Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Joseph Vũ
Bài Viết Của
Joseph Vũ
Zidane ơi…
Xin Đừng Làm Tôi Tớ Vô Duyên
Từ những Anh Hùng Không Gian đến Anh Hùng Không Tên
TU LÀ CÕI PHÚC
Từ ‘Gíop’ đến Linh Hồn
Sống những nghịch lý
Sợ điều đáng sợ
Từ cái I-Meo lạc đến những bức thư cần viết
Như Bông Hoa…
Nhà Truyền Thống Văn Hóa & Đức Tin
Ngắm Văn Côi Đức Bà
Một Nhà Thờ Hai Sơ
Một buổi chiều cuối năm
Lời Chúc hay Lời Nguyện
Lẩn Thẩn Từ Đông Quê
‘Làm nhớn’ ở Mỹ
Đặc Sản
Chứng Nhân Tầm Thường
Chiếc bình vỡ
Chai Rượu Tây Đen. (T. D.)
Cái Game Boy
SỢ ĐIỀU ĐÁNG SỢ

 

Anh trưởng phòng đièu hành phong trào Cursillo bảo tôi viết bài cho phong trào. Vì trách nhiệm và vì mến anh, tôi muốn viết lắm, viết trong lúc rảnh rỗi, nhưng vừa nhận công việc mới nên tôi sợ không dám cài đặt Vietkey vào máy tính, cũng sợ đồng nghiệp thấy tôi viết tiếng Việt trong giờ làm việc, và lại sợ xếp của tôi thấy mặt tôi suy tư ‘khác’ với kiểu suy nghĩ của việc làm. Tôi sợ là phải vì “làm việc” là điều quan trọng nhất trong sở làm và “việc làm” lại là một trong những điều quan trọng nhất cho riêng tôi và cho gia đình. 

Tuần trước, tôi phải bay sang thành phố Carthage, tiểu bang Misssouri để dự đám tang người thân. Phi trường Japlin của thành phố Carthage không có nhiều chuyến bay nên tôi phải đi một chặng đường bằng máy bay nhỏ với 19 chỗ ngồi. Máy bay chao đảo nhiều lần khi gặp gió lớn làm tôi sợ, sợ lắm. Tôi vốn sợ chiều cao và sợ đi roller coaster nên tôi sợ máy bay nhỏ là phải.

Thật vây, có nhiều cái sợ chính đáng và do bản tính không thể tránh được, nhưng hình như cũng có những cái sợ không đáng sợ.

Tôi xin mở một cái ngoặc trước khi viết tiếp: khi chiếc máy bay nhỏ sắp cất cánh rời phi trường Chicago thì anh hành khách bên cạnh tôi nghiêm trang làm dấu thánh giá và cúi đầu cầu nguyện. Anh không phải nhà tu hành, nhưng là chủ một tờ báo nhỏ. Anh trở về sau chuyến công tác ở San Jose. Sự cầu nguyện của anh làm tôi ngượng với chính tôi. Thực ra tôi cũng đã cầu nguyện đấy, nhưng có lẽ tôi không cầu nguyện… như anh nên tôi không mấy bình an… như anh. Xin đóng ngoặc. 

Nàng nhà tôi rất sạch sẽ (tôi khen đấy nhá), chén bát trong nhà lúc nào cũng phải rửa bằng xà phòng loại mắc tiền, có nhiều bọt, và thơm phức vì nàng sợ chén bát dơ, sợ mỡ đường, thức ăn dính vào chén bát sẽ lên men, từ  đó có vi trùng sinh bệnh tật. Vì qúa sợ vi trùng, vi khuẩn, nàng dùng nhiều xà phòng, nhưng đôi khi lại không xả nước kỹ nên xà phòng còn dính vào ly cốc. Vài lần, tôi đã chỉ cho nàng thấy ly nước có bọt vì còn dính xà phòng. Vài lần thôi rồi. Để khỏi ‘mất lòng nhau’, tôi không nói nữa, nhưng cám ơn Chúa sự cố ấy đã qua. 

Nàng nhà tôi sợ vi khuẩn từ mỡ đường dính ở chén bát, nhưng lại không sợ những chất hóa học độc hại từ những sản phẩm dùng hằng ngày như các loại keo sơn, thuốc tẩy, thuốc gội đầu… 

Cũng như có nhiều người quá sợ mùi hôi trong nhà vệ sinh, nhưng lại không sợ chất độc từ những bình gọi là fresh air nên cứ vô tư xịt khắp nhà, trắng như tuyết rơi. Lại có nhiều người sợ bụi bặm từ ngoài bay vào nhà nên đóng kín các cửa nhà, cửa to cửa bé, cửa trước cửa sau. Đóng hết. Họ sợ chút bụi bặm, nhưng lại không sợ nhà thiếu không khí trong lành của một ngày mới, hoặc thanh khí của những đêm gió mát vì cửa nhà… đóng kín.

Đúng là sợ quá lố và sợ những cái không đáng sợ. 

Tôi cũng thấy có những người rất sợ thức ăn rơi xuống sàn nhà dù những thức ăn ấy chẳng dễ dính bụi dơ như một miếng bánh mì. Và sàn nhà thì cũng rất sạch. Vậy mà bất cứ thức ăn nào rơi xuống sàn nhà là họ quẳng vào thùng rác ngay. Cả một tờ napskin gió bay xuống sàn nhà cũng thế. Họ sợ mất vệ sinh, sợ bị đau bụng,  sợ bệnh tật, nhưng lại chẳng sợ tí nào khi ăn cả tô thịt béo ngậy hoặc xơi cả nửa lít cà rem đầy đường. 

Với thế hệ người Việt thứ hai, sinh ra ở Mỹ, có những người rất sợ các loại côn trùng như con kiến, con mối,  hoặc con ruồi, nhưng lại chẳng sợ tí nào khi phóng xe bạt mạng trên xa lộ hoặc vừa lái xe, vừa ăn uống, và vừa chơi giỡn hoặc nói truyện bằng điện thoại. 

Còn với thế hệ baby boomer ở Việt Nam thì tôi thấy có nhiều người cứ hay sợ người khác ám hại, sợ người khác dành đường, sợ cúm gà H5N1, và đã phần nào ý thức nên cũng sợ môi sinh ô nhiễm…nhưng lại chẳng sợ lách xe qua phố đông người khi đã uống say bí tỉ hoặc ngồi cả giờ trong quán đầy khói thuốc.

Có những người trẻ Việt cũng như Mỹ rất sợ khi nói về chiến tranh, sợ máu chảy, và sợ không dám nhìn người khác giết một con gà hay con vịt, nhưng lại chẳng sợ khi chở nhau đến những trung tâm phá thai để giết đi chính đứa con trong bụng của mình. Mà chẳng phải chỉ người trẻ tuổi đâu, có những người lớn cũng sợ mất ‘tí mặt’, mất tí danh dự trước người đời, nhưng lại chẳng sợ tí nào khi bước vào những trung tâm nạo thai. Những người này sợ mất một chút danh hão mau qua, nhưng lại chẳng sợ khi giết đi một mạng người. Tôi vô cùng cảm phục chị Sáu trong xóm đạo của tôi, lớn tuổi rồi mà chị vẫn hằng tuần âm thầm chở đứa cháu ngoại đi học kinh xưng tội vì mẹ nó tuổi chưa đầy 20 và  bố của nó chẳng biết giờ đã trôi dạt phương nào. Gặp tôi chị hay cười như khóc: “buồn lắm chú ơi”. Chị buồn nhưng thật can đảm. 

Tôi lại thấy (thấy chứ không phải viễn kiến như thánh Gioan) có những linh mục còn trẻ mà đã sợ cho tuổi già cô đơn, không có người chăm sóc, sợ lúc bệnh hoạn không có tiền bạc để tiêu dùng. Các Ngài sợ cô đơn cho một tương lai chưa tới mà lại không sợ khi tự cô lập mình khỏi tập thể linh mục lúc tuổi còn trẻ, khi không dám chia sẻ buồn vui với những đồng môn lúc tuổi chưa già. “Không lo cho mình thì ai lo cho đây?” “Thưa cha, con chưa thấy một vị linh mục nào sống trọn vẹn tuổi trẻ cho giáo dân mà lại thiếu thốn túng quẫn lúc về già”. 

Có những quí ông chồng lúc nào cũng sợ “mất vợ”, nhưng lại chẳng sợ tí nào khi làm “mất lòng vợ” bằng những lớn tiếng hống hách hoặc những ươn lười vô ích . Ngược lại thì có những quí bà vợ chỉ sợ “chồng không thương” mình, nhưng lại chẳng sợ tí nào khi mình “không thương chồng” cho đủ và cho đúng. Các bà sợ chồng không thương, nhưng lại chẳng sợ khi cứ ôm lấy cái định nghĩa sai lầm ‘yêu em là phải làm những gì em yêu’. Thật Chúa cũng phải thua: “Thà cho Ta bác cây cầu một nhịp từ bờ biển San Diego sang đến tận Hawaii còn dễ hơn con ạ”.

Rồi tôi cũng lại thấy có nhiều người sợ ma là loài hư hư thực thực, lúc có lúc không, hoặc chỉ là những hiện tượng vật lý, nhưng lại chẳng sợ quỉ là loài có thực. Họ sợ ma là loài chẳng làm gì hại được người còn sống, nhưng lại không sợ loài quỉ là loài luôn tìm cách ám hại và bắt đi linh hồn của mình. Có lẽ tại quỉ ít khi xuất hiện như loài ‘quỉ’ thật chăng?

Riêng tôi thì sao?

Ấy, tôi hay sợ người khác hơn là sợ chính tôi. Tôi sợ người khác nhìn thấy điều xấu tôi làm, nhưng lại chẳng sợ tôi nhìn thấy tôi.  Tôi hay sợ người khác lừa dối, tham lam, trổi vượt hơn tôi…dù người khác ở xa tôi, nhưng tôi lại chăng sợ cái tôi đầy tham vọng, đầy đam mê, đầy dục vọng, háo sắc… nó ở ngay trong tôi. 

Thế đấy. Thôi. Tôi không viết về tôi nữa vì càng viết tôi càng thấy sợ mình hơn.

Tôi cũng không viết về cái sợ nữa vì càng viết tôi càng thấy có nhiều cái sợ không đáng sợ và ngược lại.

Tối nay, khi ở nhà tập thể dục đi về. Lên xe, tôi chưa gài dây an toàn thì đèn xanh đã lên. Đèn xanh thì chạy, nhưng một chiếc pickup lớn vượt đèn đỏ cắt ngay trước xe của tôi trong gang tấc với tốc độ khủng khiếp đến độ tôi không nhận ra loại xe gì vì trời vừa sập tối. Tôi xững sờ như vừa thấy lưỡi kiếm sắc vút qua cổ mình cho đến khi người bạn lái xe phía sau gọi điện thoại: “ Oh Gohs, you’re so lucky. Ìf you move secs early you die instantly”. “Yeah, God saved me”.   

Chúa đã cứu tôi? Chắc thế vì hôm nay là ngày 27 tháng 11, năm 2007, ngày tôi cưới nàng của tôi 20 năm trước. Chúa đã cứu tôi? Chắc thế và đã cho tôi thấy: “Tuần trước máy bay của con chao đảo trong gió mà không sao, tối nay ở trên xe SUV, như rất an toàn mà con lại suýt toi mạng đấy”.

Chẳng biết có sự trùng hợp hay Chúa muốn dậy thêm tôi một bài học, một extra homework mà khi đọc kinh tối nay thì lại có đoạn Tin Mừng: Chúa đến lúc con người ta không ngờ, và theo cách thế con người không biết được vì  “hai người đàn ông đang chăm chú chơi game trong khu Phúc Lộc Thọ thì một người còn và một người mất, hai người đàn bà đang mải mê vắt sổ  trong chợ Tầu thì cũng một người còn, một người bị đem đi…”

Lạy Chúa, xin cho con biết sợ điều đáng sợ, chứ đừng sợ điều không đáng. 

Xin cho con biết sợ điều hèn, điều xấu,  và sợ tội, chứ đừng sợ cái nghèo vật chất.

Xin cho biết sợ cái tham trong con, chứ đừng sợ những tay mafia chủ những sòng bài. 

Xin cho con biết sợ lòng ích kỷ trong con, chứ đừng sợ cô đơn nhỏ bé không đáng. 

Joseph Vũ

Tác giả: Joseph Vũ

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!