Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng

Lm. Minh Anh, TGP. Huế
Mục Lục

Ý THỨC. Thao luyện 1: Sự Phong Phú Của Thinh Lặng

TL 2: Những Cảm Giác Từ Thân Xác

TL 3: Những Cảm Giác Từ Thân Xác. Kiểm Soát Tư Tưởng

TL 4: Kiểm Soát Tư Tưởng

TL 5: Những Cảm Nhận Từ Việc Hít Thở

Ý THỨC và CHIÊM NIỆM. TL6: Thiên Chúa Ở Trong Hơi Thở Của Tôi

TL7: Thông Hiệp Với Thiên Chúa Qua Hơi Thở

TL8: Tĩnh Lặng

TL9: Thân Xác Cầu Nguyện

TL10: Tiếp Xúc Với Thiên Chúa

TL11: Những Âm Thanh

TL12: Tập Trung

TL13: Tìm Kiếm Thiên Chúa Trong Mọi Sự

TL14: Ý Thức Tha Nhân

TƯỞNG TƯỢNG. TL15: Ở Đó và Ở Đây

TL16: Chỗ Cầu Nguyện

TL17: Trở Lại Galilê

TL18: Những Mầu Nhiệm Hân Hoan Của Đời Bạn

TL19: Những Mầu Nhiệm Thương Đau

TL20: Giải Tỏa Oán Hờn

TL21: Chiếc Ghế Trống

TL22: Chiêm Niệm Theo Thánh Inhaxiô

TL23: Những Tưởng Tượng Mang Tính Biểu Tượng

TL24: Chữa Lành Vết Thương Của Ký Ức

TL25: Giá Trị Cuộc Sống

TL26: Thấy Trước Viễn Ảnh Cuộc Sống

TL27: Nói Lời Từ Biệt Với Thân Xác

TL28: Đám Tang Của Bạn

TL29: Tưởng Tượng Về Tử Thi

TL30: Ý Thức Về Quá Khứ

TL31:Ý Thức Về Tương Lai

TL32:Ý Thức Về Con Người

LÒNG SÙNG KÍNH. TL33: Phương Pháp “Biển Đức”

TL34:Cầu Nguyện Bằng Lời

TL35:Niệm Tên Chúa Giêsu

TL36: Thiên Chúa Với Ngàn Tên Gọi

TL37: Thấy Chúa Đang Nhìn Bạn

TL38:Thánh Tâm Chúa Kitô

TL39: Tên Giêsu, Như Là Hiện Diện

TL40: Cầu Thay Nguyện Giúp

TL41: Lời Cầu Khẩn

TL42: Đức Giêsu, Đấng Cứu Độ

TL43:Những Câu Tin Mừng

TL44: Những Ước Vọng Thánh

TL45: Quy Hướng Về Thiên Chúa

TL46: Lửa Yêu Mến Sống Động

TL47: Lời Nguyện Ngợi Khen

CÙNG MỘT TÁC GIẢ

LÒNG THƯƠNG XÓT ĐÍCH THỰC

KHÁT KHAO CẦU NGUYỆN

Dành Giờ Cho Chúa

ĐƯỢC GỌI ĐỂ SỐNG

Tự Do Nội Tâm

Bài ca của bình minh

Taking Flight - Bay Lên Đi!

Thầy Dạy Khát Khao

Hoa Trái Thinh Lặng

Cẩm  Nang  Hạnh  Phúc Gia  Đình  Kitô - MỤC VỤ HÔN NHÂN VÀ GIA ĐÌNH

Một Quan Điểm Công Giáo về Tác Phẩm Sống Theo Đúng Mục Đích

Huế Cổ, Vết Tích Đạo và Đời

Sống Theo Đúng Mục Đích

Sadhana - Một nẻo đường dẫn tới Thiên Chúa (của Anthony de Mello, sj.)

Sadhana - Một nẻo đường dẫn tới Thiên Chúa (của Anthony de Mello, sj.)
TL25: Giá Trị Cuộc Sống

Hãy tưởng tượng, bạn sắp đến một bác sĩ để biết kết quả những xét nghiệm đã được làm trên bạn. Hôm nay, bác sĩ sẽ trao chúng cho bạn. Những xét nghiệm đó có thể tiết lộ một vài bệnh trạng nghiêm trọng. Hãy chú ý những gì bạn cảm nhận trong khi bạn đang trên đường đến văn phòng bác sĩ?

 

 

Giờ đây, bạn đang ở trong phòng khách của ông… Hãy chú ý tất cả những chi tiết của căn phòng… màu tường… những hình ảnh trên đó… đồ đạc… những tờ báo và những tạp chí… Ở đó còn có ai khác đợi bác sĩ không?… Nếu có, hãy nhìn kỹ người đó hay những người trong phòng: những đặc điểm của họ, áo xống của họ… Hãy lưu ý những gì bạn đang cảm nhận trong khi bạn đợi được gọi vào văn phòng…

 

Bây giờ, bạn được gọi vào… Hãy nhìn quanh văn phòng bác sĩ… Chú ý đến tất cả mọi chi tiết, đồ đạc… Căn phòng sáng hay tối?… Hãy nhìn kỹ bác sĩ, những đặc điểm của ông, cách ông ăn mặc… Ông thuộc loại người nào?…

 

 

Ông bắt đầu nói chuyện với bạn và bạn lưu ý, dường   như ông đang giấu bạn một điều gì đó… Bạn yêu cầu ông nói rõ… Rồi, với ánh mắt đầy cảm thông, ông nói với bạn rằng, những xét nghiệm cho thấy bạn mắc phải một bệnh nan y… Bạn hỏi ông, bạn còn có thể sống đến bao lâu… Ông nói, “Nhiều nhất là còn khoẻ được hai tháng… Sau đó một hoặc hai tháng thì liệt giường”. Bạn phản ứng thế nào trước hung tin này?… Bạn đang cảm nghiệm những gì?… Hãy dừng lại một chốc với những cảm nhận đó… Bây giờ bạn bước ra khỏi văn phòng bác sĩ và xuống phố… Hãy tiếp tục dừng lại với những cảm nhận của bạn… Bạn hãy nhìn đường phố: đông đúc hay vắng vẻ?… Bạn hãy lưu ý đến thời tiết: một ngày quang đãng hay một ngày nhiều mây?… Bạn đang đi đâu?… Bạn có cảm thấy muốn nói chuyện với ai không?… Với ai?… Hiển nhiên, bạn trở về với cộng đoàn (tôi giả thiết bạn là một nữ tu hay một linh mục dòng… Các nhóm Tu Hội Đời thường dễ thích nghi hơn). Bạn sẽ nói gì với Bề Trên của bạn?… Bạn có muốn những người khác trong cộng đoàn biết không?…

 

 

Bề Trên bạn hỏi bạn muốn làm gì trong hai tháng khoẻ mạnh còn lại; ít nhiều, Bề Trên bạn cũng tỏ ra sẵn sàng để bạn chọn lựa bất kỳ công việc nào mà bạn thích… Bạn sẽ chọn làm công việc nào?… Bạn hoạch định sống hai tháng đó thế nào?… Giờ đây, bạn đang dùng bữa tối với cộng đoàn… và sau đó là giờ giải lao… Họ có biết chuyện của bạn không?… Bạn cảm nhận điều gì khi đứng chung với họ?…

 

 

Bây giờ, bạn hãy về phòng mình và viết một lá thư cho Bề Trên Tỉnh Dòng của bạn, giải thích hoàn cảnh và dĩ nhiên, xin Bề Trên cho bạn được nghỉ việc… Bạn   sẽ nói gì trong thư?… Hãy viết nó trong trí bạn ngay bây giờ…

 

 

Giờ thì đêm đã khuya… Mọi người trong cộng đoàn đã yên giấc… Bạn lặng lẽ lẻn vào nhà nguyện, ở đó hoàn toàn tối om, ngoại trừ đốm sáng yếu ớt của ngọn đèn chầu… Bạn ngồi xuống và dán mắt nhìn nhà tạm… Hãy nhìn vào Chúa Giêsu một lúc… Bạn nói gì với Người?… Người nói gì với bạn?... Bạn đang cảm nhận điều gì?…

 

 

Những tác động của thao luyện này thật phong phú để được ghi ra ở đây. Gần như mọi người đều thích làm đi làm lại thao luyện này, và họ không ngừng rút được những hiệu quả từ đó…

 

 

Một trong những điều mà phần lớn người ta nhận được từ thao luyện này, là sự cảm kích vô ngần về tình yêu đối với cuộc sống và tình yêu cho cuộc sống... Như một kết quả, họ dấn thân vào cuộc sống một cách sâu sắc hơn, vui hưởng cuộc sống, sống chính cuộc sống, và sử dụng cuộc sống cách tràn đầy hơn… Nhiều người ngạc nhiên khi thấy họ không quá sợ hãi trước cái chết như họ đã nghĩ. Rất thông thường, chỉ khi đánh mất một cái gì đó chúng ta mới đánh giá cao về nó và biết ơn nó. Không ai biết ơn khả năng nhìn thấy và hiểu thấu giá trị lớn lao của nó cho bằng người mù. Không ai coi trọng sức khoẻ cho bằng người đau ốm. Vậy thì tại sao phải đợi đến khi mất đi những điều này, chúng ta mới biết quý chuộng và vui hưởng chúng?

 

 

Sau đây là một số bài thao luyện khác giúp cuộc sống bạn tràn đầy lòng biết ơn và niềm vui:  Hãy tưởng tượng một bác sĩ vừa khám mắt bạn và sắp cho bạn kết quả… Hãy làm cho cảnh trí sống động ngần nào có thể bằng cách chú ý mọi chi tiết về nơi chỗ và con người như thao luyện trước…

 

 

 

Nay, bác sĩ báo cho bạn biết thị lực của bạn sắp hỏng, y khoa không thể làm gì để có thể cứu nó; và hoàn toàn có khả năng bạn sẽ bị mù trong vòng ba hoặc bốn tháng… Bạn đang cảm nhận những gì?…

 

Giờ đây, bạn ý thức, chỉ còn ba bốn tháng nữa để ghi vào ký ức những gì có thể nhìn thấy vốn bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy… Bạn muốn thấy cách riêng điều gì trước khi bị mù?… Hãy để ý cách thức bạn nhìn những sự vật; vì rằng, bạn biết chẳng bao lâu nữa, bạn sẽ mù vĩnh viễn…

 

 

Và này, hãy tưởng tượng, rốt cuộc, bạn đã mù… Cách sống của bạn thế nào như một người mù?… Hãy dành thời giờ để đi sâu vào tất cả mọi tính khí và cảm xúc của bạn... Bằng trí tưởng tượng, bạn hãy sống cả ngày sống của mình như một người mù, từ giây phút bạn chỗi dậy, rửa mặt vào buổi sáng cho đến lúc bạn đi ngủ khi đêm về… Hãy ăn uống, “đọc sách”, nói chuyện, đi dạo… như một người mù…

 

Giờ đây, bạn hãy mở mắt và nhận thức rằng, bạn vẫn còn có thể nhìn thấy… Bạn đang cảm nhận những gì?…

 

Bạn nói gì với Thiên Chúa?…

 

Những gì quý nhất trong cuộc sống là được tự do - những gì như: khả năng nhìn thấy, sức khoẻ, tình yêu, sự tự do và chính cuộc sống. Tiếc một điều, chúng ta không thật sự tận hưởng chúng. Chúng ta quá lo lắng về việc không có đủ những gì vốn rất là thứ yếu như: tiền bạc, quần áo đẹp và sự nổi tiếng giữa những người khác. Tôi nhớ có lần trên   một chuyến bay trở về nhà, phải phát cáu vì sự kiện máy bay trễ. Rồi thì khi vừa đến phi trường, máy bay bắt đầu lượn lờ gần cả nửa giờ - do đó, chúng tôi càng trễ hơn - bởi điều được gọi cách kín đáo là “trục trặc kỹ thuật”… Ba mươi phút hồi hộp và lo âu. Bạn tưởng tượng, chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm làm sao, vì cuối cùng, máy bay cũng đáp được. Chuyện gì đã xảy ra cho sự cáu kỉnh của chúng tôi khi phải trễ? Không còn một dấu hiệu cáu kỉnh nào nữa. Chúng tôi rất đỗi vui mừng vì được bình yên và an toàn. Máy bay đến trễ chỉ vì một chuyện vặt; vậy mà cần phải có sự kiện một tai nạn nghiêm trọng có thể xảy ra mới làm chúng tôi hiểu biết sâu sắc điều này.

 

 

Lần kia, tôi đọc được tài liệu của một tù nhân Đức quốc xã, anh ấy đã viết thư về gia đình và sung sướng nói rằng, anh được chuyển từ một xà lim với bốn bức tường trống trơn sang một xà lim khác mà ở đó có một bức tường với một khe hở phía trên; qua đó, anh có thể thoáng thấy một chút trời xanh vào buổi sáng và một vài ánh sao khi đêm về. Với anh, đây là một kho tàng lớn lao. Sau khi đọc lá thư, tôi nhìn qua cửa sổ nhà mình, cả một bầu trời rộng mở… Tôi giàu có hơn người tù khốn khổ kia cả triệu lần, nhưng tôi không có lấy một chút niềm vui từ sự giàu có của mình như người tù ấy đã có từ cái dành dụm ít ỏi của anh. Quả thực, tôi không rút ra được từ đó một niềm vui nào! Bạn hãy nghĩ đến cuộc sống sẽ như thế nào đối với một tù nhân, đối với một bạn tù trong trại tập trung… Và khi bạn đã thật sự hiểu được cuộc sống của họ, những cảm xúc của họ, bạn hãy lên xe buýt, dạo quanh thành phố, thưởng ngoạn mọi cảnh quan và tận hưởng sự tự do của mình!


 

Dưới đây còn có thêm một thao luyện theo dạng này. Sau đó, bạn có thể sáng tạo những thao luyện tương tự nào đó để tâm hồn mình đầy tràn lòng biết ơn đối với Thiên Chúa về tất cả những gì đáng yêu bạn đang sở hữu. Hãy tưởng tượng bạn đang ở trong một bệnh viện và bị bất toại… Sẽ ích lợi cho bạn khi nằm xuống sàn nhà nếu làm cùng nhóm, hoặc trên giường của bạn nếu ở một mình khi làm thao luyện này. Hãy tưởng tượng bạn không thể cử động một chi thể nào từ cổ trở xuống… Bằng tưởng tượng, hãy rảo qua ngày sống của mình như một người bất toại… Bạn làm gì trong cả ngày?… Bạn suy nghĩ gì?… Bạn cảm nhận gì?… Bạn dùng thời giờ thế nào?…

 

 

Trong tình trạng này, hãy ý thức, bạn vẫn còn có thể nhìn thấy… Hãy biết ơn về điều đó… Tiếp đến, hãy ý thức, bạn vẫn còn có thể lắng nghe… Hãy biết ơn về điều đó nữa… Rồi ý thức rằng, bạn vẫn còn có thể suy nghĩ sáng suốt… có thể nói và biểu lộ chính mình… bạn vẫn còn vị giác vốn mang đến cho bạn sự vui thích… Hãy biết ơn về mỗi một quà tặng của Thiên Chúa... Hãy nhận ra rằng, bạn giàu có biết bao bất chấp chứng bất toại của mình!…

 

 

Giờ đây, bạn hãy tưởng tượng, sau một thời gian, bạn bắt đầu đáp ứng với phương thức điều trị và đã có thể cử động chiếc cổ của mình. Ban đầu còn đau, sau đó thì dễ dàng hơn, bạn có thể quay đầu từ bên này sang bên kia… Tầm nhìn của bạn rộng hơn. Và này, bạn có thể nhìn từ đầu này tới đầu kia căn phòng mà không cần phải nhờ ai khác di chuyển toàn thân của bạn…

 

Bạn cũng lưu ý lòng biết ơn về điều này nữa...

 

 

Bây giờ, hãy trở lại với tình trạng hiện tại và nhận   thức bạn không bất toại. Hãy nhẹ nhàng cử động các ngón tay và nhận biết trong chúng có sự sống và sự chuyển động. Hãy vặn vẹo các ngón chân… Cử động đôi cánh tay và hai chân của bạn… Hãy dâng một lời nguyện tạ ơn lên Thiên Chúa trên từng chi thể này… Ngày mà bạn có thể biết ơn đối với mỗi một vụn vặt trong cuộc sống, như sự cử động không ngừng, nước chảy ra khi bạn đưa tay mở robinet, đèn sáng khi bạn nhấn công tắc, những tấm drap sạch trên giường… thì tâm hồn bạn sẽ ngập tràn một sự hài lòng sâu sắc và một niềm vui hầu như liên lỉ. Bí quyết để luôn có được niềm vui là luôn luôn biết tạ ơn.

 

 

Bạn hãy thử áp dụng thao luyện này trong lĩnh vực các mối tương giao với tha nhân: Khi giận một người bạn hay một ai đó trong gia đình, bạn hãy dành thời giờ tưởng tượng rằng, họ tệ hơn nhiều so với những gì bạn nghĩ về họ lúc này, họ có nhiều khiếm khuyết hơn những gì bạn thấy ở họ giờ này… Sau đó, hãy chú ý đến những điều tốt lành nơi họ. Rất có thể bạn sẽ hiểu họ hơn, sẽ biết ơn họ hơn… và bạn sẽ thấy dễ dàng hơn, dễ dàng hơn rất nhiều để tha thứ cho họ.



Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!