Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Phêrô Phạm Văn Trung
Bài Viết Của
Phêrô Phạm Văn Trung
CANA: NIỀM VUI CÓ CHÚA GIÊSU VÀ MẸ MARIA
ĐƯỢC SINH RA TRONG THÁNH THẦN
NIỀM HY VỌNG CỦA KITÔ GIÁO LÀ MỘT CUỘC HÀNH HƯƠNG
Ánh sáng chiếu rọi mọi dân nước
Trẻ Giêsu trong Đền Thánh Giêrusalem
Giáng sinh, một món quà quý giá và biếu không
MÓN QUÀ MÙA ĐÔNG: NHỮNG CÂY MÃI XANH
CHIA SẺ NIỀM VUI TRONG THÁNH THẦN
MONG CHỜ CHÚA ĐẾN TRONG NIỀM VUI
NHỮNG CHIẾC CHUÔNG NHÀ THỜ ĐẦU TIÊN
HY VỌNG VÀO THIÊN CHÚA, ĐẤNG ĐANG ĐẾN GIỮA DÂN NGÀI
MỘT BÀI HỌC VỀ SỰ TRỞ LẠI CỦA CHÚA GIÊSU
MONG CHỜ GẶP GỠ CHÚA KITÔ
TẠI SAO CHÚNG TA LẠI CHẾT?
Chúa Giêsu Kitô: Vua Sự Thật và Vua Tình Yêu
MỘT BÀI HỌC KHÓ HIỂU VÀ KHÓ THỰC HÀNH
THỜI GIAN CUỐI CÙNG
HIỆP THÔNG VỚI CÁC TÍN HỮU ĐÃ KHUẤT
THIÊN CHÚA THẤU SUỐT TÂM CAN CON NGƯỜI
YÊU CHÚA YÊU NGƯỜI, HAI TRONG MỘT
TIẾP TỤC CHUỖI KINH MÂN CÔI MỖI NGÀY
NHÌN THẤY CHÚA VÀ SỐNG THEO CHÚA
HÃY LÀ NGƯỜI PHỤC VỤ
ĐƯỢC KÊU MỜI CHIA SẺ ĐỨC TIN
CÁCH CỨU VÃN HÔN NHÂN ĐANG TRỤC TRẶC
NẺO ĐƯỜNG THEO CHÚA KITÔ
ĐỨC GIÁO HOÀNG BÊNÊĐÍCTÔ XVI VÀ KINH MÂN CÔI
HÃY HƯỚNG LÒNG VỀ MẸ MARIA KHI TÂM HỒN SẦU KHỔ
TÌNH YÊU THỦY CHUNG CỦA THIÊN CHÚA
KHOAN DUNG THEO TINH THẦN CHÚA KITÔ
MẸ TÊRÊSA Calcutta GIÚP THĂNG TIẾN TRONG SỰ KHIÊM NHƯỜNG
CHÚA GIÊSU ĐÃ XUỐNG VỊ TRÍ RỐT HẾT
LẦN ĐẦU PHÊRÔ CHỐI CHÚA
Adam, Eva và Kế hoạch quan trọng của Thiên Chúa
CHA MẸ CÔNG GIÁO TỐT LÀNH NUÔI DƯỠNG ĐỨC TIN CỦA CON CÁI
BIẾT NGHE VÀ NÓI LỜI THIÊN CHÚA
TẤM LÒNG CHÂN THÀNH
KHIÊM NHƯỜNG: NỀN TẢNG CỦA SỰ THÁNH THIỆN
CHỌN THEO CHÚA GIÊSU KITÔ
Chúa Giêsu chăm lo đến hạnh phúc của chúng ta.
KIÊU NGẠO ĐỐI LẬP VỚI ĐỨC TIN

 

Chuyên mục:

TÔI TIN, CHÚNG TÔI TIN

KIÊU NGẠO ĐỐI LẬP VỚI ĐỨC TIN

(Mc 6, 1-6)

Phêrô Phạm Văn Trung

Kính mời theo dõi video tại đây:

https://bitly.li/2dyD

 

Chúa Giêsu trở về quê quán Nadarét của Ngài, có các môn đệ đi theo. Đến ngày sabát, Ngài bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Ngài gặp phải sự hoài nghi của dân làng mặc dù họ đã nghe biết tất cả các dấu lạ Ngài đã thực hiện. Chính sự khôn ngoan và những việc làm lớn lao của Chúa Giêsu đã làm bối rối những người thân và người dân quê hương của Ngài. Thật là một việc động trời! Họ tự hỏi và hỏi nhau: Bởi đâu ông ta được như thế? Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao? Ông ta làm được những phép lạ như thế, nghĩa là gì? Ông ta không phải là bác thợ, con bà Maria, và anh em của các ông Giacôbê, Giôxết, Giuđa và Simôn sao? Chị em của ông không phải là bà con lối xóm với chúng ta sao?” (Mc 6:2-3).

 

1. Thành kiến ẩn chứa sự kiêu hãnh, đóng chặt tâm trí và con tim

Chắc chắn có nhiều người Nadarét đến hội đường lắng nghe người con xuất thân từ làng quê của họ. Họ biết Chúa Giêsu quá rõ, hoặc ít nhất là họ nghĩ như vậy. Thật khó hiểu, trong suốt ba mươi năm, ông Giêsu này không có gì khác một con người bình thường. Họ đã từng ăn uống với gia đình và người thân của Ngài. Họ đã từng thấy Ngài dọn bàn ghế ra mời họ ngồi. Bây giờ Ngài không còn như xưa, không còn như họ tưởng nghĩ nữa. Họ bắt đầu thắc mắc. Âu đó cũng là chuyện thường tình. Chúng ta có thể thông cảm với họ. Đối với những người dân làng Nadarét, Chúa Giêsu không ai khác hơn “bác thợ, con bà Maria, và anh em của các ông Giacôbê, Giôxết, Giuđa và Simôn… Chị em của ông là bà con lối xóm với chúng ta” (Mc 6:3). Và đột nhiên, người thợ mộc trong làng rời bỏ công việc và gia đình để bắt đầu rao giảng khắp vùng. 

Hai ngàn năm trước cũng như ngày nay, thật khó để thừa nhận rằng một người đã sống thầm lặng bên cạnh chúng ta trước đây, một thời gian sau quay lại dạy dỗ chúng ta. Nếu một ngày nào đó những sự việc như vậy xảy ra ở làng quê của chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ không phản ứng khác mấy. Nhưng vấn đề là dân làng Nadarét này, dù công nhận sự khôn ngoan của Chúa Giêsu, đồng hương của họ: Ông ta được khôn ngoan như vậy, nghĩa là làm sao?” (Mc 6:2), họ vẫn bám chặt vào những suy nghĩ cố hữu, những định kiến về Ngài, vốn hằn sâu trong tâm tưởng của họ. Chính vì thế sự hiện diện và lời rao giảng của Chúa Giêsu trong hội đường đã làm cho họ xáo động, nghi hoặc; nhưng họ không vượt quá giai đoạn ngạc nhiên hoài nghi, mà nhanh chóng biến thành thái độ chối bỏ, thậm chí phản bác: Và họ vấp ngã vì Ngài (Mc 6:3). 

Suy cho cùng, đó là chuyện tâm lý học ngày nay gọi là mặc cảm tự tôn, pha thêm yếu tố huyết tộc, trở thành vấn đề kiêu hãnh. Sự cao ngạo có liên quan gì đến việc thiếu đức tin? Nhiều lắm. Vì chính đức tin cho chúng ta thấy bàn tay của Thiên Chúa hoạt động khi ai đó nói sự thật. Dù ai đó là một đứa trẻ, hay một người lớn, một vị thánh hay một tội nhân, điều đó không thành vấn đề, vì chính Thiên Chúa mới là Đấng chọn nơi nào, khi nào và cách nào để dạy dỗ chúng ta. Sự tự hãnh đến độ kiêu ngạo khiến chúng ta tin rằng chúng ta không cần phải học từ bất cứ ai, rằng chúng ta có kinh nghiệm và kiến ​​​​thức của riêng mình, rằng chúng ta đủ hiểu biết, đủ chín chắn, khôn ngoan để quyết định sống và hành động theo ý mình. Chúng ta dễ dàng nghĩ rằng để người khác dạy dỗ mình là hạ thấp phẩm giá của chính mình. Không ai có quyền “lên mặt” dạy bảo chúng ta.

Thật vậy, trong ánh sáng Tin Mừng, kiêu ngạo và đức tin là hai thái độ đối lập nhau. Trái lại, khiêm tốn có nghĩa là có thái độ đúng mực, biết rõ và thừa nhận những yếu kém bất toàn của mình, không cố bác bỏ bằng mọi giá, cũng như đơn sơ nhận ra những mặt mạnh của mình, với lòng chân thành, cảm tạ Thiên Chúa. Khiêm tốn là biết từ bỏ tất cả cái sai lớn nhỏ của mình, không chống lại chân lý. Khiêm tốn như thế giúp chúng ta mở rộng tâm trí và cõi lòng để sửa sai, hoán cải và biết lắng nghe, nhận ra sự thật từ lời nói của mọi người, bất kể họ là ai, nhất là biết lắng nghe và đón nhận sự khôn ngoan của Thiên Chúa, qua Lời Chúa Giêsu Kitô, như trong bài đọc thứ nhất, tiên tri Êdêkiel đã nói: “Còn chúng, vốn là nòi phản loạn, chúng có thể nghe hoặc không nghe, nhưng chúng phải biết rằng có một ngôn sứ đang ở giữa chúng” (Êdêkiel 2:5).

 

2. Nhận ra và công nhận vị ngôn sứ đang ở giữa chúng ta

Vị ngôn sứ đang ở giữa những người Nadarét là ai? Là Chúa Giêsu. Trong Sách Thánh, ngôn sứ hay tiên tri không chỉ là người báo trước tương lai. Tiên tri là người nói rằng Thiên Chúa đang ở gần, rằng Thiên Chúa yêu thương mọi người, đặc biệt là tất cả những ai ở xa Ngài: “Nào thiếu nữ Sion, hãy vui mừng hoan hỷ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy vui sướng reo hò! Vì kìa Đức Vua của ngươi đang đến với ngươi: Ngài là Đấng Chính Trực, Đấng Toàn Thắng” (Dacaria 9:9), hoặc Hãy tìm Chúa khi Ngài còn cho gặp, kêu cầu Ngài lúc Ngài ở kề bên. Kẻ gian ác, hãy bỏ đường lối mình đang theo, người bất lương, hãy bỏ tư tưởng mình đang có mà trở về với Chúa - và Ngài sẽ xót thương, về với Thiên Chúa chúng ta, vì Ngài sẽ rộng lòng tha thứ” (Is 55:6-7). Có lẽ nhiều người trong chúng ta, giống những người Nadarét, không thực sự tin rằng, giữa loài người, có vị tiên tri này. Hoặc chúng ta vẫn tin, nhưng trong cuộc sống thực tế, chúng ta không xác tín trọn vẹn vào Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa làm người, trở thành một người trong chúng ta, yêu thương chúng ta đến độ hiến thân trọn vẹn, chịu khổ hình, chết trên Thập Giá, và Phục Sinh. Chúng ta không thực sự xác tín rằng tình yêu này dành cho hết mọi người, 2000 năm trôi qua, và còn thường trực liên lỉ trong Bí tích Thánh Thể, để chúng ta “nên đồng hình đồng dạng với Con Thiên Chúa (Rm 8:29).  

Đó có phải là thực tế đức tin của chúng ta không? Điều gì đang xảy ra với đức tin mà chúng ta tuyên xưng bấy lâu nay, ngày này qua ngày khác, Chúa nhật này đến Chúa nhật khác? Có bao nhiêu người là Kitô hữu nhưng vẫn không xác tín mình là con cái Thiên Chúa? 

Vì vậy, có lẽ bằng cách nhìn vào chính mình, vào những nỗi sợ hãi của chúng ta, nhìn vào tất cả những khó khăn mà chúng ta gặp phải khi sống và làm chứng cho đức tin của mình trong thế giới này, có lẽ chúng ta có thể được đánh thức bởi những lời này của Chúa Giêsu: Ngài thấy lạ vì họ không tin(Mc 6:6). Vâng, tất nhiên, có được đức tin không phải là việc dễ dàng. Tôi không biết phải nói gì, tôi không biết phải làm gì, tôi không biết phải nói với ai, sẽ không có ai lắng nghe tôi. Đức tin cho phép chúng ta thấy bàn tay của Chúa trong cuộc sống của chúng ta. Nhờ đức tin, Thiên Chúa sẽ xuất hiện một lần nữa. Chúa Giêsu nói với Thánh Phaolô: Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối(2 Cr 12:9). Và Thánh Phaolô tiếp tục: Thế nên tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Chúa Kitô ở mãi trong tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh (2 Cr 12: 9-10).

Chúa Giêsu sẵn sàng thực hiện các phép lạ, chữa lành ngay cả một số người bệnh, nếu chúng ta đồng ý bắt tay vào làm và biến đức tin của mình, vốn là một món quà được Thiên Chúa trao ban, thành đức tin sống động, một đức tin phục vụ anh chị em chúng ta, những người rất cần sự gần gũi của Thiên Chúa.

 

3. Đón nhận Chúa Giêsu với lòng biết ơn và chấp nhận mọi người với lòng khiêm nhường.

Khi ai đó nói với chúng ta về một người nào đó, chúng ta thường có phản ứng muốn nói: tôi biết người ấy. Điều đó không hoàn toàn đúng. Chúng ta không bao giờ biết đầy đủ về một con người. Một phần nào đó, họ luôn là một bí ẩn nằm ngoài khả năng hiểu biết của chúng ta. Chúng ta có thể mô tả ngoại hình của người khác, xác định nghề nghiệp, hoàn cảnh xã hội và gia đình của họ, biết thói quen, phẩm chất và lỗi lầm của họ; tất cả những điều này chỉ là bề ngoài của nhân cách. Chúng ta có biết được tường tận cõi lòng của họ không? Không, chúng ta chỉ tưởng rằng chúng ta biết.

“Chúa ơi, con biết Chúa.” Chẳng phải chúng ta đã có lần nghĩ như vậy sao? Chúng ta đi học giáo lý, chúng ta đã nghe về Chúa, về Chúa Giêsu thành Nadarét từ khi còn nhỏ. Chúng ta đọc các sách Tin Mừng, chúng ta đi dự thánh lễ, chúng ta cầu nguyện với Chúa Giêsu… Vì vậy, chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết Ngài. Nhưng chúng ta đã thực sự gặp Ngài chưa? Chúng ta có tìm cách hiểu Ngài nhiều hơn, kết hợp với Ngài trong lời cầu nguyện và trong việc gặp gỡ anh em không? Chúng ta có muốn trở thành người bạn thân thiết của Chúa Giêsu không? Trong cõi lòng người khác luôn có một đại dương mà chúng ta sẽ không bao giờ khám phá hết. Điều này tuyệt đối đúng với Chúa Giêsu, vì Ngài luôn là tình yêu kỳ diệu và luôn mới mẻ.

Qua Phép Rửa chúng ta đã trở thành anh chị em của Ngài, gia đình, họ hàng của Ngài. Chúng ta đừng khóa chặt Ngài, và cả những người chúng ta gặp gỡ, vào những ý tưởng đã có sẵn, vốn không thiếu những định kiến ít nhiều chủ quan lệch lạc và hạn hẹp của chúng ta. Chúng ta hãy giữ khả năng ngạc nhiên trước Chúa Giêsu cũng như trước mỗi anh chị em chúng ta, với cách nhìn được đổi mới bằng quyền năng của Chúa Kitô. Chúng ta đón nhận Chúa Giêsu với lòng biết ơn và mọi người với lòng khiêm nhường, như Thánh Phaolô tự nhận trong bài đọc thứ hai: “Tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức mạnh của Chúa Kitô ở mãi trong tôi. Vì vậy, tôi cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Chúa Kitô. Vì khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh” (2 Cr 12:9-10).

 

Phêrô Phạm Văn Trung,

Hẹn gặp lại

 

 

Tác giả: Phêrô Phạm Văn Trung

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!