QUÀ TẶNG TIN MỪNG:
Chúa Nhật IV Mùa Chay năm C
Lm Anphong Nguyễn Công Minh,
Dòng Anh Em Hèn Mọn Việt Nam.
Kính
mời theo dõi video tại đây:
https://bit.ly/36GrKpN
Đã nhiều lần chúng ta nghe về người con
hoang đàng, về người cha nhân từ. Hôm nay chúng ta để mắt tới người con cả
trong dụ ngôn nổi tiếng của Chúa Giêsu mà chỉ một mình thánh Luca ghi lại, với
2 câu hỏi: (1) Tại sao lại để mắt tới người con cả? (2) Làm thế nào để ta tránh
khỏi ý nghĩ, thái độ như người con cả này?
1. Tại sao lại để mắt tới người con cả?
- Vì mỗi người chúng ta có dáng dấp giống anh ta. Anh ta đi làm về,
nghe trong nhà đàn ca múa hát. Anh khoát tay dò hỏi một đứa ở, nó cho biết cha
của anh đang bày tiệc mừng đứa con đi hoang mới về. Anh nổi giận, không thèm
vào nhà. Người cha phải ra tận nơi để dỗ dành
anh ta. Anh phân phô hơn thiệt –rất có lý- khiến người cha đứng nghe từ đầu đến cuối (khác người con thứ không cho nói…): “Đã bao năm,
con ở với cha, chẳng trái lệnh cha điều nào. Thế mà có bao giờ cha thí cho con
một con dê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn đâu? Vậy mà khi cái thằng con của
cha kia đã ngốn hết gia tài của cha cùng với gái làng chơi, thì nay trở về cha
lại làm thịt bò tơ béo để ăn mừng nó!” Lập luận lý lẽ của người con cả này
không xa lạ gì với chúng ta lắm đâu –nếu một ngày nào chúng ta nhận ra rằng Chúa cũng cứu, cũng cho vào thiên đàng những người chưa
theo đạo, hoặc những người theo đạo mà chẳng lễ lạy gì, hay tệ hơn nữa, như lời Chúa nói: ”Tôi nói thật
cho các ông: những người thu thuế, tội lỗi, đĩ
điếm, sẽ vào Nước Trời trước các ông”. (coi
chừng chúng ta cũng nổi điên lên).

Chúng ta, những người đạo gốc –đi lễ
hàng ngày, hoặc ít ra cũng giữ lễ Chúa Nhật, giữ trọn 10 điều luật của Chúa–
chịu thương chịu khó dậy sớm đi lễ, tối đến đọc kinh, theo Chúa trọn đạo, vậy
mà Chúa thỉnh thoảng cũng cư xử dửng dưng, thử
thách này nọ; còn một số kẻ khác
ăn no ngủ kỹ, hoặc 10 điều răn thì lỗi cả chục…, tự do phóng túng…, ấy vậy mà
cuối cùng Chúa lại cư xử với họ thật nồng hậu.
Cái “ấm ức” làm sao không có được (ở đây tôi không nói họ phải có
điều kiện như thế nào thì Chúa mới đoái thương, nhưng mình nghĩ cho dù họ hội
đủ điều kiện, thì cùng lắm tha thứ, cho qua là xong – chứ đây lại là tiếp đãi linh đình ra như thể khuyến khích đi
hoang!).
Hoạ sĩ thiên tài Rembrandt đã hiểu thật
hay ý hướng sâu sắc của bài dụ ngôn hôm nay, nên vẽ bức tranh này như sau:
“Người con thứ ở trong bóng tối, đang quì, quay lưng với khán giả, khuôn mặt
vùi giấu trong lòng người cha… Còn người cha là một cụ già đáng kính, toả sáng,
tuy cặp mắt đã loà vì khóc nhiều. Hai bàn tay run rẩy vẫn đặt tì trên vai chàng
trai như để giữ anh ta lại. Một nhân vật
khác –con cả– đứng đó, người nghiêng một bên, nhắm một mắt, tất cả thái độ của
anh ta như toát ra lời trách móc người cha yếu đuối, nhu nhược. Mái tóc của anh
làm nổi rõ vầng trán hẹp, cặp lông mày nhướng lên, đôi môi mím lại, chẳng đẹp
gì… và hai bàn tay co quắp như diễn tả sự nhờm tởm của toàn thân trước cảnh cha
già bạc nhược! Còn từ trong bóng tối, Rembrandt vẽ hai người đầy tớ, những nhân
vật phụ nhưng dáng vẻ láu cá như đang cố rình xem chuyện gì sẽ xảy ra giữa cha
con họ.
Đó, thái độ của chúng ta, -tôi không vơ đũa cẳ nắm-, nhưng hầu như
phần đông chúng ta, trong đó có tôi,
đều dễ có thái độ như người con cả: khó chịu,
tức tối khi Chúa đối xử nhân từ với những người xem ra tội lỗi.
2. Làm thế nào để ta tránh khỏi ý nghĩ và thái độ như người con
cả này?
Ngoài câu trả lời căn bản là đừng ganh
tị với lòng nhân lành của Chúa -như câu ông chủ trả lời trong dụ ngôn những
người thợ làm vườn nho, sau một ngày làm công, ai nấy đều được 1 đồng, khiến
người làm từ sáng sớm ghen tức với kẻ chỉ làm được mỗi một giờ! Người chủ nói: “Hay là anh ghen tị với tôi vì tôi xử nhân từ với họ?”
Ngoài câu trả lời này, thì dựa theo đoạn đối thoại của hai cha con trong dụ
ngôn này: người con cả nói: “Thằng con của cha” (ra điều như chẳng liên hệ gì đến mình) – đáp
lại, người cha nói: “Đứa em của con” (ừ, thì dẫu sao nó
cũng là em của con) khác với “con của cha”. Làm anh (làm chị) thì
phải quảng đại, có đại ca, đại huynh nào mà không rộng lượng với đàn em không?
Vậy thì trong mức độ nào đó, chúng ta, những
người đạo gốc là đàn anh đàn chị trong đức tin đối với người khác (người chưa Đạo)… hoặc nếu cùng một đức tin, thì
ta cũng là đàn anh trong sự trung tín vì ta không đi hoang, ở nhà với cha. Hãy coi họ như là em (đứa em của con) để dễ có quảng đại
mừng vui vì đàn em trở về.
Truyện 1001 đêm của Ba Tư có kể lại câu
chuyện này: Có hai anh em nhà kia bắt trói được thủ phạm giết chết người cha
của mình. Ra toà, thủ phạm thú nhận tội lỗi, nên luật "mắt đền mắt, mạng
đền mạng" được áp dụng. Nhưng trước khi xử, hắn ta xin ân huệ cuối cùng là
được trở về nhà trong 3 ngày để giải quyết một vấn đề liên hệ tới người cháu đã
được giao phó cho hắn chăm sóc từ nhỏ. Hắn hứa sau 3 ngày sẽ trở lại để chịu tử
hình. Quan toà và dân xem chừng không tin. Thì giữa đám đông có một bàn tay giơ
lên: “Tôi xin bảo đảm lời cam kết của tử tội, nếu 3 ngày sau hắn không trở lại
thì cứ xử tử tôi thay hắn!” Tên tử tội được tự do 3 ngày để giải quyết việc gia
đình. Hết hạn, y… trở lại để chịu tử hình. Trước khi bị hành quyết, y nói lớn:
“Tôi đã giải quyết xong việc riêng, giờ đây tôi trở lại chịu tội, tôi muốn trung thành với lời cam kết của tôi, để người ta
không nói được rằng chữ trung tín không còn trên mặt đất này nữa.”
Sau lời phát biểu của tử tội, người đàn
ông bảo lãnh cũng đứng ra tuyên bố: “Tôi đứng ra
bảo lãnh vì tôi không muốn người ta nói rằng lòng quảng đại không còn trên mặt đất này nữa.” Nghe hai
lời tuyên bố trên, cả đám đông thinh lặng. Dường như ai cũng cảm thấy được mời
gọi thể hiện những gì là cao quí trong lòng người. Bỗng từ giữa đám đông, hai
người con trai của người cha đã bị giết tiến ra thưa với quan toà: “Thưa ngài, chúng tôi xin tha cho kẻ đã giết cha chúng
tôi, để người ta không còn nói được rằng: Lòng
khoan dung tha thứ không còn có trên mặt
đất này nữa.”
Toàn câu chuyện không liên hệ gì lắm tới
bài Tin Mừng, nhưng 3 lời tuyên bố của 3 người
trong câu chuyện lại gắn chặt với điều chúng ta rút ra từ Tin Mừng. Người con cả (là chúng ta đây) đã có ít ra được
chữ “trung tín” (vì ở mãi với cha),
nay nếu thêm lòng “quảng đại” nữa,
thì sẽ dễ dàng vui mừng đón nhận sự “khoan dung tha thứ”
của Người Cha đối với đứa em.

Xin Chúa giúp chúng ta giàu lòng quảng
đại để vững tin vào một Thiên Chúa không những
toàn năng, mà nhân từ nữa. Kinh
Tin Kính mà chúng ta sắp tuyên xưng –một Thiên Chúa là CHA toàn năng, tuy không
nói nhân từ, nhưng chữ CHA đã bao gồm lòng nhân từ
trong đó mà suốt cả chiều dài kinh
Tin Kính chúng ta tiếp tục tuyên xưng lòng nhân của Chúa đối với con người hèn
yếu chúng ta. Amen
Lm Anphong Nguyễn Công Minh,
ofm –
Hẹn gặp lại