Cha tôi không được ăn học nhiều ở nhà trường, càng không học về triết học, nhưng
trường đời của cha đã dạy cha nhiều bài học quý giá. Quý giá nhất vẫn là những
bài học rút ra từ việc gẫm suy đời mình trong con mắt của Thiên Chúa và bằng con
mắt Đức Tin. Tôi nhớ mãi bài học cha dạy tôi khi vừa mới lớn:
“Con người” ( là một hữu thể ) gồm nửa cái “con” và nửa cái “người”. Bởi vậy,
mình phải sống làm sao cho ra cái “người”, đừng mê muội sống theo cách sống của
cái “con”, con à !”
Có một lần cha cho hai anh em tôi hai cái cặp đi học, tôi giành cái cặp đẹp
hơn, đắt tiền hơn. Cha tôi nói
“con đang làm chuyện của cái “con” chứ không phải cái “người”.
Cha buồn. Tôi xin lỗi cha. Và cha giải thích thêm:
“Cái “người” trong con người là phần hình ảnh của Thiên Chúa trong mình, nhé con
! Còn cái “con” trong con người là phần hình ảnh của “Adong và Evà đã từng phạm
tội phản nghịch Thiên Chúa”. Cái “người” thì khiêm nhường, cái “con” thì kiêu
căng, tự phụ, hống hách. Cái “người” thì nhường nhịn cho người khác phần hơn,
phần tốt nhất; cái “con” thì tham lam, giành giựt, vun quén cho mình. Cái
“người” thì biết chạnh lòng, biết yêu thương, biết sẻ chia, giúp đỡ; còn cái
“con” thì cũng có con có tình cảm tự nhiên, có chạnh lòng, có yêu thương tự
nhiên… nhưng cũng có con thì vô cảm, hung hãn, ăn thịt bạn bè, ăn thịt đồng
loại, đôi khi giết con và ăn cả thịt con mình để mình được sống, còn con nào
sống chết cũng mặc.
Dòng suy tư về cái “con” và cái “người” thấy có vẻ đơn giản thế đó, vì có thể ai
cũng hiểu được nơi chính con người mình. Vậy mà, tôi có thể chắc rằng, đã nhiều
lần, chúng ta phải đấm ngực vì mình đã nghiêng về phía cái “con” nhiều hơn cái
“người”.
Một vài thập kỷ qua, và nhất là những ngày này, người ta tôn vinh cái “con” hơn
là cái “người”. Họ tập trung, đầu tư mọi thứ, mọi sự cho việc xây dựng đời sống
cái "con" cho viên mãn, còn cái "người" thì xem nhẹ. Vì thế, có thể nói, cái
"con” trong con người phát triển không ngừng, nhất là ở nơi những con người
“không tin sự hiện diện của mình trên trần gian này là do Thiên Chúa”, mà khăng
khăng cho rằng “sự hiện diện của chính mình là một phát triển vật chất tự
nhiên”.
Nhìn kỹ vào đời sống con người hôm nay, đang có những dấu hiệu cho thấy người ta
đang ăn uống, đang làm việc, đang vui chơi, đang hưởng thụ, đang sống trong gia
đình, trong xã hội… theo cách của cái “con” quá nhiều. Cái “con” không chú trọng
đến đức Khiết Tịnh. Cái “con” không quý cái ngàn vàng. Cái “con” không biết điều
gì thiêng liêng cao quý trong sinh hoạt vợ chồng. Cái “con” chẳng hiểu ra giá
trị của đơn hôn và vĩnh hôn. Cái “con” làm đảo lộn mọi thứ luân thường đạo lý.
Nhưng, sống như thế để rồi được gì ? Có chăng “cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ”. Cái
“con” vẫn hoàn cái “con”. Tự con người hạ thấp giá trị của mình từ là “người”
xuống ngang hàng với cái “con”, mà không hay biết, lại còn huênh hoang cho là
tiến bộ. Tự mình đưa mình vào cõi chết muôn đời, vào cõi diệt vong, bằng cách
sống của loài ăn tạp, ăn vội, ăn giành ăn giựt, ăn lấy ăn để, ăn ngấu ăn nghiến,
vì sợ chết là hết, không còn được ăn nữa… vậy mà lại cứ tự cho mình là… văn minh
nhất nhì thế giới !
Bạn và tôi, những người tin vào Thiên Chúa, tin nguồn gốc của mình là Thiên
Chúa, tin Chúa Giêsu Kitô đã phục hồi Sự Sống thiên thu cho chúng ta qua cái
chết của Ngài… hiện đang sống giữa một xã hội quá nghiêng về cách sống của cái
“con”. Liệu mỗi chúng ta có giữ vững cách sống của phần “người” giống hình ảnh
Thiên Chúa không ? Hay là, chúng ta đã thất trận trước những lời dỗ ngọt của
những kẻ sống theo cái “con” mà rước vào mình bao thứ sự hay hư nát và hư nát
muôn đời ?
Sống cho ra “người” luôn là một thách đố với mỗi chúng ta.
Lời Chúa hôm nay, thiết tưởng, sẽ giúp chúng ta vượt qua thách đố ấy mà sống cho
ra “người”.
Chúa Giêsu nói: “Tôi
là Bánh Hằng Sống từ Trời xuống. Ai ăn Bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và Bánh
tôi sẽ ban tặng, chính là Thịt tôi đây, để cho thế gian được sống”.
Người nghe, là những người ăn theo cách của cái “con”, ăn để sống cái phần xác,
mới thắc mắc rằng: “Làm
sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được ?”
Còn chúng ta, hãy là những người ăn theo cách của “người”, của con cái Thiên
Chúa, và hãy hiểu ăn ở đây nghĩa là một sự kết hiệp toàn bích với Đức Giêsu, một
Đức Giêsu bị giết chết, một Đức Giêsu Phục Sinh, một Đức Giêsu hoàn toàn dâng
hiến thân mình để chúng ta được sống và sống dồi dào, sống trường sinh.
“Thịt tôi thật là của ăn, và Máu tôi thật là của uống”.
Thịt máu chính là cả con người, cả Sự Sống thần linh của Đức Giêsu.
Vậy, khi rước lễ, chắc hẳn là chúng ta đang ăn một tấm bánh hữu hình, biểu trưng
cho Sự Sống thần linh của Đức Giêsu, để chúng ta sống cách sống thần linh của
Người trong cuộc đời. Thực ra, không phải chúng ta ăn bánh hay uống rượu, ăn
thịt hay uống máu, nhưng là chúng ta rước lấy một Con Người Đang Sống, một Con
Người Hằng Sống, rước lấy Nguồn Thiện Hảo của Thiên Chúa vào trong lòng mình, để
mình sống cho ra “người”, cái "người" giống hình ảnh của Thiên Chúa.
Tôi tìm thấy ý tưởng này trong đoạn thơ suy tư sau đây:
Chẳng phải là con đang ăn bánh hay uống rượu
Ăn thịt hay, uống máu Chúa Giêsu
Nhưng con rước lấy nguồn thiện hảo
Của Đấng Xót Thương đến tự lòng trời.
Vậy, khi con ăn tấm bánh của Người
Chẳng phải là để được no phần xác
Nhưng là con đắm trong nguồn hoan lạc
Của Thần Linh, của hạnh phúc thiên thu.
Vậy, khi con ăn tấm bánh Đức Giêsu
Chẳng phải vì tin như tấm bùa hộ mạng
Nhưng là tin một Con Người Đang Sống
Sẽ sống trong con đến trọn kiếp người.
….
( Trích trong “Rước lấy nguồn thiện hảo” của tác giả Ả Giang Hồ,
Thi Ca Cầu Nguyện số 231,
thanhlinh.net
)
Để sống cho ra “người” giữa một toàn cảnh sùng sục chuyện cái "con", chắc hẳn,
chúng ta phải tìm cho ra lương thực chính hiệu dành cho “người”. Lương thực ấy,
không nơi nào khác hơn Thánh Thể Chúa Giêsu, chính Đức Giêsu và Tin Mừng của
Ngài.
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, đã bao lần con ăn Chúa, như một của ăn phần xác, và
theo cách ăn phàm tục, không khác gì những người không tin Chúa. Xin cho con từ
nay ý thức rằng: mỗi khi con rước lễ, là con đang rước một Con Người Đang Sống,
một Con Người Hằng Sống vào trong con, chính là Đức Giê-su, để con biết sống cho
ra người như NGƯỜI đang sống trong con. Amen.
PM. CAO HUY HOÀNG, 13.8.2015