Vừa nhận được điện thoại, bác sĩ vội vã tới
bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu
thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó,
người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng. Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay
: “Tại sao giờ này ông mới đến?
Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch
sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề
nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “Thật xin lỗi,
lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay
đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ: “Tịnh tâm à? Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp
cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu
như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời: “Tôi sẽ
nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất,
tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng.
Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa”. Nhưng bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai
ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy
trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân
mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”.
Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh
phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được
cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi
cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả
lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất
hiện, người cha nói ngay:
“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế
kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành
vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt,
trong xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời
hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy
đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa
nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu
con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về
tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.
Đừng kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào
cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực
vượt qua.
Phê bình thì vô ích vì nó làm cho người ta
bảo vệ và thường làm cho họ cố gắng để thuyết phục là mình có lý. Phê bình là
nguy hiểm vì nó làm tổn thương đến danh dự một người, tổn thương đến cái cảm
giác: mình là quan trọng và làm họ nổi giận.
B.F.Skinner nhà tâm lý học nổi tiếng cho
thấy qua những cuộc thí nghiệm rằng: một con vật được thưởng cho những hành động
tốt của nó, sẽ học được nhanh hơn và kết quả hơn nhiều điều mình muốn nó học,
hơn là một con vật bị phạt vì hành động xấu của nó. Bằng việc phê bình chúng ta
không làm thay đổi dài lâu và thường làm nẩy sinh sự giận dữ.
Hans Selye, một tâm lý gia vĩ đại khác
nói: chúng ta càng khát vọng sự chấp nhận, chúng ta càng sợ sự lên án.
Sự giận dữ phát sinh từ sự phê bình có thể
khiến nhân viên, những người trong gia đình và bạn bè mất đạo đức luân lý và
không thể cải thiện hoàn cảnh bị lên án.
Anh John Nguyễn là một nhân viên chịu
trách nhiệm về sự an toàn cho một công ty kỷ nghệ. Một trong những bổn phận của
anh là kiểm soát nhân viên phải mang mũ an toàn trong khi làm việc. Anh nói rằng
khi anh đến thình lình gặp những người không mang mũ, nếu anh nói với họ bằng
giọng đầy quyền uy và buộc họ phải giữ thì kết quả: họ chấp nhận tức khắc nhưng
sau khi anh đi thì họ tháo mũ ra. Nên anh quyết định thay đổi cách khác. Lần tới,
nếu anh thấy có người không mang mũ, anh hỏi họ có phải mũ đội không vừa hoặc cảm
thấy khó chịu phải không? Và bấy giờ anh nhắc nhủ họ với một giọng tử tế rằng đội
mũ an toàn để bảo vệ họ khỏi bị thương và đề nghị họ luôn phải đội khi làm việc.
Kết quả là họ giữ luật tốt hơn mà không có sự giận dữ hay khó chịu nào.
Và đây, chúng ta thấy bản tính con người
hành động, ngay khi họ là những người làm sai, nhưng họ chỉ đổ lỗi cho người
khác chứ không đổ lỗi cho chính mình. Ông Adong đổ lỗi cho bà Evà. Bà Evà đổ lỗi
cho con rắn. Chúng ta cũng giống như vậy. Vì thế, khi tôi và bạn bị cám dỗ phê
bình, chỉ trích một ai đó thì hãy nhớ rằng những lời phê bình giống như những
con chim bồ câu đang bay về nhà. Chúng luôn trở về nhà. Hãy nhớ rằng người mà
chúng ta muốn phê bình, lên án sẽ bảo vệ họ và sẽ kết án chúng ta trở lại.
Bạn có biết người mà bạn muốn thay đổi và
cải tiến họ không? Họ sẽ như thế nào? Chấp nhận hay phản đối? Cứ theo phản ứng
tự nhiên, họ sẽ phản đối để bảo vệ họ. Vậy tại sao bạn không bắt đầu nơi bạn?
Thay đổi chính bạn thì dễ hơn và có nhiều lợi ích hơn là thay đổi kẻ khác và
cũng ít nguy hiểm hơn nữa. Khổng tử nói: Đừng phàn nàn về đống tuyết trên mái
nhà người bạn trong khi lối đi vào ngõ của bạn thì đầy rác rưới.
Khi đối xử với người ta, hãy nhớ rằng
chúng ta không đối xử với những tạo vật của lý luận mà đối xử với những tạo vật
của cảm tính, những tạo vật với đầy thành kiến và dễ bị kích động bỡi niềm kiêu
hãnh và ảo danh. Một sự phê bình đã làm cho Thomas Hardy, một tiểu thuyết gia
nhạy cảm bỏ nghề nghiệp ông ta, và đã đưa Thomas Chatterton một văn sĩ thi sĩ
người Anh đến chỗ tự tử.
Benjamin franklin đã trở thành một nhà ngoại
giao tài ba và khéo léo có thể nắm được người ta, đến nỗi ông đã trở thành một
vị đại sứ Mỹ nổi tiếng ở pháp. Bí quyết thành công của ông là gì? Ông nói: Tôi
không nói xấu ai cả và nói tất cả những cái tốt mà tôi biết về người đó. Người
ngu thì hay phê bình, lên án và phàn nàn, và hầu hết những người ngu đều làm
như vậy.
Nhưng chúng ta cần có tư cách và tự kiểm
soát để hiểu và tha thứ cho người khác. “Một vĩ nhân tỏ sự vĩ đại của họ qua
cách thế họ đối xử với người tiểu nhân”, Carlyle nói.
Câu chuyện người phụ nữ phạm tội bị bắt quả
tang trong phúc âm cho chúng ta thấy tư cách khác biệt của Chúa đối với người
phụ nữ phạm tội thì khác xa với những người biệt phái và người Do thái. Những
người biệt phái và người Do Thái thì thích lên án, còn Chúa Giêsu thì không. Cũng
chính nhờ lòng nhân từ đó, bà đã được cứu khỏi phải cái chết cận kề bên cạnh,
và chắc chắn cũng đánh động lòng bà để rồi từ nay bà sẽ cải thiện đời sống và
trở thành một con người mới. Cho họ một cơ hội để họ cải thiện thì tốt hơn là
giết chết họ hay trù dập họ. Đó cũng là ý nghĩa của câu nói mà Chúa đã nói trong
phúc âm: Ta muốn nó ăn năn sám hối và được sống.
Bob Hoover, một phi công nổi tiếng và thường
biểu diễn ở những cuộc trình diễn phi cơ, trở về nhà ở Los Angeles từ một buổi
trình diễn phi cơ ở San Diego. Như được báo chí miêu tả: chỉ cách mặt đất 300
feet, cả 2 động cơ đều thình lình ngừng. Bằng sự khéo léo và lanh lợi tự nhiên,
anh cho phi cơ hạ cánh. Máy bay hư hại nhiều nhưng không ai bị thương.
Hành động đầu tiên của anh ta là kiểm tra
xăng. Đúng như anh ta nghĩ, trong thế chiến thứ 2, máy bay anh ta lái, nhiên liệu
được dùng là xăng chứ không phải dầu.
Khi trở lại phi trường, anh yêu cầu gặp
viên kỹ thuật phục vụ máy bay anh. Người ấy đau khổ với lỗi lầm to lớn của anh.
Những giọt nước mắt chảy thành suối khi Hoover đến gần. Chính anh nầy tạo ra sự
mất mát một chiếc phi cơ rất đắt tiền và có thể gây nên cái chết của 3 mạng người
nữa.
Bạn có thể tưởng tượng về sự nổi giận của
Hoover. Người ta nghĩ rằng Hoover sẽ mắng anh ta về lỗi lầm lớn lao nầy. Nhưng
không, Hoover không rầy mắng anh ta. Hoover cũng không phê bình anh ta. Thay
vào đó, anh quàng cổ anh ta và nói: Đừng bao giờ làm như thế nữa. Tôi muốn anh
phục vụ F.51 của tôi ngày mai.
Thường thì bố mẹ dễ bị cám dỗ phê bình và
lên án con cái. Sau đây là những câu chuyện rất đáng thương tâm đã cho thấy những
hậu quả khác biệt của 2 cách xử sự: một bên là nhân từ và một bên là lên án.
Nhưng triước khi đi vào những câu chuyện đó, tôi muốn nhắc nhở điều nầy: trước
khi phê bình và lên án, chúng ta hãy nhớ những điều sau đây:
Thay vì lên án, chúng ta hãy cố gắng hiểu
họ. Hãy cố gắng nghĩ ra tại sao họ lại làm như thế. Điều đó có lợi và thích thú
hơn phê bình. Nó sẽ nẩy sinh sự cảm thông, chịu đựng và tử tế. Khi chúng ta biết
tất cả, chúng ta sẽ dễ cảm thông và tha thứ tất cả.
Dr. Johnson nói: Chúa không muốn xét xử
chúng ta cho đến khi tận thế đến.
Và sau đây là câu chuyện cậu bé bị cha
đánh đã hận thù bố suốt đời:
Cách đây không lâu, tôi có gặp một gia
đình Việt Nam. Cả hai vợ chồng xem ra còn khá trẻ, nhưng đã có ba đứa con.
Trong lúc ba đứa con ngồi chơi bên ngoài bãi đậu xe, hai vợ chồng vào xin gặp
tôi và kể cho tôi nghe chuyện gia đình của họ với hy vọng tôi có thể giúp gì
cho họ, chị vợ trình bày:
-Thưa cha, tụi con có tất cả ba đứa con:
hai trai và một gái. Đứa lớn có tên là Tuyên. Lúc còn nhỏ, cháu Tuyên rất ngoan
và biết vâng lời. Lúc nào cháu cũng tỏ ra hài lòng và chẳng bao giờ gây rắc rối
cho ai cả. Vợ chồng con tạo mọi điều kiện cho cháu: cho cháu sinh hoạt với nhóm
hướng đạo, sinh hoạt thiếu nhi thánh thể, tham gia giúp lễ nhà thờ. Nhưng bây
giờ cháu lên 14 tuổi, lúc nào cũng gây gỗ, đánh nhau với các em trong nhà.
Không phải là chuyện gây gỗ thường tình của bọn con trẻ đâu. Bây giờ nó đã lớn
rồi. Nó thật sự trở thành vấn đề rắc rối đối với tụi con. Thỉnh thoảng tụi con
thấy cháu buồn buồn, rồi bỏ vào phòng và ở lì trong đó. Ngày xưa cháu rất
ngoan. Bây giờ cháu hỗn láo, hay cãi lại và không vâng lời. Có một điều tụi con
tin chắc là: tụi con đã dạy dỗ cháu trong kỷ luật. Đây chính là điều làm tụi
con khó hiểu nhất. Làm sao một đứa trẻ được dạy dỗ một cách kỷ luật như thế lại
có thể tự nhiên thành một đứa suốt ngày chạy rông ngoài đường với những bạn bè
hư hỏng, và học theo thói xấu của những đứa đó, rồi về nhà hỗn láo với cha mẹ
và người lớn? Mấy đứa bạn của nó thậm chí còn nói dối, ăn cắp, uống rượu. Bây
giờ tụi con chẳng thể nào tin con mình được nữa, cũng không thể nào nói chuyện
được với nó. Lúc nào nó cũng tỏ ra ủ rũ và lầm lì. Thậm chí nó cũng không muốn
nhìn mặt tụi con. Dường như bây giờ nó chẳng muốn liên quan gì đến tụi con nữa.
Năm nay kết quả học tập của nó rất tệ.
Tôi hỏi: Anh chị có để ý cháu thay đổi như
thế từ bao giờ không?
Chị nói:
-Để con nhớ xem. Bây giờ cháu được 14 tuổi.
Cách đây khoảng 2 năm, điểm số của cháu là dấu hiệu đầu tiên tụi con để ý đến.
Trong suốt những tháng đầu vào học lớp sáu, con thấy cháu bắt đầu chán nản. Trước
tiên là chán đi học. Sau đó cũng chán đi nhà thờ luôn. Và rồi cũng không thích
chơi với bạn bè nữa mà chỉ thích ở trong phòng một mình. Càng ngày cháu càng ít
nói. Nhưng mọi thứ thật sự trở nên tệ hại bắt đầu từ năm nay. Nó không còn quan
tâm đến những sinh hoạt ngày xưa nữa. Nó bắt đầu xa rời những bạn bè cũ và chạy
rong chơi với những đứa trẻ bạn gây rối. Tính tình cũng thay đổi hẳn và nên giống
những đứa bạn mới. Nó không còn thiết tha gì đến chuyện học hành nữa. Bạn bè mới
của nó thường lôi kéo nó vào những chuyện rắc rối. Tụi con đã thử mọi cách
nhưng vô hiệu. Tụi con thật tình không biết phải làm gì bây giờ?
Sau khi lắng nghe hai vợ chồng anh nầy
chia sẻ, tôi cho họ ra bên ngoài nghỉ ngơi. Và cho gọi bé Tuyên buớc vào gặp tôi.
Bé Tuyên làm cho tôi có cảm tình ngay với một vẻ mặt dễ thương và đẹp trai. Thế
nhưng, cái nhìn của cháu thoáng vẻ thất vọng và lẫn tránh. Rõ ràng cháu là một
đứa trẻ rất sáng dạ nhưng cháu nói chuyện bằng những câu cụt ngủn với giọng cáu
kỉnh và gắt gỏng. Cuối cùng, khi nó cảm thấy đủ thoải mái để chia sẻ tâm tư của
mình, nó bắt đầu kể cho tôi nghe những điều đã xảy ra như cách của bố mẹ nó trước
đó. Nó nói:
-Chẳng có ai quan tâm đến con trừ mấy đứa
bạn.
-Không ai quan tâm đến sao? Tôi hỏi.
-Không ai cả. Nó nói. Con thấy hình như vậy.
Những thứ mà bố mẹ con thực sự quan tâm là bạn bè họ, công việc họ, những thứ
giải trí của họ. Họ đâu cần quan tâm đến con đang làm gì? Con chỉ muốn bỏ nhà
ra đi và tự sống một mình thôi.
Trong suốt buổi nói chuyện, tôi dần dần thấy
rõ rằng cháu Tuyên đã rất buồn chán, chưa bao giờ có được sự hài lòng với chính
bản thân và cuộc sống của mình. Bao nhiêu năm qua, cháu Tuyên cũng từng mong muốn
có được một mối quan hệ gần gũi và ấm áp bên cha mẹ mình, nhưng càng lúc mơ ước
ấy càng mất dần đi. Cháu bắt đầu quay sang tìm kiếm những người bạn có thể chấp
nhận nó nhưng điều đó càng khiến nỗi buồn trong lòng cậu bé gia tăng.
Thật ra, bố mẹ của cháu Tuyên thật sự rất
thương nó. Họ đã làm những điều tốt nhất để nuôi dạy nó nhưng vẫn còn thiếu một
điều gì đó. Bạn có nhận ra điều đó không? Đó không phải là tình thương, vì bố mẹ
cháu Tuyên rất mực thương yêu nó. Nguyên nhân căn bản ở đây là: cậu bé không cảm
nhận được tình yêu của bố mẹ. Sự thật bố mẹ cháu Tuyên đã yêu thương con mình nhưng
họ đã không biết cách để tỏ bày tình yêu đó. Giống như hầu hết phụ huynh khác,
họ nghĩ mình đã đáp ứng được những nhu cầu của con: cơm ăn, nhà ở, quần áo, học
hành, dạy bảo. Trong khi đáp ứng cho con những điều nói trên, họ không để tâm đến
nhu cầu cần được yêu thương bằng một tình yêu vô điều kiện của con mình. Dĩ
nhiên, bậc làm cha mẹ nào cũng có tấm lòng yêu thương con cái, nhưng điều thách
thức chúng ta ở đây là cách bày tỏ ra được tình yêu vô điều kiện đó. Chúng ta
hãy nghe tiếp cậu bé trình bày.
Một vài ngày sau, cậu bé gặp lại tôi, cậu
bé đã kể tiếp câu chuyện sau đây:
-Con nhớ có một lần nọ, khi đó con được 6
hay 7 tuổi, thậm chí bây giờ con vẫn còn thấy buồn và đôi lúc muốn điên lên vì
điều đó. Hôm đó, con chơi banh và vô tình làm vỡ kính cữa sổ. Con rất sợ và chạy
vào rừng trốn cho đến khi mẹ đi tìm con về. Con rất biết lỗi về điều đó. Con
còn nhớ mình đã khóc rất nhiều vì thấy mình tồi tệ. Khi bố con về nhà, mẹ đã kể
lại việc cữa sổ bị vỡ, và bố đã dùng roi quất con tàn tệ. Nói đến đây nuớc mắt
bé trào ra.
Tôi hỏi: Rồi con nói gì?
Nó nói: Con không nói gì cả.
Cách thức người cha cư xử đối với cậu bé
đã khiến nó mang lấy một cảm giác đau đớn, giận dữ và cay đắng đối với bố mẹ
mình. Đó là cảm xúc mà cậu bé không thể nào quên được mà cũng không bao giờ có
thể tha thứ được nếu không có một sự giúp đỡ nào đó. Đã nhiều năm trôi qua,
nhưng cậu bé vẫn còn tổn thương bỡi điều đó.
Vì sao sự việc đặc biệt đó lại để lại một
dấu ấn đau đớn trong ký ức của cậu bé đến như vậy, trong khi những lúc khác nó
có thể chấp nhận những hình phạt mà không oán trách, có khi còn biết ơn bố mẹ nữa?
Phải chăng hình phạt của người cha đã khiến cậu bé nghĩ rằng bố mẹ không hiểu
và không nhạy cảm trước cảm xúc của nó? Phải chăng đó chính là lúc mà nó cần nhận
được sự ấm áp và thông cảm của bố mẹ hơn bao giờ hết thay vì những hình phạt
đau đớn khắc nghiệt?
Đó là những điều mà bậc làm cha mẹ cần nên
biết để đối xử với con cái của mình trong cách thức thích hợp. Thật ra, cha mẹ
nào cũng yêu thương con mình nhưng cách thức mà bố mẹ bày tỏ tình yêu phải làm
sao để con cái có thể cảm nhận được tình yêu của bố mẹ, và tình yêu đó phải là
một tình yêu vô điều kiện. Đó là vấn đề quan trọng và thiết yếu mà chúng ta cần
phải lưu ý.
Khác xa với câu chuyện trên đây. Một câu
chuyện đã làm tổn thương đến con tim của một đứa bé chỉ vì bố mẹ đã không biết
cách diễn tả tình yêu để đứa bé có thể cảm nhận được tình yêu của bố mẹ . Điều
đó cũng cho thấy phê bình, lên án không mang lại hiệu quả, trái lại còn mang lại
phản cảm, mang lại sự giận dữ, hận thù mà suốt đời họ không thể quên được.
Và nếu phê bình, chỉ trích hay hình phạt
lên án không mang lại hiệu quả thì cái gì sẽ mang lại hiệu quả? Xin thưa, lòng
từ tâm, sự nhân từ sẽ đánh động lòng người và sẽ khiến họ cải thiện cuộc sống để
đáp lại tình yêu của chúng ta.
Sau đây là một câu chuyện hết sức cảm động
cho thấy sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của lòng từ tâm đã khiến cho phạm nhân
thống hối ăn năn và quyết tâm làm lại cuộc sống. Câu chuyện cô giáo tha thứ cho
cậu học sinh ngỗ nghịch trước quan tòa trong tòa án, đã khiến cậu học sinh thật
sự cảm động và đã quyết chí học hành trở thành bác sĩ để đền đáp lại tình
thương của cô giáo đã cứu cậu khỏi án tù 25 năm là một bằng chứng.
Cô Victoria Ruvolo, một phụ nữ 44 tuổi, có
nghề nghiệp vững chắc, có mọi lý do để giận dữ, như vị luật sư trong vụ kiện của
cô đã nói, một tội ác khủng khiếp đã xảy ra cho cô và xem ra không một hình phạt
nào thích đáng để đền bù cho tội ác nầy.
Cô Victoria may mắn còn sống sau khi một
thanh niên 18 tuổi tinh nghịch ném một con gà tây đông lạnh nặng trên 9 ký từ một
chiếc xe hơi đang chạy hết tốc lực vào chiếc kính chắn gió của xe hơi cô, làm bể
hầu hết mọi chiếc xương trên khuôn mặt cô. Anh nầy cùng mấy người bạn trạc tuổi
nhau đã mua con gà tây đó với một thẻ tín dụng ăn cắp và họ đã thực hiện một
chuyến sắm sửa lu bù vô nghĩa chỉ để mua vui mà thôi. Cô Victoria đã phải trải
qua một cuộc giải phẫu kéo dài 10 giờ đồng hồ, chịu đựng một sự hôn mê do thuốc
gây ra, và nằm điều trị một tháng trong bệnh viện trước khi cô có thể trở về
nhà, nơi mà cô đối diện nhiều tháng trị liệu để được phục hồi.
Tuy nhiên cô vẫn giữ liên lạc với người đã
gây ra tội ác cho cô và bày tỏ sự tha thứ cho những hành động của anh ta. Một cảnh
đặc biệt trong phòng xử án khiến những người tham dự đều ngạc nhiên khi chàng
trai nầy thận trọng và ngập ngừng tiến tới nơi cô ngồi trong phòng xử, nước mắt
dàn dụa thì thầm xin lỗi cô: “Cháu cảm thấy vô cùng buồn và hối hận về những gì
cháu đã làm cho cô.” Ngay lúc đó cô Victoria đã đứng lên rồi cả hai, nạn nhân
và phạm nhân đã ôm chầm nhau òa khóc. Cô vuốt đầu anh ta và vỗ nhẹ vào lưng anh
khi anh nức nở khóc. Những người hôm ấy đã chứng kiến cảnh tượng thật cảm động
với câu nói của cô: “Tốt rồi, cô chỉ mong cháu nổ lực hết sức mình để sống thật
tốt.” Theo các bài tường thuật hôm đó thì ngay cả những công tố viên cứng cỏi
nhất và các phóng viên bấy giờ cũng đều phải nghẹn ngào rơi lệ.
Và khi tội nhân bị kết án, cô Victoria khẩn
cầu quan tòa khoan dung cho cậu ta. Trong lời phát biểu với người bị kiện, cô
nói: “Bất chấp mọi nỗi sợ hãi và đau đớn, cô đã học được nhiều điều từ kinh
nghiệm khủng khiếp nầy, và cô có nhiều điều để phải nói lời cảm ơn. Không có chỗ
cho sự hận thù trong đời sống cô, và cô không tin một hạn tù dài, hay lao khổ
nào sẽ đem lại cho cháu, cho cô, hay cho xã hội bất cứ lợi ích nào.” Và vì thế,
anh chành tinh nghịch thanh thiếu niên nầy đã được giảm án tù chỉ còn 6 tháng
thay vì 25 năm. Và cô Victoria tiếp tục lời phát biểu của mình: “Cô thật sự
mong rằng bỡi việc bày tỏ lòng xót thương và khoan dung, cô khích lệ cháu tìm
kiếm một cuộc sống xứng đáng. Nếu như sự khoan hồng của cô sẽ giúp cháu trưởng
thành để trở nên một con người có trách nhiệm, lương thiện, có lòng nhân hậu vốn
là nguồn tự hào cho những người thân yêu và cộng đoàn của cháu thì cô sẽ thật sự
mãn nguyện, và sự đau đớn của cô sẽ không phải là vô ích.”
Cô Victoria vẫn biết rằng: một cái án tù
lâu hơn rất có thể sẽ hợp lý. Nhưng như cô đã nói với các phương tiện truyền
thông sau đó: “Sự hận thù sẽ làm được gì? Thiên Chúa đã ban cho tôi cơ hội thứ
hai để sống và tôi cũng muốn cho cháu một cơ hội thứ hai để cháu làm lại cuộc đời.” Cô đã nhìn thấy sự tha thứ như là một điều tốt
lành lớn lao hơn cả công lý nữa. Và như người anh rể của cô đã nhận định sau
khi chứng kiến quang cảnh đầy xúc động tại phòng xử án: “Cô đã ôm chầm cậu ta
như một người mẹ ôm lấy con mình. Cô bảo cậu ta: cô muốn cháu trở nên một người
xứng đáng. Và cậu ta đã nói: Cháu sẽ làm như thế cháu hứa, cháu hứa.”
Và quả thật, sau khi mãn tù, cậu thanh
niên ấy đã cố gắng thực hiện điều cậu đã hứa để làm tròn ước mơ mà cô Victoria
đã mong ước. Sau 12 năm miệt mài học hành, cậu đã ra trường với bằng bác sĩ y
khoa. Ngày ra trường cậu đã mời cô đến dự, cả 2 đã ôm chầm lấy nhau trong sự cảm
động đến rơi lệ. Nhưng những giọt lệ hôm nay không phải là những giọt lệ thương
đau ngày xưa mà là những giọt lệ của vui mừng và hân hoan vì nhờ lòng từ tâm của
cô mà cậu mới có ngày huy hoàng hôm nay.
Thiên Chúa đã thấy được sức mạnh của lòng
từ tâm nên Ngài đã kết luận: Ta muốn lòng nhân từ chứ không muốn của lễ. Chúng
ta hãy đi và làm như vậy!
Lm. Lê văn Quảng.