Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (3,16-17)
Khi ấy, Đức Giêsu nói với ông Nicôđêmô
rằng: "Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.
Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ."
Bài giảng
Quý ông bà và anh chị em thân mến,
Anh Tâm vừa đột ngột rời xa chúng ta khi vẫn còn rất trẻ. Trước sự ra đi của anh, chúng ta cảm thấy thương anh và đau xót. Và có lẽ có
người trong chúng ta cũng âm thầm hỏi anh: Sao anh lại dại dột như vậy? Sao anh
lại có quyết định nông nổi như vậy? Mọi chuyện đều có thể giải quyết, sao anh lại
phải chọn con đường cụt này?... Nhưng khi hỏi anh như vậy, có lẽ chúng ta cũng
tự hỏi, phải chăng mình đã chưa quan tâm đủ để nhìn thấy những thay đổi nơi
anh, hay mình chưa đủ yêu thương để nhận ra những dấu hiệu bất ổn của anh, hay
phải chăng mình quá coi nhẹ những khó khăn của anh và để anh một mình tìm cách
giải quyết?...
Những câu hỏi
này khiến chúng ta cảm thấy đau và nặng nề. Nhưng dù chúng ta có hỏi mình bao
nhiêu lần, dù có suy đi nghĩ lại, chúng ta cũng không tìm thấy câu trả lời thỏa
đáng. Bởi sẽ không có câu trả lời thỏa đáng nào cả. Chúng ta đang phải trải nghiệm sự nặng nề và buồn bã của biến cố
này mà không tìm được câu trả lời cho những câu hỏi của mình.
Anh Tâm đã chọn cái chết, và chúng ta phải tôn trọng lựa chọn này của anh,
dù cho sự lựa chọn đó không phù hợp với quan điểm hay quan niệm sống của chúng
ta. Cái chết của anh đẩy chúng ta đối diện với mầu nhiệm về con người, với
những điều kín nhiệm mà không ai trong chúng ta có thể thấu hiểu hay chạm đến
được. Vì thế, chúng ta không cố gắng để giải thích những điều chúng ta không
thể hiểu, cũng không nhất thiết phải lý giải hành động của anh. Điều duy
nhất chúng ta có thể làm và phải làm là cầu nguyện và phó thác anh cho lòng
thương xót của Thiên Chúa.
Chúng ta không nên xét đoán và cũng không có quyền phán xét quyết định của anh Tâm, vì chúng ta không biết những buồn sầu và sợ hãi, những đau khổ và tuyệt vọng của anh. Chỉ có Thiên Chúa mới có thể phán xét con người một cách công bằng, vì chỉ
có Chúa mới biết rõ từng người. Chỉ có Chúa mới thấu tỏ được tâm lòng của mỗi
người (Gr 17,10). Và chỉ có Chúa mới yêu chúng ta đủ và nhiều để phán xét chúng
ta.
Vì vậy thay vì
đoán già đoán non, thay vì đưa ra một kết luận dựa trên sự
hiểu biết vốn rất hạn hẹp của mình, chúng ta hãy để Chúa phán xét anh. Và chúng
ta có quyền tin tưởng và hy vọng vào sự phán xét của Chúa, vì Chúa xét xử chúng
ta theo lòng thương xót của Người. Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe cho chúng ta
niềm tin này: Thiên Chúa Cha đã sai Con của Người đến với chúng ta không phải để
loan báo cái chết nhưng để loan báo sự tha thứ và sự sống. Điều tưởng chừng như bị mất đi, Chúa lại cứu vớt nó. Nơi nào có
bóng tối, Chúa đem ánh sáng đến. Nơi nào có sự chết, Chúa đến gieo sự sống.
Chúa Giêsu nói: “Thiên
Chúa sai con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để
thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.”
Chúng ta có dám tin rằng ơn cứu độ dành cho
anh Tâm vẫn nằm trong kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa không? Chúng ta có dám
tin rằng, hôm nay, chính lúc này, Chúa Giêsu cũng đang nhìn anh với tình yêu và
lòng thương xót như Người đã từng nhìn tất cả những người bất hạnh, những người
đau khổ, những người tuyệt vọng khi Người đi loan báo Tin Mừng cứu độ ở trần
gian không? Chỉ có Thiên Chúa mới thấy tất cả những gì là tốt, là rộng lượng từ
tấm lòng của anh, những gì là giá trị trong cuộc đời của anh.
Nếu dám tin, chúng ta sẽ không còn nghi ngờ
tình yêu của Chúa dành cho tất cả những người đã đau khổ đến mức không thể sống
được nữa. Đối với tất cả những người chết, Chúa là Thiên Chúa của sự sống.
Dĩ nhiên, tin
vào tình yêu và lòng thương xót của Chúa không phải để chúng ta cố chấp sống
trong tình trạng tội lỗi hoặc coi nhẹ sự hoán cải. Tình yêu đích thực không bao
giờ là cớ để chúng ta phạm tội. Nhưng tin vào tình yêu của Chúa là dám để cho Chúa
chạm vào nỗi thống khổ của chúng ta, dám để Chúa kéo chúng ta chỗi dậy từ những
yếu đuối, đứng lên từ đống đổ nát của tâm hồn mình và tiếp tục bước theo Người.
Anh Tâm đã rời
xa chúng ta nơi trần gian. Nhưng chính cái chết, và cả cách chết của anh, lại
trở thành sợi dây nối kết chúng ta, những người đang sống. Bởi qua cái chết của
mình, có lẽ anh Tâm muốn mời gọi chúng ta hãy biết sống yêu thương nhau hơn, lắng
nghe nhau nhiều hơn, dành thời gian cho nhau và nâng đỡ nhau, nhất là trong những
lúc khó khăn, đau khổ. Thông điệp mà anh muốn gởi đến chúng ta có lẽ là khát vọng
về một thế giới của sự sống và tình thương, nơi mà không một ai bị chối từ, nơi
mà mọi người đều tìm thấy cho mình một sự ấm áp của tình người, và nơi mà niềm
hy vọng không bao giờ bị đánh mất.
Chúng ta hãy cầu
xin Chúa tiếp đón người con, người anh em, người bạn của chúng ta vào trong Nước
Hằng Sống, với lòng Thương Xót vô biên của Người. Và cũng xin Chúa cho chúng ta
giữ mãi được niềm tin, niềm hy vọng vào tình yêu của Chúa để chúng ta tiếp tục
cầu nguyện cho nhau và sống yêu thương nhau. Amen.