Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Bài Viết Của
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “Bỏ tiền ra giúp đỡ hai cậu học sinh nghèo nhập học, vị thủ tướng đã nhận lại một cái kết bất ngờ sau đó”…
Chuyện mỗi tuần - Câu chuyện về “ Chuyến xe ấm tình người”…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “Bữa Tiệc Đêm Trong Nhà Vệ Sinh”…
Câu chuyện về lệnh truyền của Chúa : Cứ Ðể Yên Như Thế…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Dìu nhau về đích”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Tình Yêu Là Sức Mạnh Vạn Năng” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Lời Tái Bút : Anh Yêu Em – PS. I love you”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về NĂM THÁNH 2025…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Bệnh Quên”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Cái Cười Của Bà Sarah”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về câu nói “Nhân Vô Thập Toàn”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện “Xuống Ðường” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Chiếc Áo Rách” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Hạt Giống Của Hy Vọng” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Bên Kia Sự Chết”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện 33 Năm Sau - kể từ biến cố ấy…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Sờ Ðược Ðức Kitô” …
Chuyện mỗi tuần - chuyện về thái độ và tình trạng “Ðứng Núi Này Trông Núi Nọ” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về lời kêu gọi: Hãy Triệt Hạ Thập Giá…
Chuyện mỗi tuần - Chuyện Một Khu Rừng…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về cuốn phim “Chúng ta không phải là thiên thần”…
Cánh Cửa Sổ
Chuyện mỗi tuần – lại là chuyện nói lại về hai cài Biển Hồ…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về khuôn mặt Giuđa…
Chuyện mỗi tuần – chuyện để mà chiêm nghiệm…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về Tập Sách “ Dẫu vậy thì vẫn cứ tin !” của Cha Joseph Moingt s.j. (tt)
Chuyện mỗi tuần – chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của Cha Joseph Moingt s.j. Ngày thứ ba : Từ một Giáo Hội đến một Giáo Hội khác (tt)…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về Tập Sách “ Dẫu vậy thì vẫn cứ tin ! ” của Cha Joseph Moingt s.j. Ngày thứ ba… Từ một Giáo Hội đến một Giáo Hội khác (tt)…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về tập sách “ Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của Cha Josepn Moingt s.j. Ngày thứ ba - Từ Giáo Hội này đến Giáo Hội khác
Chuyện mỗi tuần – chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của Cha Joseph Moingt s.j. (tt) Ngày thứ hai… Từ đức tin nơi Chúa Kitô đến các giáo huấn của Giáo Hội.
Chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của tác giả Joseph Moingt s.j. Ngày thứ hai (tt) - Tử đức tin nơi Đức Kitô đến các giáo điều trong Giáo Hội…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của tác giả Joseph Moingt s.j. Ngày thứ hai (tt) - Từ đức tin vào Đức Kitô đến các giáo điều của Giáo Hội
Chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của cha Joseph Moingt s.j. Ngày thứ hai (tt) - Từ đức tin vào Chúa Kitô đến các giáo điều trong Giáo Hội …
Chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của tác giả Joseph Moingt s.j. (tt) - Ngày thứ hai - Từ Đức Tin vào Chúa Kitô đến các giáo điều trong Giáo Hội
Chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của tác giả Joseph Moingt, s.j. Ngày thứ nhất: Những mẩu chuyện không đầu không đuôi.
Chuyện vể tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của tác giả Joseph Moingt s.j. Ngày thứ nhất - Những mẩu chuyện không đầu không đuôi (tiếp theo)
Chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của Cha Joseph Moingt, s.j. Ngày thứ nhất - Những mẩu chuyện không đầu không đuôi (tiếp theo)
Chuyện về tập sách “ Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” của tác giả Joseph Moingt, s.j. Ngày thứ nhất Những mẩu chuyện không đầu không đuôi (tiếp theo)
Chuyện mỗi tuần – chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin”… Ngày đầu tiên: Những mẩu chuyện không đầu không đuôi…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về tập sách “Dẫu vậy thì vẫn cứ tin” …
CHUYỆN MỖI TUẦN – CÂU CHUYỆN VỀ “LỜI TÁI BÚT : ANH YÊU EM – PS. I LOVE YOU”…


Bộ phim tâm lý tình cảm có tựa đề tiếng Anh là “PS. I love you”, dịch sang tiếng Việt là “Tái bút. Anh yêu em”, được điện ảnh Mỹ phát hành hồi năm 2007. Bộ phim kể về một phụ nữ xinh đẹp và thành đạt tên là Holly Kennedy. Cô có một cuộc sống hôn nhân rất hạnh phúc với người chồng rất vui tính, tên là Gerry. Thế nhưng, những ngày tháng hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ này không kéo dài được bao lâu. Căn bệnh u não đã đột ngột cướp đi Gerry và Holly chỉ còn lại một mình trên cõi đời. Mất đi người chồng yêu quý, Holly rơi vào sự cô độc, đau buồn và không còn thiết tha gì cuộc sống. 

Thế rồi vào sinh nhật thứ ba mươi của Holly, cô bất ngờ nhận được một cái bánh kem lớn kèm theo một máy ghi âm. Đó chính là món quà bất ngờ mà người chồng quá cố dành tặng cô. Món quà ấy đã đem đến cho Holly một sinh nhật thật vui vẻ. Thì ra, Gerry đã dự tính tất cả. Trước khi qua đời, anh đã sắp xếp trước một kế hoạch để ngay cả khi anh mất đi vẫn có thể giúp người vợ của mình vượt qua giai đoạn đau thương này. Anh đã viết những bức thư và sắp xếp để mỗi ngày Holly đều có thể nhận được một lá thư của anh với những lời tâm tình và chỉ dẫn Holy về con đường ở phía trước. Nhờ đó, dù đã không còn trên cõi đời này nữa nhưng Gerry dường như vẫn còn hiện diện bên cạnh Holly với những bức thư chan chứa tình yêu và luôn kết thúc bằng dòng chữ : “ PS. I love you”… Chính lời tâm tình trong những cánh thư đó đã chạm đến trái tim của Holly và cô đã bắt đầu cuộc hành trình tìm lại ý nghĩa cuộc sống của mình…

Cô cháu gái yêu thương của Ông,

Vậy là con xa Ông, xa gia đình, xa những người thân thương tròn hai tháng…Hai tháng trời – thời gian không là bao – nhưng với Ông, với những người thân thương…thì quả thật là dài – dài lắm…

Ông cũng đã có ý định ghi cho con, cho gia đình…và cho chính Ông đôi ba hàng thương nhớ…cho nhẹ lòng hơn, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu…Câu chuyện dễ thương trên kia là nhập đề cho “nén hương lòng” Ông thắp lên cho con ở thời điểm tròn hai tháng nhớ thương và câm nín…

Những dằn vặt của căn bệnh ung thư quái ác cùng với nỗi niềm ham sống nơi con ở tuổi 52 không cho phép con còn đủ sáng suốt và sẵn sàng để có thể làm như anh chàng Gerry dễ thương trên kia, đấy là chuẩn bị những lá thư với hàng chữ “PS. I love you” vô cùng nồng ấm…làm cho người nhận thấy hưng phấn tìm lại ý nghĩa cho cuộc sống hằng ngày của mình…Chính vì thế, những thành viên gia đình con câm nín…và bản thân ông cũng thấy trống vắng suốt hai tháng qua…

Cách đây khoảng chừng nửa năm, chị vợ và hai đứa con anh bạn đến thăm…Họ và Ông đã xa cách nhau từ năm 1989 – khi Ông rời Giáo xứ Quảng Thuận…còn họ thì vào Sài-gòn làm ăn…Cũng từ bấy nhiêu năm, hai bên không có tin tức gì cho nhau…Ông hơi ngạc nhiên khi chỉ thấy chị vợ và hai người con xuất hiện trước cửa căn phòng Nhà Hưu của mình…Thì ra anh bạn đã qua đời vài tháng rồi…Chị vợ và hai người con ra thăm Ông cụ thân sinh đã trên 100 tuổi…Luôn tiện ghé thăm Ông và cho Ông biết là chồng chị đã mất…Đôi mắt người thiếu phụ vốn rất đẹp ngày xưa…lúc này vẫn còn đẹp, nhưng u buồn lạ lùng…Khi hai người con ra ngoài sân thăm thú quang cảnh Nhà Hưu, chị lặng lẽ nhìn Ông thầm nói hai ba lần : “Buồn lắm, Cha ơi !”… Ngày xưa khi kết thân với nhau, Ông không hỏi nhưng phong phanh nghe câu chuyện của họ : chị ta vốn là hoa khôi của một ngôi trường nào đó ngoài Quảng Trị, còn anh ta là một tay lãng tử được thừa kế một gia tài tương đối lớn do cái chết của ông thân trong một tai nạn máy bay…Họ đã sống tình nghĩa vợ chồng có lẽ cũng khoảng trên dưới 50,60 năm rồi…Và Ông chắc hẳn là người thân duy nhất để chị có thể thốt lên : “ Buồn lắm, Cha ơi ! ”… với đôi mắt đẹp vô cùng u uẩn…

Con rời xa mặt đất trần ai để về với Chúa tròn hai tháng, và cũng tròn hai tháng biệt tăm biệt tích…Ông đã quen với những ngày Chúa Nhật con đến thăm Ông với túi trái cây ghé mua dọc đường…Ông không buồn, nhưng thấy “trống” ! Không buồn vì Ông tin rằng Chúa thương con, Chúa thương tất cả con cái Chúa – kể cả những đứa con chưa hề nghe nói đến Chúa, thậm chí những đứa con không muốn nghe đến tên Chúa…Huống chi là chúng ta – những người con rất gần gũi, rất cận kề…Ngay từ buổi đầu tiên thăm khám và biết rằng con bị ung thư và di căn lên não, Ông đã nhờ người tìm Linh mục trong Sài-gòn để giải tội vá xức dầu cho con, bởi tuổi già không cho phép Ông lo cho con công việc tối cần đó…khi mà chặng đường từ Nhà Hưu đến Sài-gòn – với Ông – lúc này là vạn dặm…Rồi thuốc thang giúp con chấn hưng và phấn chấn dần lên dù có hơi đắt tiền…Mỗi ngày một viên một triệu đồng…Con đã có thể tự lái xe máy đến với Ông mỗi sáng Chúa Nhật cũng với túi trái cây chọn lựa đâu đó trong một gian hàng trên đường đi…Trên dưới một năm…và niềm hy vọng…lớn dần lên…Thế nhưng rồi tứ chi dần dần yếu đi…và con lại rơi vào tình trạng oặt  uẹo…Những lần tái khám cuối cùng là cả một kỳ công: phải thuê hẳn một chiếc xe bảy chỗ…với hai người đi kèm…và con cháu đang học và làm việc trong Thành Phố phải thay nhau đưa đi bệnh viện, chờ chực kết quả và thuốc men…Con về nhà và càng ngày càng liệt…Uặt uẹo như thế sáu tháng trời…Thỉnh thoảng kiếm được chút tiền thuê taxi ra thăm con, Ông chỉ còn biết nhìn con và nhắc con dọn mình, vì thấy rõ là con không thể qua khỏi…Con cũng chẳng còn đủ sức để nói với Ông điều gì ngoài việc ôm đầu than đau, thế thôi !!!

Thế rồi ngày 1 – tháng 11 – 2024, Ông đi dâng Thánh Lễ An Táng trên Giáo Xứ cũ cho một người quen thân…và khi về lại căn phòng Nhà Hưu, mở điện thoại…thì có hàng chục cuộc gọi báo tin con đã được Chúa gọi về lúc 9giờ  !!! Mấy đứa cháu cho biết con ra đi rất mau, chỉ vài tiếng nấc ngay khi còn đang ăn sáng…

Ông không thấy buồn…Lần duy nhất Ông bật khóc là khi kết thúc nghi thức đưa tiễn Bà Cố tại Nhà Thiêu và chứng kiến những chiếc ròng rọc đưa quan tài Bà Cố xuống đường ray để vào lò thiêu…Ông bật khóc và không nghĩ rằng mình sẽ khóc…Chính con cũng đã chứng kiến năm phút yếu lòng ấy của Ông…Từ khi có trí khôn cho đến lúc đó, Ông thấy Ông khóc…Cho nên việc Chúa đưa con về với Chúa, Ông không buồn – chỉ thấy “trống !”…

Ngày con tròn hai tháng cũng là ngày đầu Năm Mới 2025…Nhân tiện câu chuyện thật đẹp Ông tình cờ đọc được giúp Ông đốt lên một nén hương tưởng nhớ và cầu nguyện…Nơi con đến cũng là nơi Ông sẽ đến – nơi mọi người sẽ đến…Điều còn làm Ông có chút suy nghĩ là một lúc nào đó khi phải vào bệnh viện…thì ai sẽ giúp đỡ Ông đây ! Tuy nhiên Ông tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa là Cha…nên Ông xin phó thác…

Phần con – hãy sống trọn vẹn tình Chúa lúc này và ở đó…

Cách đây mấy hôm, Ông tình cờ  đọc được bài thơ  “Ước Nguyện Giản Đơn” trên mạng của tác giả Nguyễn Thị Ánh Hồng…Ông  rất thích mấy câu kết :

Rồi mai đây – đặt gót chốn thiên đường…

Nơi lối cũ – ta không về được nữa !

Nếu có thể, hãy giữ lời đã hứa :

Trước mộ phần khe khẽ gọi tên ta…

Sáng nay, sau khi dâng kinh, Ông đã gọi tên con khi đặt trên mộ con bó cúc trắng…Và lúc này Ông muốn ghi thêm : “ PS. I love you”…

Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp

 

Tác giả: Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!