để Hoa Đà sồn sột cạo mổ vết thương làm độc do mũi tên độc
hiểm của phe Tào Tháo gây ra.
Thành ra giải phẫu đã
là phương tiện trị liệu từ thuở mới có loài người trên trái đất.
Ngày nay, với đà tiến
bộ của y khoa học, người ta đã không những giải phẫu để chữa bệnh, mà còn thay
tim, ghép thận, cấy gan, biến hình dạng xấu thành mĩ miều như Phan An, Hằng Nga
tiên nữ.
Theo thống kê, hàng
năm bên Mỹ có khoảng trên dưới hai chục triệu người trải qua một cuộc giải phẫu
nào đó. Tại các quốc gia khác, con số cũng cao không kém, tùy theo nhu cầu, dân
số nhiều ít.
Giải phẫu có thể là để
cấp cứu mạng sống hoặc đã được hoạch định trước; có thể là tiểu hoặc đaị; cần
thuốc tê tại chỗ hoặc phải gây mê tổng quát; trong bệnh viện hoặc tại phòng
mạch tư, mổ xong về liền. Nhưng bao giờ cũng phải do lương y được huấn luyện,
có kinh nghiệm chuyên môn thực hiện.
Và tương quan thầy
thuốc- bệnh nhân phải được xác định rõ ràng. Giống như trong thương trường,
thuận mua vừa bán. Thầy thuốc phải giải thích lợi hại về giải phẫu cho bệnh
nhân. Bệnh nhân phải thấu hiểu thiện ý “lương y như từ mẫu” của phẫu thuật gia,
mục đích và hậu quả của phương thức trị liệu.
Cảm thông trước giải phẫu
Để có tương quan tốt
đẹp này, đôi bên cần có vài sửa soạn tiền giải phẫu. Đó là chuyện nhỏ nhưng nếu
không làm thì sẽ thành to chuyện, mích lòng nhau. Đôi khi lại “đáo tụng
đình”.
Trước ngày ra tay dao
kéo, phẫu thuật gia phải ước định tình trạng sức khỏe tổng quát người bệnh dựa
trên kết quả của y sử, khám xét tổng quát cơ thể, thử nghiệm máu, nước tiểu,
chụp hình, siêu âm, coi xem có rủi ro cho giải phẫu trước sau. Rồi giải thích
cho bệnh nhân.
Là bệnh gì? Tại sao
cần giải phẫu? Giải phẫu cách nào, ở đâu? Lợi hại của giải phẫu. Rủi ro có thể
xẩy ra. Nếu không giải phẫu thì sẽ ra sao. Bao lâu sẽ bình phục? vân vân...
Mà bệnh nhân cũng cần
thấu hiểu nội tình trước khi “nhắm mắt đưa chân”, quyết định lên bàn mổ.
Tại sao cắt bỏ? Có
cách chữa nào khác không? Nếu không mổ tôi sẽ ra sao? Mổ xong tôi có đánh
tennis được không? Nằm bệnh viện mấy ngày? Bao giờ thì nấu cơm cho chồng con,
đưa vợ đi coi mua nhà mới được? À mà tôi phải trả bao nhiêu tiền tươi? Đồng
tiền liền khúc ruột mà. Nhiều bệnh nhân kỹ càng còn hỏi thêm cả về kinh nghiệm,
khả năng chuyên môn của phẫu thuật gia.
Yếu tố ảnh hưởng tới giải
phẫu
Bệnh nhân cũng cần
biết những yếu tố có thể ảnh hưởng tới giải phẫu. Như là:
a-Tuổi tác:
Tuổi không là một cấm
kỵ với giải phẫu, nhưng có thể có nguy cơ tử vong cao hơn sau giải phẫu. Theo
thống kê, với đại giải phẫu, một lão nhân 80 tuổi có tỷ lệ tử vong là 5%, trong
khi người trẻ chỉ có 2%.
Kết quả nhiều nghiên
cứu cho hay, đây có thể là sự trùng hợp, khi người tuổi cao có vài bệnh kinh
niên và sức chịu đựng của họ chắc không bằng người trẻ hơn mình.
b-Phái tính.
Theo thống kê, nam
giới có nhiều rủi ro hậu giải phẫu hơn quý bà. Nguyên do có thể là các ông hay
bị bệnh tim mạch hơn, thường lơ là trong việc chăm sóc sức khỏe, khám bệnh rồi
lại còn tứ đổ tường, rượu, thuốc lá nhiều hơn
c-Tình trạng sức
khỏe.
Bảng phân loại sức
khỏe của Hội Tê Mê Hoa Kỳ phân chia hậu quả của tình trạng sức khỏe với sau
giải phẫu làm năm loại:
-Loại một trong đó sức
khỏe tốt không ảnh hưởng gì tới giải phẫu;
-Loại hai có vài rủi
ro nhưng không có vấn đề sức khỏe trầm trọng nào;
-Loại ba có bệnh tật
giới hạn sinh hoạt của bệnh nhân nhưng chưa bất khiển dụng;
-Loại bốn với bệnh tật
khiến không có khả năng sinh hoạt;
Loại năm hấp hối,
không qua khỏi 24 giờ.
Rủi ro giải phẫu tăng
từ 0,1% cho loại 1; 5% cho loại 3 và trên 20% cho loại 5.
d-Đang có bệnh.
Đây là rủi ro lớn cho
giải phẫu, nhất là khi có bệnh tim, cao huyết áp, bệnh phổi, tiểu đường, suy
gan, bệnh thận. Các bệnh này cần được điều trị, kiểm soát trước khi quyết định
mổ.
e-Tình trạng
dinh dưỡng.
Nếu trước khi giải
phẫu mà sức nặng cơ thể giảm 20% thì tỷ lệ tử vong cao hơn tới 6 lần, biến
chứng nhiều hơn tới 4 lần, so với người dinh dưỡng đầy đủ.Trong khi đó thì mập
phì đôi khi lại có thể gây rủi ro trong khi đánh thuốc mê hoặc sau giải phẫu,
như là máu đóng cục, khó khăn hô hấp, tuần hoàn.
g-Tình trạng tâm
trí.
Bệnh nhân lú lẫn ,
không tự chăm sóc được, thường có nhiều rủi ro hơn người bình thường tới 50%,
nhất là các biến chứng sau khi giải phẫu.
h-Rượu, thuốc
lá, các dược phẩm đang dùng cũng có ảnh hưởng tới giải phẫu.
Rượu có thể khiến ta
phản ứng khác thường với thuốc gây mê; thuốc lợi tiểu ảnh hưởng tới thành phần
hóa chất của máu; thuốc loại steroid ảnh hưởng tới sức chịu đựng của cơ thể với
giải phẫu.
Cho nên cần cho bác sĩ
hay mọi thứ thuốc đang dùng cũng như không rượu, không nhiều nicotine trước khi
mổ.
i-Loại giải
phẫu.
Tiểu giải phẫu ít rủi
ro hơn đại giải phẫu; giải phẫu đã định trước ít khó khăn hậu giải phẫu hơn khi
cần mổ xẻ cấp cứu; cắt da quy đầu mau hồi phục hơn bắc cầu by pass mạch máu
tim...
Rủi ro chuyên môn
Trên đây là những nguy
cơ từ phía bệnh nhân. Cũng có những rủi ro từ phía người và nơi cung cấp dịch
vụ.
Ông thầy mổ bất cẩn,
kém kỹ thuật chuyên môn; người đánh thuốc mê ngủ gật; cô y tá tiêm lộn thuốc;
bệnh viện không trang bị đầy đủ phương tiện cấp cứu, giải phẫu; nhiễm trùng vì
môi trường xấu trong nhà thương; sang nhầm loại máu hoặc máu nhiễm bệnh phong tình,
viêm gan.
Lại còn lợn lành
chữa thành lợn què, thận đang tốt bị lấy đi, để lại thận hư hao, cườm mắt trái
mổ mắt phải.
Theo thống kê,
mấy thầy mổ xương là hay lẫn bên phải bên trái. Cho nên từ năm 1997 hội đoàn y
sĩ ngành này đã yêu cầu trước khi mổ, phẫu gia phải ghi vào hồ sơ bằng mực
không tẩy xóa được là đã nói chuyện với bệnh nhân về diễn tiến công việc sẽ
làm.
Giấy đồng ý giải phẫu
Sau khi hiểu rõ mọi
chuyện, bệnh nhân được yêu cầu ký Giấy Ưng Thuận- Hiểu Rõ. Tiếng
Anh gọi là “Informed Consent”.
Quan niệm Informed
Consent này đặt căn bản trên niềm tin rằng con người có quyền kiểm soát đời
sống và cơ thể mình.
Hiến pháp nhiều quốc
gia có ghi: Do bản năng, mọi người đều được tự do và tự chủ và có những quyền
không thể chuyển nhượng được. Trong số những quyền này là an hưởng và bảo vệ
đời sống; tạo mãi và duy trì tài sản; đeo đuổi và được sự an toàn, hạnh phúc
cũng như có riêng tư cá nhân. Hiến pháp Hoa kỳ có ghi quyền được tự do một mình
(right to be alone).
Luật lệ xác định là
khi có một sự liên hệ thầy thuốc-bệnh nhân, thì thầy thuốc có bổn phận phải
cung cấp cho bệnh nhân các tin tức cần thiết để bệnh nhân có thể quyết định một
cách hợp lý sự điều trị nói chung và giải phẫu nói riêng. Và cả quyền từ chối
điều trị.
Lấy IC là nhiệm vụ của
người thầy thuốc. Tuy nhiên, họ có thể ủy cho nhân viên phụ tá làm việc giải
thích cho bệnh nhân. Nhưng nếu có chuyện gì xẩy ra thì trách nhiệm vẫn là bác
sĩ. Vị này không thể chạy tội bằng “Xin lỗi, nhân viên của tôi quên không nói
cho bà ta hay rằng, cắt thịt dư có thể đưa tới thay đổi dọng nói”.
Không lấy IC là phạm
tội cẩu thả và đã có thời kỳ bi coi như một sự hành hung, xâm phạm cơ thể người
khác.
Khi bệnh nhân không ký
IC thì bác sĩ cũng phải yêu cầu họ ký giấy từ chối sau khi giải thích cặn kẽ về
những rủi ro có thể xẩy ra nếu không điều trị.
Nếu vì lý do nào mà
bệnh nhân không hiểu được lợi hại của giải phẫu, không minh mẫn để ký giấy IC,
bác sĩ phải hành động căn cứ vào quyết định của thân nhân hoặc người chăm sóc
hợp pháp. Đặc biệt là sau tai nạn, thương tích trầm trọng, bệnh nhân bất tỉnh,
hôn mê. Vì cứu bệnh như cứu hỏa.
Một điểm quan trọng
trước khi quyết định giải phẫu, là phải nắm vững các vấn đề. Nếu vẫn chưa đả
thông thì lấy Ý Kiến Thứ Hai, thứ ba. Đó là Second Opinion.
Second Opinion là để
mình hiểu rõ bệnh tình của mình hơn trước khi quyết định.
Đây là một quyền
của ta và các bác sĩ cũng khuyến khích bệnh nhân sử dụng. Đừng ngần ngại, sợ
mích lòng “Ông Bà Thầy từ trước tới giờ vẫn tốt và thực thà với mình.-
Tin nhau là quý”. Có thể xin thầy thuốc gới thiệu cho một bác sĩ chuyên
khoa khác hoặc hỏi bạn bè, nhân viên y tế giúp tìm người chuyên môn, kinh
nghiệm về giải phẫu của mình, để xin thêm ý kiến.
Second opinion có thể
không khác mấy với ý kiến ban đầu, nhưng sẽ làm mình yên tâm hơn. Medicare và
hầu hết các bảo hiểm sức khỏe đều đồng ý trả y phí cho việc tham khảo thêm này.
Ngoài ra, giải phẫu
đôi khi không phải là đáp số duy nhất cho bệnh tình của mình. Còn có những trị
liệu không dao kéo như thuốc men, dinh dưỡng, thay đổi nếp sống, y khoa phục
hồi. Nếu bệnh không thập tử nhất sinh thì ta có thể chờ đợi xem sao, sau khi
cân nhắc hơn thiệt với bác sĩ điều trị.
Thống kê cho hay,
second opinion giảm thiểu bắc cầu động mạch tim tới 50% vì giải phẫu không cần
thiết.
Sao lại có
chuyện cần thiết với không cần thiết nhỉ!?.
Vâng, vì lòng người
đôi khi cũng không trong sáng. Một số môn đệ Hoa Đà, Hippocrates đặt lợi nhuận
trên lợi ích điều trị, cảm nghĩ cá nhân trên luận cứ y khoa học.
Thống kê đã nêu ra các
giải phẫu không vì mục đích điều trị thường thấy nhất là cắt bỏ tử cung và túi
mật, by pass động mạch tim.
Thầy thuốc nói nghẹt
bốn năm mạch máu trên tim, mà mình chẳng thấy triệu chứng gì, nên còn do dự.
Nhưng “không mổ thì tiêu tùng đấy nhé”. Thế là nhắm mắt lên bàn,
hít thở thuốc mê, tỉnh dậy trả tiền.
Nói vậy không có nghĩa
là nghi ngờ “lòng tốt” của giải phẫu gia.
Nội xuất huyết vì bao
tử loét thủng lỗ, xương sườn gẫy đâm vào phổi, ruột dư hành mà không giải phẫu
ngay thì chỉ có “hai năm mươi”.
Ung thư da mà không
cắt bỏ; cườm mắt mà không laser, trật xương sống liệt chân mà không giải tỏa
thì sao cho khỏi bệnh.
Nhiều khi giải phẫu
cũng để phòng ngừa biến chứng, tái tạo phần hư hao.
Tóm lại là giải phẫu
có thể cứu sống ta, làm ta lành bệnh, ngăn ngừa biến chứng, di căn, phục hồi
chức năng, bộ phận. Và cả thẩm mỹ khiến ta đẹp, trẻ dễ thương hơn.
Kết luận.
Giả tưởng .“Sau vài
giờ nằm trên bàn mổ, thiêm thiếp đi vào giấc mộng du, mặc tình cho tay thầy
thuốc tín nhiệm trổ tài với trái tim nhỏ bé thân thương nhưng kém chức năng của
mình, bác Minh tỉnh dậy thấy mình khỏe mạnh như Hercule. Ông vươn vai đứng lên,
trả bill, chào tạm biệt toán thợ mổ rồi cặp tay bà xã ra về, trong lòng thơ
thới. Thế là từ nay ta mặc sức enjoy cuộc đời, không còn sợ tim ngưng bất tử.
Mà thầy giải phẫu cũng
hân hoan, hãnh diện với việc làm cứu nhân độ thế của mình. Đồng thời lại có
thêm tí tiền còm, phụ thêm cho chuyến du lịch cùng vợ con lên cung trăng thăm
chị Hằng vào Trung Thu năm nay và mua mảnh đất cạnh cây đa của chú Cuội để xây
nhà nghỉ mát mùa Hè”.
Thế là đôi bên lưỡng
lợi. Vì đã áp dụng kinh nghiệm của các cụ ta: “Thà mất lòng trước, được
lòng sau”, còn hơn cả nể rồi mai mốt kéo nhau ra Ba Tòa Quan Nhớn mà tranh
luận phải trái, ký kết bồi thường thiệt hại bên này, bên kia…
Bác sĩ Nguyễn Ý-ĐỨC