Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Bài Viết Của
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Cái tournevis và lão George” …
Chuyện mỗi tuần – Chuyện của con cá Hề…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “ Cuộc thi của những trái tim”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về câu hỏi :“TÔN GIÁO NÀO TỐT NHẤT”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về THẰNG KHÙNG…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI CÔNG GIÁO KHI ĐỨC LÊÔ XIV ĐƯỢC BẦU LÀM GIÁO HOÀNG” ...
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một câu hỏi: Tại Sao Chưa Có Một Giáo Hoàng Người Philippines? Một hồi chuông thức tỉnh cho dân tộc được gọi là sùng đạo… Tác giả: Arvin N. Paglinawan – Dịch: phailamg
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Chúa Chiên Lành”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một khám phá khoa học…
Chuyện môi tuần – “Câu chuyện về Bác sĩ Tae ở Thái Lan trong thảm kịch dư chấn động đất tại Thái Lan:
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện của một người cha (hay mẹ) gia đình Tin Lành kể cho các con mình về Lễ Phục Sinh…
Chuyện mỗi tuần – chuyện của MỘT YÊU CẦU : ANH EM HÃY RỜI KHỎI ĐỜI TU, VÌ CHÚNG TÔI KHÔNG CẦN ANH EM ĐÂU…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “ Một kẻ sát nhân sám hối sắp được phong Chân phước” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “ Cây Thánh Giá Tha Tội “…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện vui “NGU THÌ CHO CHẾT!”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện với lời khuyên “ĐỪNG LÀ NGƯỜI VÕ ĐOÁN…”
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “ Nữ Thư ký Báo chí Nhà Trắng Karoline Leavitt mạnh mẽ tuyên xưng đức tin” …
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “CHỨNG TỪ ĐỨC TIN CỦA MỘT NHÀ KHOA HỌC”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một “Giảng Viên Y Khoa Đứng Lớp Giáo Lý”…
Câu chuyện về người thầy và chiếc đồng hồ bị mất cắp…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “Bỏ tiền ra giúp đỡ hai cậu học sinh nghèo nhập học, vị thủ tướng đã nhận lại một cái kết bất ngờ sau đó”…
Chuyện mỗi tuần - Câu chuyện về “ Chuyến xe ấm tình người”…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “Bữa Tiệc Đêm Trong Nhà Vệ Sinh”…
Câu chuyện về lệnh truyền của Chúa : Cứ Ðể Yên Như Thế…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Dìu nhau về đích”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Tình Yêu Là Sức Mạnh Vạn Năng” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Lời Tái Bút : Anh Yêu Em – PS. I love you”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về NĂM THÁNH 2025…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Bệnh Quên”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Cái Cười Của Bà Sarah”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về câu nói “Nhân Vô Thập Toàn”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện “Xuống Ðường” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Chiếc Áo Rách” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Hạt Giống Của Hy Vọng” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Bên Kia Sự Chết”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện 33 Năm Sau - kể từ biến cố ấy…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Sờ Ðược Ðức Kitô” …
Chuyện mỗi tuần - chuyện về thái độ và tình trạng “Ðứng Núi Này Trông Núi Nọ” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về lời kêu gọi: Hãy Triệt Hạ Thập Giá…
Chuyện mỗi tuần - Chuyện Một Khu Rừng…
CHUYỆN MỖI TUẦN – CHUYỆN “Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ”…


 

Đấy là đầu đề một bài thơ của tác giả Trần Đình Chính – bút hiệu Trần Hoài Thu…Bài thơ có giá bản quyền lớn ở Việt Nam  300 triệu đồng…

Bài thơ được nhà thơ Trần Hoài Thu sáng tác vào năm 1980 để tâm sự về mối tình đầu giữa ông và một cô sinh viên Văn Khoa Sài-gòn khi cả hai cùng có dịp theo đoàn của Sở Thương Nghiệp qua Campuchia để xây dựng mạng lưới bán hàng…

Người viết thích bốn câu thơ cuối :

Ở hai đầu nỗi nhớ,

Yêu và Thương sâu hơn…

Ở hai đầu nỗi nhớ,

Nghe tình đằm thắm hơn.

Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu đã phổ nhạc bài thơ này vào năm 1987…và ca sĩ Bảo Yến là người được cho là đã biểu diễn hay bài hát này…

Đức Giê-su – trước khi rời các môn đệ mà về cùng Chúa Cha – đã có những lời tâm tình sâu lắng : “ Chẳng bao lâu nữa , thế gian sẽ không còn thấy Thầy . Phần anh em , anh em sẽ được thấy Thầy , vì Thầy sống và anh em cũng sẽ được sống.” ( Gio 14 , 19)

Đức Giê-su về cùng Chúa Cha và chúng ta còn ở lại trần gian này – nghĩa là Người và chúng ta – trong hiện tại – hai bên đều “ở hai đầu nỗi nhớ” - xét về phương diện thể lý…

Thế nhưng “ở hai đầu nỗi nhớ” là để mà “yêu và thương sâu hơn”…

Mùa dịch Covid – 19 ở thời điểm bùng phát – tại Nhật Bản cũng như ở nhiều nơi có cảnh hoảng loạn, người ta lo thu gom những thứ cần thiết mà người ta nghĩ là phải có để đề phòng cho một thời gian nào đó…

Một ngày nọ, cô gái với nickname @ shihon029 đang ở siêu thị…thì nghe một giọng nam trầm ấm hỏi mua giấy vệ sinh…Thế nhưng những cuộn giấy vệ sinh cuối cùng đang trong giỏ xe của cô…

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt của anh chàng, cô @shihon029 vui vẻ chia sẻ với anh ta vài cuộn : Tôi sống một mình…nên cũng không cần nhiều…

Tôi cũng sống một mình – anh chàng vui vẻ thú nhận…

Thế là từ đấy, họ trao đổi địa chỉ và thường xuyên liên lạc với nhau…Chàng trai mời cô @shihon029 đi dùng bữa tối: họ chính thức hẹn hò…

Ngồi trên xe khách cạnh một anh tài xế trẻ…Thời gian khoảng một giờ trôi qua…và anh tài xế bắt chuyện :

-Cha đang coi xứ nào ?

-Không, tôi nghỉ hưu rồi…

-Ngày xưa – khoảng năm 2000 – con có cô bạn người Công Giáo…Tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy, Chúa Nhật là con chở bạn con đến Nhà Thờ…Bạn con là giáo lý viên…Con chuẩn bị học đạo, nhưng rồi…tụi con…thôi nhau…vào năm 2010…và bạn con đi tu…

-Sao lại thôi nhau ?

-Ngày đó con còn trẻ…và có một hôm cô ta thuật lại cho con lời của cha cô : Lấy chi cái thằng “ết” xe không học không hành…Con tự ái…

-Cô bạn đó bây giờ tu ở đâu ?

-Con không biết…Gia đình và chính cô ấy cũng không muốn cho con biết…

-Hiện nay anh có gia đình chưa ?

-Con có vợ và được một cháu hai tuổi rồi…

-Thế là đẹp rồi…Anh đừng nghĩ gì nhiều đến cô bạn xưa nữa…Đời sống con người có duyên có số…Đấng mà anh gọi là Ông Trời, còn chúng tôi thì tuyên xưng là Thiên Chúa, chính Người sắp xếp cái duyên cái số ấy…là vì thương chúng ta, thấy ở một giai đoạn nào đó chúng ta phải có bạn có bè để giúp đỡ nhau, nhưng chung sống và nên vợ chồng…thì không, bởi Người nhìn thấy chúng ta không hạp nhau…và khó có thể đi hết đường đời với nhau…

-Con biết vậy, nhưng cũng muốn có lúc có thể giúp đỡ chút đỉnh cho bạn con…

-Không cần thiết đâu…vì họ có chị có em, có cộng đoàn, có Nhà Dòng…Có lẽ điều cô bạn ấy mong hơn cả là anh hạnh phúc, và thực sự thì anh đang hạnh phúc vì có công ăn việc làm, có gia đình, con cái để lo lắng…

-Con cám ơn cha…

Thế nhưng nơi anh vẫn có chút gì đó…như là tiếc nuối…

Tình Yêu muôn màu muôn sắc, muôn dáng muôn vẻ - và thật là tuyệt…

Bốn câu đầu của bài thơ “Ở hai đầu nỗi nhớ” là :

Có một không gian nào

Đo chiều dài Nỗi Nhớ ?

Có khoảng mênh mông nào

Sâu thẳm hơn Tình Thương ?

“ Ai có và giữ các điều răn của Thầy , người ấy mới là kẻ yêu mền Thầy . Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha Thầy yêu mến . Thầy sẽ yêu mến người ấy , và sẽ tỏ mình ra cho người ấy.” ( Gio 14 , 21)

“Khoảng không gian” hôm nay cho đến Ngày Chung Cục là để “đo chiều dài Nỗi Nhớ”…

“Khoảng mênh mông” hôm nay – từng ngày – là để thấy “Tình Thương” sâu thăm thẳm…

 

Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp

Tác giả: Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!