„Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em“ (CV 1:8).
Năm 1942 phi đoàn Hoàng Gia Nhật thả bom tại Trân Châu Cảng mở đầu cho chiến tranh Ðệ Nhị Thế Chiến 1939-1944.
Một trung sĩ hỏa đầu quân ở Minesota đang gọt khoai tây, nghe tin tức này qua radio, anh tức giận quăng dao, ném khoai tứ tung và la to :“Tại sao cả nước Mỹ phải chịu một sự nhục nhã to lớn như vậy“. Anh tình nguyện gia nhập ngay vào đội quân cảm tử thuộc ngành không quân để được huấn luyện cấp tốc gởi ra mặt trận trả thù nước Nhật. Khi mãn khóa anh được bổ sung cho đơn vị tác chiến tiền phong, và trong phi vụ đầu tiên, chiếc máy bay của anh đã thả những quả bom thù hận xuống thành phố Tokyo, thủ phủ của nước Nhật như ý mong muốn của anh. Quả bom đầu tiên được toán của anh bấm nút thả xuống đầu dân Nhật, anh cảm thấy hả hê, cười vang một cách thỏa mãn.
Nhưng chính trong phi vụ này, máy bay của anh bị đạn của quân đội Nhật bắn thủng thùng xăng, nhiên liệu hết buộc lòng máy bay phải hạ cánh khẩn cấp trong vùng địch. Anh bị bắt làm tù binh, Nhật đưa anh về giam giữ tại Miến Ðiện, hằng ngày anh phải theo đoàn tù làm những công việc khổ sai để hoàn thành con đường sắt. Nỗi hờn căm của anh trong tù mỗi ngày gia tăng gấp bội. Đồng thời anh nhớ gia đình, nhớ đến những ngày tuổi thơ sống êm đềm bên mẹ hiền, nhớ những giây phút an bình khi mẹ anh đọc và dạy anh những đọan Kinh Thánh, cũng như cách thức cầu nguyện.
Hình ảnh này thôi thúc anh chổi dậy đến gặp người cai ngục, đề nghị xin mang đến cho anh một cuốn Thánh Kinh. Hai ngày với nhiều lần năn nỉ đều bị từ chối và còn bị đánh đập tàn nhẫn, anh vẫn kiên trì chịu đựng, vẫn nài nỉ. Đến ngày thứ ba người cai ngục nhìn anh cách lạ lùng, và không muốn bị anh quấy rầy nữa, nên tìm đưa cho anh một cuốn Kinh Thánh bằng tiếng Anh. Có Kinh Thánh anh nghiền ngẫm đọc, càng đọc lòng anh càng dịu xuống, sự căm hờn mổi ngày giảm nhẹ đi.
Câu Kinh Thánh „... Ai ở trong Ðức Kitô kẻ ấy sẽ trở thành mới, cũ đã qua đi và mới đang thành hình“ đánh động tâm hồn anh, anh quỳ xuống cầu nguyện „Lạy Chúa Giêsu Kitô, xin Chúa thay đổi con người con, xin Chúa ở với con và biến đổi con thành một con người mới. Xin Chúa cũng biến đổi lòng thù hận trong con thành một sự yêu thương“.
Năm 1945 Nhật Mỹ đình chiến, anh được tha. Trở về Mỹ anh theo học Kinh Thánh, sau khi tốt nghiệp thần học anh sang Nhật sống và học ngôn ngữ Nhật. Anh viết một cuốn sách kể lại đời anh và sự anh được biến đổi do Chúa Giêsu.
Vị đại tá Yamamoto, người đã chỉ huy đoàn quân Hoàng gia bỏ bom Tân Châu Cảng đã đọc được cuốn sách này. Ông thấy tên mình được nhắc đến với tất cả các chi tiết trận bỏ bom 1942, ông ta vội vã từ miền Nam nước Nhật bay đến Tokyo gặp tác giả. Hai kẻ thù địch bắt tay thân thiện, và sau một thời gian gần gụi nhau, ông đại tá này đã xin nhận lãnh bí tích rửa tội và cùng tác giả rao giảng Tin Mừng của Chúa cho dân Nhật.
***
„Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Chúa Thánh Thần, khi Người ngự xuống trên anh em“.
Tôi là một tân tòng Chúa từ khi tân tòng phu năm 1964, đến khi có bốn đứa con tôi chỉ biết theo đạo là diện đẹp đi nhà thờ mỗi Chúa Nhật, rồi thôi, chấm hết. Tôi cảm thấy có cái gì không ổn, không đúng và hình như trong tôi đang thiêu thiếu cài gì!? Rồi biết bao thắc mắc đến về Chúa mà không hề biết hỏi ai? Hỏi ông chồng thì được trả lời chung chung một cách mông lung, thật chán, còn bị ông ấy mắng cho là hỏi vớ vẩn. Một vài dịp gặp linh mục tôi cũng nêu nhiều câu hỏi nhưng những trả lời vẫn làm tôi không được thỏa mãn.
Tôi tìm sách đọc mà chả hiểu gì, vì sách nói về thần học nọ kia, sao hiểu nổi. Những thắc mắc về Chúa Ba Ngôi, Chúa Thánh Thần, về những nghi thức trong Thánh Lễ, khi đứng khi quỳ, khi ngồi… là thế nào??? Thắc mắc về những đoạn Kinh Thánh khó hiểu hay mâu thuẩn nhau vẫn cứ là những thắc mắc luẩn quẩn trong đầu tôi.
Cuối thập niên 70 trở đi cuộc sống của chúng tôi trở nên khó khăn và xáo trộn nhiều theo thời cuộc lúc bấy giờ, chiến tranh leo thang quá sức tưởng tượng. Rồi cuộc đổi đời 1975 đến. Chồng đi tù cải tạo, một mình bươn chải để nuôi bốn đứa con nhỏ. Tất cả những thắc mắc được yên lắng, ngủ vùi dưới đáy tâm thức.
Năm 1983 sống ở Hải Ngoai, những thắc mắc lại trổi dậy, tôi đi dự vài cuộc tĩnh tâm của cộng đoàn chỉ ngắn ngủi một ngày. Nghe vị linh mục giảng một bài giảng rồi tâm sự chia sẻ. Sau đó là Thánh lễ và chầu Thánh Thể. Ra về. Những thắc mắc vẫn không được giải đáp thỏa đáng.
Năm 1990 tôi dự một khóa linh thao. Trong những ngày “rời ra nơi thanh vắng và nghỉ ngơi đôi chút“ với Chúa tôi đã được Chúa Thánh Thần chạm đến trái tim, mở trí mở mắt đức tin, ban ơn khôn ngoan nên những thắc mắc của tôi tự nhiên được giải tỏa, nhờ qua những lời giảng có giải thích của vị linh mục giảng phòng.
Ôi! Tôi sung sướng quá chừng.Tôi, một mình dưới gốc thông trong rừng vắng sau nhà tĩnh tâm, tôi khóc, tôi la, tôi gọi Chúa ơi… Chúa ơi…con cám ơn Chúa! con hạnh phúc quá! con vui quá!.. như một người điên... Tâm hồn tôi hân hoan sung sướng và nhẹ nhàng như chưa bao giờ được như vậy. Tôi nằm dài trên bãi cỏ nhìn bầu trời cao xanh mà tận hưởng niềm vui ngọt ngào vô tận, với những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng rơi.Tôi hiểu được, đời sống Kitô hữu phải có gốc rể, nghĩa là sự sống nội tâm kết hiệp sâu xa với Thiên Chúa, mối liên hệ yêu thương của ta với Chúa Giêsu và sự hướng dẫn trong ân sủng của Chúa Thánh Thần.
Từ đó trở đi tôi tìm đọc sách báo công giáo và học hỏi Kinh Thánh, tôi hiểu dễ dàng theo sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần. Hằng năm tôi đều lên núi thăm gặp Thầy Giêsu để nếm hưởng tình yêu ngọt ngào và để Thầy dạy tôi sống theo lời Ngài. Mặc dù trong cuộc sống, tôi đã nhiều lần bị va đầu sứt trán, hiểu lầm, ganh ghét. Nhưng nhờ ơn Chúa Thánh Thần trợ giúp nên tôi đã lướt thắng được. Lòng tôi vui và bình an trong Chúa.
Xin Ngài luôn hướng dẫn con và dùng con như đầy tớ trong ân sủng của Ngài. Amen.
Elisabeth Nguyễn