* Để nghe trên Youtube:
https://youtu.be/ItMy2gKbqsE
- Trang Chủ của
kênh:
https://youtube.com/@loichualaanhsang
- Quý vị có nhu
cầu nhận bài suy niệm hàng tuần qua email, xin liên lạc trực tiếp với:
Lm Giuse
Vũ Thái Hòa: vuthaihoa2@gmail.com
Chúa nhật Lễ Lá. Tưởng niệm cuộc Thương Khó của Chúa – Năm C
Bài Thương Khó Ðức Giêsu Kitô,
Chúa chúng ta, theo Thánh Luca (23,1-49, bài ngắn)
Khi ấy, tất cả công nghị đứng
dậy và giải Người đến Philatô. Họ bắt đầu tố cáo Người rằng: "Chúng
tôi đã thấy người này xúi giục dân nổi loạn, ngăn cản nộp thuế cho Cêsarê, và
còn tự xưng là Kitô Vua". Philatô bảo các thượng tế và đám đông rằng: "Ta
không thấy người này có tội gì". Nhưng họ cố nài rằng: "Người
này đã làm náo động dân chúng, giảng dạy khắp xứ Giuđêa, bắt đầu từ Galilêa đến
đây". Philatô vừa nghe nói đến Galilêa, liền hỏi cho biết có phải
đương sự là người xứ Galilêa không. Và khi đã biết Người thuộc thẩm quyền
Hêrôđê, quan liền sai giải Người cho Hêrôđê cũng có mặt tại Giêrusalem trong
những ngày ấy.
Hêrôđê thấy Chúa Giêsu thì mừng
rỡ lắm, vì từ lâu, ông ao ước thấy Người, bởi đã nghe nói về Người rất nhiều,
và hy vọng xem Người làm một vài phép lạ. Nhà vua hỏi Người rất nhiều lời,
nhưng Người không đáp gì hết. Trong khi ấy, các thượng tế và luật sĩ ở đó tố
cáo Người dữ dội. Còn Hêrôđê cùng các quan lính thì khinh dể và nhạo báng
Người, đoạn khoác cho Người một cái áo choàng trắng và gởi trả Người cho
Philatô. Chính ngày đó, Hêrôđê và Philatô trở thành bạn hữu, vì trước kia họ là
thù địch với nhau.
Bấy giờ Philatô triệu tập các
thượng tế, các thủ lãnh và dân chúng lại, rồi bảo họ: "Các ngươi đã
nộp cho ta người này như một kẻ xúi giục dân làm loạn, nhưng đây ta đã tra xét
trước mặt các ngươi, và ta không thấy người này phạm tội nào trong những tội
các ngươi tố cáo. Cả vua Hêrôđê cũng thấy như vậy, vì ta đã cử các ngươi đến
nhà vua và nhà vua cũng không thấy có chi đáng tội chết cả. Vậy ta sẽ cho sửa
phạt, rồi tha đi".
Mỗi dịp lễ, quan tổng trấn phải
phóng thích cho họ một người tù. Vậy toàn dân đồng thanh kêu lên: "Hãy
giết người này, và tha Baraba cho chúng tôi". Tên này vì dấy loạn
trong thành và giết người, nên đã bị tống ngục. Nhưng Philatô muốn tha Chúa
Giêsu, nên lại nói với dân chúng. Nhưng chúng càng la to hơn và nói: "Hãy
đóng đinh nó, hãy đóng đinh nó vào thập giá!" Lần thứ ba, quan lại
nói với dân chúng: "Người này đã làm gì xấu? Ta không thấy nơi ông ấy
có lý do để lên án tử hình. Vậy ta sẽ trừng phạt, rồi tha đi". Chúng
lại la lớn tiếng, nhất định đòi đóng đinh Người vào thập giá, và tiếng la hét
của chúng càng dữ dội hơn.
Philatô liền tuyên án theo lời
chúng yêu cầu. Vậy quan phóng thích tên đã bị cầm tù vì dấy loạn và giết người,
là kẻ mà chúng đã xin tha, còn Chúa Giêsu thì quan trao phó để mặc ý chúng.
Khi điệu Người đi, chúng bắt một
người xứ Xyrênê, tên Simon, ở ngoài đồng về, chúng bắt ông vác thập giá theo
sau Chúa Giêsu. Ðám đông dân chúng theo Người, có cả mấy người phụ nữ khóc
thương Người. Nhưng Chúa Giêsu ngoảnh mặt lại bảo họ rằng: "Hỡi con
gái Giêrusalem, đừng khóc thương Ta, hãy khóc thương chính các ngươi và con cái
các ngươi. Vì này, sắp đến ngày người ta sẽ than rằng: "Phúc cho người son
sẻ, phúc cho những lòng không sinh nở và những vú không nuôi con". Bấy giờ
người ta sẽ lên tiếng với núi non rằng: "Hãy đổ xuống đè chúng tôi",
và nói với các gò nổng rằng: "Hãy che lấp chúng tôi đi". Vì nếu cây
tươi còn bị xử như vậy, thì gỗ khô sẽ ra sao?" Cùng với Người, chúng
còn điệu hai tên gian ác nữa đi xử tử.
Khi đã đến nơi gọi là Núi Sọ,
chúng đóng đinh Người vào thập giá cùng với hai tên trộm cướp, một đứa bên hữu
và một đứa bên tả Người. Bấy giờ Chúa Giêsu than thở rằng: "Lạy Cha,
xin tha cho chúng, vì chúng không biết việc chúng làm". Rồi chúng rút
thăm mà chia nhau áo Người.
Dân chúng đứng đó nhìn xem, và
các thủ lãnh thì cười nhạo Người mà rằng: "Nó đã cứu được kẻ khác thì
hãy tự cứu mình đi, nếu nó thật là Ðấng Kitô, người Thiên Chúa tuyển
chọn". Quân lính đều chế diễu Người và đưa dấm cho Người uống và nói: "Nếu
ông là vua dân Do-thái, ông hãy tự cứu mình đi". Phía trên đầu Người
có tấm bảng đề chữ Hy-lạp, La-tinh và Do-thái như sau: "Người này là vua
dân Do-thái".
Một trong hai kẻ trộm bị đóng
đinh trên thập giá cũng sỉ nhục Người rằng: "Nếu ông là Ðấng Kitô,
ông hãy tự cứu ông và cứu chúng tôi nữa". Ðối lại, tên kia mắng nó
rằng: "Mi cũng chịu đồng một án mà mi chẳng sợ Thiên Chúa sao. Phần
chúng ta, như thế này là đích đáng, vì chúng ta chịu xứng với việc chúng ta đã
làm, còn Ông này, Ông có làm gì xấu đâu?" Và anh ta thưa Chúa Giêsu
rằng: "Lạy Ngài, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi". Chúa
Giêsu đáp: "Quả thật, Ta bảo ngươi: ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên
thiên đàng với Ta".
Lúc đó vào khoảng giờ thứ sáu,
tối tăm liền bao trùm cả mặt đất cho đến giờ thứ chín. Mặt trời trở nên u ám,
màn trong đền thờ xé ra làm đôi ngay chính giữa. Lúc đó Chúa Giêsu kêu lớn
tiếng rằng: "Lạy Cha, Con phó linh hồn Con trong tay Cha". Nói
đoạn, Người trút hơi thở.
(Thinh lặng trong giây lát)
Thấy sự việc xảy ra, viên sĩ
quan ca tụng Thiên Chúa rằng: "Ông này quả thật là người công
chính". Và tất cả dân chúng có mặt thấy cảnh tượng đó, và chứng kiến
những sự việc xảy ra, liền đấm ngực trở về. Ðứng xa xa, có những kẻ quen biết
Người, và mấy phụ nữ đi theo Người từ xứ Galilêa, họ cũng chứng kiến.
***
Cuộc khổ nạn của Tình Yêu
Mỗi
năm, vào Chúa nhật Lễ Lá, chúng ta có cơ hội được nghe lại bài Thương Khó của
Chúa Giêsu. Từ “thương khó” nói đến những đau khổ và nhục hình mà Chúa Giêsu
phải chịu, mà đỉnh điểm là cái chết của Người trên thập giá.
Trong
kinh Tin Kính, khi đọc đến câu “Người chịu khổ hình và mai
táng”, chúng ta có cảm tưởng rằng Chúa Giêsu hoàn
toàn thụ động trong cuộc thương khó, vì Người bị xem như một tội nhân : Người
bị bắt, bị đánh đập, bị xét xử, bị kết án tử, bị đóng đinh... Nghĩa là Chúa
Giêsu hoàn toàn ở trong thế bị động, Người không có quyền hay cơ hội để phản
kháng trước sự tàn bạo của con người.
Nhưng nếu đọc kỹ các bài tường thuật về cuộc khổ nạn của
Chúa Giêsu, cả bốn tác giả Tin Mừng đều cho chúng ta thấy rằng, chính Chúa
Giêsu đã chủ động đi vào cuộc thương khó của Người. Vì biết “giờ” của mình đã
gần đến, Người chủ động lên Giêrusalem, vì như Người nói “một ngôn sứ mà chết ngoài
thành Giêrusalem thì không được” (Lc 13,33). Trước giờ khổ nạn, Chúa Giêsu biết rõ Người sẽ bị môn đệ
phản bội và chối bỏ, nhưng Người không tìm cách loại trừ họ, trái lại Người còn
lên tiếng cảnh tỉnh để mong họ tỉnh ngộ và giúp họ tỉnh thức; dù biết kế hoạch
của Giuđa và biết rằng mình sẽ bị bắt và bị giết, Người vẫn không trốn chạy
nhưng điềm nhiên cùng các môn đệ đi vào vườn Cây Dầu cầu nguyện như thói quen,
và chính ở đó, Người tiến ra cho quân lính bắt (x. Ga 18,1-4), cũng như trong dinh Tổng trấn, Người đã nói
với Philatô: “Ngài không có quyền gì đối với tôi, nếu Trời chẳng ban cho ngài”...
Và thánh sử Gioan đã tóm tắt tất cả sự chủ động của Chúa Giêsu trong cuộc khổ
nạn qua lời tuyên bố của Người: “Mạng sống của tôi, không ai lấy đi được, nhưng chính tôi
tự ý hy sinh mạng sống mình. Tôi có quyền hy
sinh và có quyền lấy lại mạng sống ấy...” (Ga 10,
18).
Giáo Hội khẳng định ý tưởng
này trong Kinh nguyện Thánh
Thể II mà chúng ta thường được nghe trong thánh lễ: “Khi tự nguyện
nộp mình chịu khổ hình, Người cầm lấy bánh…” Như vậy, Chúa Giêsu đã bước
vào cuộc khổ nạn của Người với sự tự do tuyệt đối. Và khi đón nhận cuộc thương
khó với tất cả sự tự do trong tình yêu, Người đã biến mọi đau khổ Người chịu
trở nên hiến lễ cứu độ nhân loại.
Vì thế, cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu phải được hiểu
theo nghĩa tích cực, nghĩa là một hành động của tình yêu trọn vẹn. Chính Người
đã nói ý nghĩa cuộc Thương Khó của Người: “Không có tình thương nào cao
cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình.” (Ga 15,13)
Trong suốt Tuần Thánh này, chúng ta hãy dành thời gian để
đọc và đọc lại các bài Tin Mừng về cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu. Chúng ta hãy
chú ý đến tất cả những chi tiết cụ thể trong từng lời nói, cử chỉ hay cách thức
hành động của Chúa Giêsu trong cuộc khổ nạn. Vì tất cả giờ đây đều trở nên dấu
chỉ, mà qua đó Người bày tỏ sự tự do trong tình yêu đối với Chúa Cha và đối với
nhân loại. Người đã rửa chân và chia sẻ bữa ăn với các môn đệ, trong đó có những
môn đệ sẽ phản bội và chối bỏ Người; Người chạm vào và chữa lành tai của một
tên đầy tớ vị thượng tế bị môn đệ của Người chém đứt; Người đã nhìn Phêrô sau
khi ông chối Người đến ba lần, một cái nhìn tha thứ và đầy lòng thương xót để
ông biết khóc lóc ăn năn; Người an ủi những người phụ nữ đang đấm ngực than
khóc Người trên đường vác thập giá. Trên thập giá, Người xin Chúa Cha tha thứ
cho những kẻ tố cáo và xử tử Người, vì “họ không biết việc họ làm”. Cuối
cùng, Chúa Giêsu tỏ tình thương đặc biệt với người gian phi bị đóng đinh cùng khi
hứa cho anh ta được vào Thiên Đàng ngay ngày hôm đó. Quả thật, đây là cuộc
Thương khó, nhưng là một cuộc Thương Khó của Đấng tự nguyện bước vào vì yêu con
người.
Vâng, Chúa Giêsu Kitô yêu thương nhân loại đến cùng. Người
vác thập giá của mình thay cho tất cả thập giá đang đè nặng trên từng người
chúng ta. Người chấp nhận chịu án tử bất công và chịu chết để chia sẻ số phận
của những người bị bỏ rơi, loại trừ, bị bắt bớ, tra tấn, bị kết án, bị xử tử
cách bất công. Người đã đón nhận và sống tất cả những điều đó để nói lên tình
yêu của Người dành cho chúng ta. Từ nay không có bất cứ vất vả, đau đớn, tủi
nhục hay mất mát nào chúng ta chịu mà Chúa Giêsu không thể thấu hiểu, cảm thông
và chia sẻ với chúng ta. Vì Người đã trải qua tất cả.
Hôm nay, chúng ta chiêm ngắm Chúa Giêsu trong cuộc Thương
Khó để học với Người cách đón nhận và đối diện với những đau khổ. Mỗi người
trong chúng ta, ai cũng có cuộc thương khó của đời mình, ai cũng đã từng bị
phản bội, bị vu oan giá họa, bị đối xử bất công, bị khinh chê coi thường, chịu
mất mát thiệt thòi... và còn biết bao bận tâm, lo lắng và đau khổ đang bóp
nghẹt trái tim chúng ta. Nhưng chúng ta hãy nhớ rằng, Chúa Giêsu cũng đã trải
qua tất cả những điều đó, và Người đã đi đến tận cùng những khổ đau của phận
người là cái chết. Chúng ta hãy học với Chúa Giêsu, đón nhận tất cả những khó
khăn đau khổ xảy đến với sự tự do của tình yêu để biến nó thành của lễ dâng lên
Chúa Cha, và sẵn sàng hy sinh sự tự do được làm điều chúng ta muốn như một cách
chết đi chính mình, để sự sống mới được sinh ra cho chính chúng ta và cho tha
nhân.
Cầu chúc cho mỗi người chúng ta trong Tuần Thánh này, có
đủ thời gian thinh lặng để nhận ra mình được Chúa yêu nhiều như thế nào trong
cuộc Thương Khó của Người.