Vào Chúa Nhật cuối cùng của năm Phụng
vụ, lễ suy tôn Chúa Kitô là Vua vũ trụ, Giáo hội cho chúng ta nghe trích đọc
bài Tin mừng tường thuật cuộc đối đáp ngắn giữa Chúa Giêsu và quan Philatô. Khi
nghe Chúa Giêsu khẳng định rõ ràng: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã
sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về
phía sự thật thì nghe tiếng tôi”, Philatô đã hỏi lại: “Sự thật là gì?” (x.Ga
18,37-38). Tin mừng không tường thuật câu trả lời của Chúa Giêsu mà ngưng ở đó.
Sự thật là gì? Mặc dù có nhiều quan niệm khác nhau về sự thật nhưng vẫn có nét
tương đồng căn bản. Sự thật là sự tương hợp hay sự đồng nhất giữa nội dung với
hình thức, giữa cái bên trong và cái bên ngoài. Trên bình diện hữu thể thì sự
thật là sự đồng nhất giữa thực tại với cái biểu hiện và sự thật chính là sự duy
nhất, bất biến và thường tồn của thực tại.
1. Sự thật về Đức Kitô:
Theo viễn kiến này thì duy chỉ có Thiên
Chúa là sự thật đúng nghĩa. Người không chỉ là “Đấng có sao, có vậy” (x.Xh
3,14) mà người còn là Đấng là An-Pha và Omêga nghĩa là có từ nguyên thủy và tồn
tại đến vạn đại thiên thu (x.Kh 1,8). Chúa Kitô đã từng khẳng định Người là sự
thật (x.Ga 14,6). Người là Đấng có sao, có vậy, là nguyên thủy và là cùng đích
(x.Ga 8,24; 27; 57). Khi nói với Philatô rằng mình đến thế gian là để làm chứng
cho sự thật thì Chúa Kitô muốn minh chứng rằng chính Người là căn nguyên và cùng
đích của mọi hiện hữu.
Vũ trụ vạn vật và con người bởi đâu mà
ra và rồi sẽ đi về đâu, một câu hỏi đã trở thành vấn nạn khó giải cho nhiều học
giả, nhiều triết gia…mọi thời, nay đã có câu trả lời. Các hiện hữu ở đời này,
sự hiện hữu của chúng ta trong cõi đời này có nguồn gốc và đích đến là chính
Chúa Kitô. Đây chính là một nội hàm của chân lý Chúa Kitô là Vua vũ trụ mà Giáo
Hội long trọng tuyên xưng vào Chúa Nhật cuối cùng của năm Phụng vụ. Tuyên xưng
Chúa Kitô là vua có nghĩa là tuyên xưng sự lệ thuộc, sự suy phục của mình vào Chúa
Kitô. Vì tất cả mọi loài mọi vật “đều do Thiên Chúa tạo dựng, nhờ Người và cho
Người” (Col 1,16).
2. Sự thật về con người:
Được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa
(x.St 1,27), con người cũng là sự thật khi nên một với Chúa Kitô. Đấng là hình
ảnh Thiên Chúa vô hình khi vào trần gian đã tự xưng là Con Người. Thánh Tông đồ
dân ngoại đã mạnh mẽ khẳng định chân lý này: “Thánh Tử là hình ảnh Thiên Chúa
vô hình, là trưởng tử sinh ra trước mọi loài thọ tạo, vì trong Người, muôn vật
được tạo thành trên trời cùng duới đất hữu hình với vô hình” (Col 1,15). Vì là
sự thật nên con người phải được yêu quý và tôn trọng cũng như bảo vệ. Dù là một
bệnh nhân, dù là một người nghèo khổ, một người thấp cổ, bé phận, dù là một bào
thai dị tật… tất thảy đều đáng phải được kính trọng, yêu mến và bảo vệ hơn tất
cả những thể chế, luật lệ, nghi thức hay truyền thống… “Ngày Sabat có ra là vì
con người, chứ không phải con người có ra là vì ngày Sabat” (Mc 2,27).
Là loài thọ tạo có vẻ mỏng manh và đầy
yếu đuối nhưng con người lại được Thiên Chúa đặt lên làm chủ tể mọi loài trên
trời dưới đất (x.St 1,26). Con người là chi mà Chúa nhớ đến, loài người là gì
mà Ngài phải bận tâm? (Tv 8,5). Tất cả chỉ vì Thiên Chúa đã đoái nhận loài
người làm dưỡng tử trong Con Một dấu yêu của Người là Đức Giêsu Kitô (x.Eph
1,5). Mặc dù có điểm khởi đầu, có kinh qua cánh cửa sự chết, nhưng hiện hữu của
con người là bất tận, vì “Thiên Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết nhưng
là của kẻ sống” (Mt 22,32).
3. Sự thật về hạnh phúc:
Con người đã được dựng nên là tồn tại
mãi mãi. Thế nhưng số phận đời đời của mỗi người là được hạnh phúc viên mãn hay
phải trầm luân vĩnh viễn còn tùy thái độ sống của mỗi người khi còn tại thế.
Con người chỉ có hạnh phúc đích thật khi là chính mình như thuở ban đầu cuộc
sáng tạo đó là trở nên hình ảnh của Thiên Chúa. Chúng ta thực sự là chính mình
khi nên một với Đức Kitô, làm môn đệ của Người. Và Chúa Kitô đã khẳng định khi
chúng ta yêu mến nhau như Người đã yêu mến chúng ta thì chúng ta sẽ ở trong tình
yêu của Người và đích thực là môn đệ của Người (x.Ga 13,35; 14,9-11).
Chính con tim, tấm lòng của chúng
ta dành cho tha nhân, nhất là cho những người bé mọn sẽ quyết định về số phận
đời đời của chúng ta (x.Mt 25,31-46). Thánh Gioan Tông Đồ đã nói: “Ai yêu
thương thì đã được Thiên Chúa sinh ra, và người ấy biết Thiên Chúa. Ai không
yêu thương thì không biết Thiên Chúa vì Thiên Chúa là Tình Yêu” (1Ga 4,7-8).
Năm Phụng Vụ sắp kết thúc nhắc nhủ cho
chúng ta sự thật này: cái chung cục mới thật quan trọng. Đảm nhận chức vụ này
hay ở địa vị kia, sống bậc sống này hay bậc sống nọ, tất thảy đều hướng đến mục
đích cuối cùng là được cứu độ, được hạnh phúc viên mãn. Để có hạnh phúc thật,
chắc chắn phải đón nhận Sự Thật là Đức Kitô, vì không một ai có thể đến với
Chúa Cha mà không qua Người (x.Ga 14,6). Và dưới gầm trời này chỉ có một Danh
mang ơn cứu độ là Giêsu Kitô. Khi đã đón nhận sự thật là Chúa Kitô thì chúng ta
cũng sẽ biết được sự thật về con người cũng như con đường để đạt được hạnh phúc
muôn đời.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê
Thuột