Những cây nến và một vòng hoa mùa vọng giúp
chúng ta tập
trung vào khoảng thời
gian trước khi Chúa đến. Mùa Vọng này, xin cho chúng ta vọng lại tiếng đáp “Xin
Vâng” lớn tiếng hơn cùng Mẹ Maria.
Lindsey Weishar
“Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà” (Luca 1: 28). Chưa bao giờ những lời này của sứ
thần Gabriel
lại khiến tôi kinh ngạc như năm nay.
Khi sứ thần Gabriel nói những lời này với Mẹ Maria, Mẹ đáp lại với vẻ bối rối. Thiên Chúa đi rất nhiều vào cuộc đời
của Mẹ. Chúa
sắp ở với Mẹ theo
cách thân mật nhất mà Ngài từng ở với một thụ tạo con người:
trong cung lòng Mẹ.
Trước lời mời này, Gabriel nói
thêm, "Thưa bà Maria, xin đừng sợ” (Luca 1: 30).
Mẹ Maria đã làm gì vào khoảnh khắc trước khi cuộc đời của Mẹ thay đổi hoàn toàn? Mẹ đang nướng bánh mì, quét phòng, cầu nguyện? Không
có gì có thể chuẩn bị cho Mẹ đón nhận sự xuất hiện và thông điệp như thế này của sứ thần. Mẹ cũng cảm thấy sợ, và sự kiện
này an ủi chúng ta. Dù Mẹ chưa thể nắm bắt được tất cả ý nghĩa của cuộc gặp
gỡ phi thường này, Mẹ Maria đã xin vâng theo thánh ý Chúa.
Lời
xin vâng của Mẹ Maria là lời xin vâng đối với Thiên Chúa, Ngài không chỉ ở với Mẹ, nhưng cũng ở với tất cả chúng ta.
Năm nay, cuộc sống của chúng ta bị đảo lộn, dường như chỉ trong một sớm một
chiều, bởi một đại dịch khiến chúng ta đầy bất
an và thậm chí là sợ hãi. Trong nhiều tuần lễ, chúng ta không
thể rước Chúa, Đấng ngự trong Bí tích Thánh Thể đến ngự trong
chúng ta. Các
nhà thờ của chúng ta đã
đóng cửa, và chúng ta không
chỉ khao khát Ngài, mà
còn khao khát khuôn
mặt của bạn bè và gia đình và các hoạt động hàng ngày của cuộc sống trước đại dịch, gắn cuộc sống của chúng ta với cuộc sống của những người khác.
Nhưng những lời này của sứ
thần Gabriel
là một lời hứa rằng ngay cả trong lúc thử thách, Chúa vẫn ở với chúng
ta. Trong năm đầy biến động này, Ngài đến
với chúng ta nhờ
tình yêu thương của các linh mục, những người đã dâng lễ trực tiếp cho chúng ta và tìm mọi cách để mang lại cho chúng ta các bí tích ở khoảng cách an toàn.
Ngài đến
trong những lời nói và hành động tử tế của gia đình, bạn bè và những người xa lạ,
những người đã mang đến cho chúng ta sự động
viên và an ủi. Ngài trở lại
trong hình hài một
trẻ sơ sinh để cứu giúp tính
dễ bị tổn thương của chúng ta, một
lỗ hổng mà có lẽ chúng ta cảm thấy quan tâm hơn trong
năm nay.
Những lời của sứ thần Gabriel cũng hướng chúng ta về một thực tại
khác: Chúa không chỉ đến với chúng ta trong Bí tích Thánh Thể, mà Ngài luôn ở với
chúng ta. Từ “với” không chỉ biểu thị sự đi bên cạnh, mà như chúng ta nghe
thấy trong Kinh thánh khi nói ai đó
“với đứa con”, tức là mang con trong cung lòng.
Mùa Vọng này, tôi có ý định
bóc vỏ những lớp sợ hãi đã tích tụ
trong những tháng vừa qua,
những lo lắng đe dọa những tia đức tin nhỏ bé của chúng ta, nhưng đức tin ấy vẫn lớn
lên và thì thầm: “Chúa cũng ở
cùng bạn.”
Mùa Vọng này, chúng ta có thể vọng lại tiếng “Xin Vâng” lớn
tiếng hơn cùng Mẹ
Maria. Khi
Chúa ở với chúng ta, chúng ta được kêu gọi ở với Ngài, luôn sinh hạ Ngài nơi cuộc
sống của người khác. Tất nhiên, sinh nở bao gồm chuyển dạ. Việc đó gây
ra
rủi ro.
Trong bài thơ “The Risk of Birth - Nguy cơ sinh nở”, nhà viết tiểu
thuyết Madeleine L'Engle đã suy tư cách
Chúa Kitô đi vào trái tim chúng ta một cách sống động ngay cả trong những mùa
hoang tàn nhất: “Khi nào thì tình yêu sinh ra? / Quán trọ đầy rẫy trên hành tinh
trái đất, / Và bầu trời
bị xé toạc bởi một
sao chổi - / Vậy mà Tình yêu vẫn liều mình sinh
ra.”
Năm nay, khi chúng ta thoát khỏi những góc khuất sợ hãi quen thuộc, chúng ta sẽ nhận ra rằng việc ở bên Ngài là một công việc cần thực hiện. Tôi nhớ lại những lời tuyệt vời của
Thánh Augustinô: “Lạy Chúa, Chúa ở trong con thế mà con không thấy Chúa, vì con đi tìm kiếm
Chúa ở ngoài
kia. Chẳng chút quan tâm,
con vội
vàng chạy theo những
điều xinh đẹp mà Chúa đã tạo
dựng. Chúa ở với con,
nhưng con không ở
với Chúa ”
(Confession
- Tự thú).
Đôi
khi, chính chúng ta là người rời bỏ Ngài. Nhưng Ngài vẫn ở đó, trước cánh cửa trái tim
của chúng ta, chờ đợi để được chấp nhận.
Nhưng làm
thế nào để chúng ta trở thành, như Thánh Gioan Phaolô II đã nói trong một trong
những bài thơ của mình, “nhiều hơn với
Ngài, / nhiều hơn với Ngài, không chỉ nhiều hơn với chính mình? ” Câu
trả lời là noi gương Chúa Kitô, noi gương Mẹ Maria - để làm cho mình trở thành
một món quà.
Trong cuốn
sách hút hồn “The Reed of God - Cây lau sậy
của Chúa”, Caryll Houselander đã chỉ cho chúng ta cách để trở thành món quà
này: “Chỉ có một cách chữa khỏi nỗi sợ
hãi - đó là tin tưởng vào Thiên Chúa. Đó là lý do tại sao việc Chúa Kitô bắt
đầu thành hình trong chúng ta hệ tại việc chúng ta đáp lại tiếng “Fiat – Xin
Vâng” như Đức Mẹ; đó là sự qui thuận, sự giao phó mọi sự cho Thiên Chúa.”
Tôi thường
mường tượng sự qui thuận này giống như việc gặp Chúa ở một nhà ga xe lửa và để
Ngài mang hành lý quá nặng của tôi. Những
gì làm nên gánh nặng cho tôi không hề làm cho Ngài thấy nặng. Niềm vui của
Ngài chỉ đơn giản là được ở bên tôi.
Nhưng món
quà là trao đi tặng lại. Khi chúng
ta dâng mình cho Thiên Chúa, thì Ngài cũng hiến mình cho chúng ta. Ngài
đặt mình vào sự chăm sóc của chúng ta không chỉ trong thời điểm Đức Maria xin
vâng, mà hàng trăm năm trước, khi Đavít nghe tiên tri Nathan nói “Tất cả những gì ngài ấp ủ trong lòng, xin
ngài cứ đi mà thực hiện, vì ĐỨC CHÚA ở với ngài” (2 Samuen 7: 3) và Thiên
Chúa hứa với Đavít một triều đại đời đời.
Và Ngài ở bên chúng ta ngày hôm nay, tiếp tục thắp sáng
và nuôi dưỡng toàn bộ con người chúng ta. Cùng với Ngài, chúng ta có thể nói xin vâng theo những
cách không bao giờ mường tượng được, chúng ta có thể đến với anh chị em của
chúng ta với một tình yêu sâu sắc hơn chúng ta yêu mình, và như Mẹ Maria, chúng ta có thể hy vọng rằng dù những nỗi buồn của cuộc
sống có ra sao, việc Ngài ở với chúng ta là sự thật và sự thật đó sẽ đưa chúng
ta vượt qua mọi giông bão.
Trong những
ngày cuối của Mùa Vọng này, chúng ta có thể để Người ở với chúng ta, trong chúng ta, ngày càng nhiều hơn nữa.
(Lindsey
Weishar là một nhà thơ và nhà văn tự do, Giáo phận Peoria, Illinois.)
Phêrô Phạm
Văn Trung chuyển ngữ.
https://www.catholicnews.com/advent-always-with-us/