Các môn đệ đi
theo Chúa Giêsu, bàn luận với nhau để biết ai là người lớn nhất: “Các
ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả” (Mc 9:34). Các ông, và hầu hết dân Do thái bấy giờ, nghĩ rằng Nước Trời là
sự khôi phục vương triều Đavít hay vương triều Sôlômôn, là những thời kỳ hùng mạnh
trong lịch sử Do Thái. Có lẽ các ông cãi nhau vì phần lớn người ta thường nghĩ
rằng “người lớn nhất” là người có sức mạnh, quyền lực và trổi vượt hơn người
khác. Nhân dịp này Chúa Giêsu dạy các ông ai thực sự là người lớn nhất trong Nước
Thiên Chúa.
1. Chọn sống theo Lời Chúa như chuẩn mực các giá trị
Tìm cách khẳng
định các giá trị của bản thân trong cuộc sống là một việc xem ra rất tự nhiên, của
hầu hết mọi người. Tuy nhiên sống các giá trị đó sao cho đúng với Lời Chúa mới là
nền tảng của các giá trị của bản thân, có khả năng giúp con người vượt lên trên
“thói tự nhiên” để đi vào “cảnh giới siêu nhiên”. Đây là một vấn đề có tầm quan
trọng quyết định. Thật không may, nhiều người tự nhận là Kitô hữu nhưng không nhận
thấy các giá trị theo chuẩn mực Lời Chúa khác với các giá trị của thế gian mà họ
đang theo đuổi. Kitô giáo đặt nền tảng trên các giá trị tâm linh, vô hình, và
vĩnh cửu, trong khi thế gian lại coi trọng những gì vật chất, cân đo đong đếm
được, có lợi thực tế trước mắt cho chính mình.
Sự khác biệt giữa
các giá trị đó còn sâu xa hơn thế nữa. Quan điểm thế gian nói rằng mỗi người
chúng ta tự đặt ra tiêu chuẩn cho riêng mình. Mỗi người tự quyết tạo ra đời
mình qua tính cách, lối sống, kế hoạch hoạt động của riêng mình. Giá trị cuộc sống
là do cảm nhận và suy nghĩ riêng mỗi cá nhân và sự chấp nhận của những người
chung quanh. Lợi nhuận và quyền lợi cá nhân phải đặt lên hàng đầu. Vấn đề mấu
chốt là các tiêu chuẩn đó có thực sự đem lại hạnh phúc vững bền không, hay chỉ
đem lại những vui thích ảo ảnh, những thỏa mãn chóng qua?
Trong khi đó,
các giá trị Kitô giáo lại hệ tại Lời Thiên Chúa trong Kinh thánh, vốn khẳng định
rằng chính Thiên Chúa đặt ra tiêu chuẩn cho những gì là đúng thực, là chân lý
và là vĩnh cửu. Đó là những giới răn hướng dẫn lối sống hàng ngày của con người
đúng theo mục đích họ đã được Thiên Chúa tạo nên, theo hình ảnh của Ngài. Chính
việc sống theo Lời Thiên Chúa quyết định giá trị mỗi người là gì, chứ không phải
cảm giác hay cảm xúc, vốn là những xung năng thôi thúc những ham muốn và tham vọng
cá nhân. Điều quan trọng nhất là tuân phục Ý Chúa: yêu mến Thiên Chúa và người
khác. Chính các giá trị và niềm hy vọng Kitô giáo tạo nên một “cái neo chắc chắn và bền vững của tâm hồn,
chìm sâu vào bên trong bức màn cung thánh” (Hípri 6:19). Khi chọn Lời Chúa
làm nền tảng, Kitô hữu cảm thấy chắc chắn về điều quan trọng nhất trong cuộc sống.
Sự vững tâm đó làm giảm căng thẳng, cho phép đưa ra những lựa chọn khôn ngoan
và tạo ra sự bình an nội tâm, cả khi những cơn bão của cuộc sống ập đến “Vậy ai nghe những lời Thầy nói đây mà đem ra
thực hành, thì ví được như người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn,
hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên nền đá” (Mt
7:24-25).
Ngược lại, các
giá trị trần thế giống như một nền cát. Chúng tan biến khi gió bắt đầu thổi và mưa
rơi xuống. Vì chúng không thỏa mãn được khát khao sâu xa của cõi lòng, nên chúng
để lại một khoảng trống to lớn trong tâm hồn, một cảm nhận về cái hư không vô
nghĩa, và mau chóng dẫn đến sự vỡ mộng, thất vọng. Đây là nguyên cớ của tâm trạng
chán chường và dẫn đến không ít quyết định tự hủy hoại đời mình: “Còn ai nghe những lời Thầy nói đây, mà chẳng
đem ra thực hành, thì ví được như người ngu dại xây nhà trên cát. Gặp mưa sa,
nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy sẽ sụp đổ, sụp đổ tan tành” (Mt 7:
26-27).
Điều gì xảy ra
khi chúng ta theo đuổi thứ gì đó mà chúng ta cho là có giá trị nhưng lại không
nắm giữ được nó? Hoặc khi đã nắm giữ được nó, chúng ta lại thấy nó gây ra thất
vọng? Tệ hại nhất là, điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta nhận ra rằng không còn gì
trong trời đất này có giá trị hoặc ý nghĩa nào vốn có thể trở thành nền tảng
cho cuộc sống của chúng ta? Khi chúng ta rơi vào tâm trạng đó, tâm trí của
chúng ta trở nên rối loạn, cảm giác của chúng ta sụp đổ. Đó là lúc chúng ta bước
vào vùng nguy hiểm.
Chúa Giêsu hôm
nay dạy các môn đệ rằng người lớn nhất, nghĩa là có giá trị nhất, trong Nước Trời
là “người phục vụ mọi người” (Mc 9:35) kể cả những người mọn hèn nhất, giống
như các trẻ thơ: “Ngài đem một em nhỏ đặt
vào giữa các ông, rồi ôm lấy nó và nói: Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì
danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy” (Mc 9: 37). Những người mọn hèn nhất,
trong đó có trẻ em, nằm trong số những người cần được các môn đệ của Chúa Giêsu
phục vụ. Những người mọn hèn này không có khả năng trả lại những gì họ đã nhận
được. Chính vì vậy mà Chúa Giêsu muốn các môn đệ của Ngài phục vụ họ. Đây mới
là tinh thần phục vụ đích thực, cho đi mà không mong cầu được đền đáp theo chuẩn
mực “bánh ít đi bánh qui lại” của người đời. Đối với Chúa Giêsu “việc làm cao cả”
trước mặt Thiên Chúa được đo lường bằng những giá trị lớn lao hơn: phục vụ
Thiên Chúa nơi những kẻ nghèo hèn. Chúa Giêsu đồng hóa chính mình với những kẻ
bé mọn: “Ai tiếp đón một em nhỏ như em
này vì danh Thầy, là tiếp đón chính Thầy”, thậm chí Ngài khẳng định rõ
ràng: “Và ai tiếp đón Thầy, thì không phải
là tiếp đón Thầy, nhưng là tiếp đón Đấng đã sai Thầy” (Mc 9: 37). Như thế,
phục vụ những kẻ bé mọn chính là phục vụ Chúa Giêsu và Thiên Chúa Cha. Chúa
Giêsu cho thấy rõ tiêu chuẩn sống của những ai muốn theo Ngài: “Hãy làm ơn và cho vay mà chẳng hề hy vọng được
đền trả. Như vậy, phần thưởng dành cho anh em sẽ lớn lao, và anh em sẽ là con Đấng
Tối Cao” (Mt 6:35).
2. Chúa Giêsu đến để phục vụ hết mọi người; đây là giá
trị tuyệt đối.
“Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ
giết chết Ngài, và ba ngày sau khi bị giết chết, Ngài sẽ sống lại” (Mc
9:31). Cuộc khổ nạn mà Chúa Giêsu tỏ bày cho các môn đệ của Ngài là một nhiệm mầu
không thể nuốt trôi đối với các ông, như thể những đau khổ sắp đến đó phủ bóng đen
lên họ, báo trước những kỳ vọng âm thầm của họ vào Chúa Giêsu sẽ trở nên vô vọng.
“Khi về tới nhà, Chúa Giêsu hỏi các ông: Dọc
đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy?” (Mc 9:33). Chúa Giêsu hỏi như vậy là
để giúp các môn đệ xác định mối bận tâm trong tâm trí và lòng dạ của họ. Còn Ngài
đã thấu rõ cõi lòng con người vì “… Ngài
dò xét con và Ngài biết rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì,
Ngài thấu suốt từ xa, đi lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi nẻo đường con
đi, Ngài quen thuộc cả. Miệng lưỡi con chưa thốt nên lời, thì lạy Chúa, Ngài đã
am tường hết” (Tv 139: 1-4). Các môn đệ “làm thinh” không dám trả lời Ngài (Mc 9:34), có lẽ do xấu hổ về cuộc
thảo luận của họ. Chúa Giêsu không khiển trách các môn đệ. Ngài dịu dàng làm
cho họ hiểu được một bài học có tầm quan trọng lớn nhất đối với những ai bước theo
Ngài, cho họ biết thế nào là người lớn nhất: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục
vụ mọi người” (Mc 9:35). Sự vĩ đại thực sự là trở thành người tôi tớ phục vụ.
Điều này liên quan đến cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, bởi vì khi nói như vậy,
Chúa Giêsu đang nói về chính mình. Ngài tự coi mình là người tôi tớ “phục vụ mọi
người”. Và Thầy đi đến đâu thì môn đệ phải đi đến đó.
Đôi khi chúng
ta phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được rằng mình thường xuyên ôm ấp khát
mong trở nên “vĩ đại”. Chúng ta thường bắt đầu bước theo Chúa Giêsu trong sự vô
tư và nhiệt thành. Nhưng rồi ra, như các môn đệ của Chúa, chúng ta ngó quanh “xem ai là người lớn hơn cả” (Mc 9:34). Chúa
Giêsu biết rõ các môn đệ của Ngài muốn trở nên “những người lớn lao”. Đó là một
mong muốn đáng khích lệ. Tuy nhiên việc ấy đã trở nên xấu xí và méo mó vì thứ tội
kiêu hãnh cá nhân. Thay vì thăng tiến trong hành trình hướng về Thiên Chúa,
chúng ta tìm mọi cách, kể cả cãi nhau, tranh giành “làm người đứng đầu” (Mc 9:35). Từ một khát vọng trở nên vĩ đại biến thành một thứ ham muốn
được mọi người biết đến là vĩ đại, vĩ đại
hơn người khác. Chúng ta mong được người khác khen ngợi, thán phục. Chúa Giêsu
không bác bỏ toàn bộ mong muốn đó, Ngài chỉ cho các môn đệ con đường giúp loại
bỏ những xấu xí và méo mó để khát khao ấy được biến đổi trọn vẹn thành một sự lớn
lao tốt lành. Chúa Giêsu dạy rằng sự vĩ đại thực sự không phải là đứng đầu vượt
trên những người khác đứng thứ hai, thứ ba hay thứ tư. Sự lớn lao đích thực không
phải là khẳng định bản thân để người khác khen ngợi, nhưng là sự sẵn lòng đứng
cuối cùng, đặt mình vào vị trí phục vụ mọi người, trở nên phúc lành cho nhiều
người chừng nào có thể. Đó không phải là con đường “thăng cấp” trước mặt người
đời nhưng là con đường đi xuống, xuống tới vị trí rốt hết. Chính Chúa Giêsu đã xuống
tới vị trí rốt hết ấy, như Chân phước Charles de Foucauld đã cảm nhận và suy ngẫm:
“Chúa Giêsu đã chiếm lấy vị trí cuối cùng
một cách tuyệt đối đến nỗi không ai có thể chiếm được vị trí đó của Ngài.” [1]
Vị trí ấy được diễn tả nơi: “Chúa Giêsu
Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang
hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ,
trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế” (Philíp 2:6-7) và “Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ
giết chết Ngài” (Mc 9:31).
Sự khiêm hạ ấy
không phải hạ thấp, như người ta lầm tưởng, nhưng là nâng cao phẩm giá con người:
“Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai
hạ mình xuống, sẽ được tôn lên” (Mt 23:12). Người lớn lao nhất là người từ
chối mọi hình thức kiêu ngạo, trong tư tưởng, lời nói và việc làm. Chính trong tâm
thế này Chúa Giêsu loan báo cuộc khổ nạn của Ngài cho các môn đệ. Chúa Giêsu đang
chuẩn bị hiến mạng sống mình cho thế gian bằng một cử chỉ hết sức khiêm hạ, thế
mà ở đây các môn đệ không hiểu lời Ngài, lại thích làm người lớn nhất!
Xin Chúa giúp
chúng ta để tâm tiếp tục suy ngẫm lời Thánh Giacôbê trong bài đọc thứ hai: “Ở đâu có ganh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn
và đủ thứ tệ đoan…Bởi đâu anh em cạnh tranh và cãi cọ nhau? Nào không phải tại
điều này: tức tại các đam mê đang giao chiến trong chi thể anh em đó sao? Anh
em ham muốn mà không được hưởng, nên anh em giết nhau. Anh em ganh tị mà không
được mãn nguyện, nên anh em cạnh tranh và cãi cọ” (Gc 3:16 - 4:3). Chỉ khi
Chúa Kitô “hạ mình,vâng lời cho đến nỗi bằng
lòng chịu chết, chết trên cây thập tự” (Philíp 2:8) thì: “Thiên Chúa đã siêu tôn Ngài và tặng ban danh
hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh
Giêsu, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để
tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng: Chúa Giêsu
Kitô là Chúa” (Philíp 2:9-11).
Phêrô Phạm Văn
Trung.
[1] https://littlesistersofjesus.net/charles-de-foucaulden/