.:: Cong Giao Viet Nam ::.


Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
  Tủ Sách - Chủ Đề
  Suy Tư - Chiêm Niệm
  Văn Hóa - Xã Hội
  Y Tế - Giáo Dục
Mục Lục

Lời Dịch Giả

Chương I: Hình hài con người sau khi tắt thở

Chương II: Chết là hết mọi sự ở trần gian

Chương III: Đời người thấm thoát thoi đưa

Chương IV: Mọi người đều phải chết

Chương V: Giờ chết đến bất ngờ

Chương VI: Cái chết của những người tội lỗi

Chương VII: Những nỗi lo lắng lúc sắp chết của những người tín hữu nguội lạnh, trễ nãi

Chương VIII: Sự chết của kẻ lành

Chương IX: Sự bình an tâm hồn của người công chính trong giờ chết

Chương X: Ý nghĩa việc dọn mình chết lành

Chương XI: Hai cuộc sống hoàn toàn trái ngược

Chương XII: Thói quen phạm tội

Chương XIII: Những lừa dối mà ma quỉ thường đặt vào tâm trí các tội nhân

Chương XIV: Ngày phán xét riêng

Chương XV: Cuộc phán xét chung

Chương XVI: Các hình khổ trong hoả ngục

Chương XVII: Tánh cách đời đời của hoả ngục

Chương XVIII: Lương tâm bị cắn rứt của những kẻ dữ

Chương XIX: Đức nhẫn nại

Thư mục

Nối kết
Văn Hóa - Văn Học
Tâm Linh - Tôn Giáo
Truyền Thông - Công Giáo
Đường về nhà Cha
Tác giả: Thánh An-Phong-Xô Li-go-ri
Phêrô Bùi-Đắc-Hữu, dịch
CHƯƠNG VII: NHỮNG NỖI LO LẮNG LÚC SẮP CHẾT CỦA NHỮNG NGƯỜI TÍN HỮU NGUỘI LẠNH, TRỄ NÃI

“Hãy lo sắp đặt việc nhà, vì người sắp chết, chứ không sống nữa đâu.

(I-sai-a 38: 1 )

 

   Bài gẫm 19:  ĐỪNG  ĐỂ  ĐẾN  GIỜ  CHẾT  MỚI  THAN  TRÁCH   MÌNH.

I. Nỗi  lo  lắng  lúc  giờ  chết  đến.

Chúng ta hãy tưởng tượng đến những bệnh-nhân trầm trọng chỉ còn sống được mấy giờ nữa thôi. Thật đáng thương hại! Họ đang chiến-đấu với tử-thần với bao đau đớn nhọc nhằn, mồ hôi lạnh toát, yếu-liệt đến mức độ tai nghe, miệng nói, trí hiểu, tất cả đều rất khó khăn. Giữa những đau khổ cùng cực đó, giờ chết từ từ đến. Nhưng đáng lẽ phải nghĩ đến phần hồn, gấp rút lo cho phần rỗi đời đời, họ chỉ nghĩ đến các bác-sĩ, thuốc men làm sao cứu sống họ. Thánh Lô-ren-sô Jút-ti-ni-ăng nói:

“Họ chỉ lo nghĩ đến thân xác họ, làm sao khỏi chết.”

 Các thân-nhân bạn bè  sợ mất lòng họ, nên không dám báo cho họ biết giờ chết đã thật gần kề, để lo liệu nhậh các phép bí-tích sau cùng. Ôi Lạy Chúa! Hạnh-phúc cho những ai có thân-nhân, bạn-hữu trong Giáo-Hội biết giúp họ được chết lành và được cứu rỗi đời đời.

Trong giờ nguy nan đó, kẻ liệt thấy các việc trong gia đình lộn-xộn, các bác-sĩ thăm viếng liên miên, họ đầy kinh-sợ và tự nói với mình:

 “Than ôi! giờ chết của tôi đã gần!”

 Họ lại kinh-sợ hơn khi nghe tiếng loan báo:

 “Hãy lo sắp xếp việc gia đình, vì người sắp chết, chứ không còn sống được nữa đâu.”        (I-sai-a 38 :1)

Trăm ngàn thứ làm bệnh-nhân rối trí: Nhà cửa, đồ đạc, tài-sản, thú vui, bạn bè v.v…Luật-sư đã đến và sẳn sàng làm chúc-thư, rồi trăm ngàn thứ phải nhớ đến, cái này cho ai, cái kia dùng  vào việc gì. Sao không lo chuẩn-bị những việc đó từ trước đi, để giờ chết chỉ lo phần rỗi? Lo hết các thứ của cải vật chất, nhưng chết rồi mang theo được những gì? Vỏn vẹn chỉ một bộ đồ che thân, rồi cũng mục nát với thân xác trong mồ.

II. Trở  lại  ngay, đừng  trì  hoãn.

Điều đau đớn nhất cho những kẻ liệt là tiếng lương-tâm cắn rứt, khi nghĩ đến trong cuộc đời bê-bối của mình, đã được nghe bao lời mời gọi của Chúa qua sách vở, bạn hưũ, thân nhân, vị linh-hướng. Nhưng nghe rồi để đó, hoặc có những ý-định, nhưng không bao giờ đem thực-hành. Họ tự rủa mình:

“Thật bất hạnh cho tôi! Đã bao phen Chúa soi sáng cho tôi, khuyên nài tôi tính sổ lương-tâm, nhưng tôi giả điếc làm ngơ, nay giờ chết của tôi đã gần kề! Sao từ trước đến nay tôi không tránh xa các bạn bè xấu nết, những dịp xấu xa nọ, để đi xưng tội hàng tuần, hay ít ra là hàng tháng?

 Thực hành những điều đó phải cố gắng thật, nhưng để được cứu rỗi, hỏi còn việc nào quan-trọng hơn, đáng cho ta bỏ thì giờ và công sức để lo lắng hơn? Nghe những điều phải, điều nên làm, tôi đã có những quyết-tâm, nhưng có bao giờ tôi đem thực hành đâu: Nếu tôi làm thì bây giờ tôi hạnh-phúc biết bao!”

Hiện giờ, Chúa đang cho chúng ta nhiều thì giờ quí báu đó, hãy dùng thời giờ đó vào việc cứu-rỗi chúng ta, đừng để đến giờ chết, vừa đau đớn và than phiền đủ thứ. Cũng đừng làm như những kẻ phải sa hỏa-ngục, rồi mới tự than trách tội-lỗi mình, đã làm cớ cho mình phải án phạt. Nhưng than trách lúc đó không còn cứu vãn được gì, không lợi ích gì!

 

LỜI  NGUYỆN  CẬY  TRÔNG.

Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã soi sáng cho con biết giờ chết của con đã gần. Con cảm tạ Chúa đã cho con đủ thời giờ để sám-hối tội-lỗi con. Từ nay, con không dám rời xa Chúa nữa. Con không dám khinh thường lời mời gọi của Chúa.

Thật đáng kinh sợ cho con, nếu con cứ tiếp tục chống lại ơn Chúa, Chúa sẽ bỏ con. Con lo buồn, vì con đã yêu trần thế, và không yêu Chúa là Đấng đáng mến yêu.

Lạy Đấng đã tạo dựng nên con và là Đấng cứu-chuộc con! Thay vì yêu mến Chúa để đáp lại tình Chúa yêu con, con lại phản nghịch và quay lưng lại với Chúa! Lạy Chúa Giêsu! Chúa của lòng con, con xin canh-tân đời sống con. Con xin từ bỏ các thú vui đê-hèn trần thế, và chỉ yêu một mình Chúa mà thôi.

Từ nay con xin vui lòng chấp nhận bệnh tật, đau yếu và tất cả các nỗi khổ-cực khác Chúa gởi đến để đền tội con và tỏ lòng mến Chúa. Lạy Đấng tốt lành vô biên! Con xin yêu mến Chúa trên hết mọi sự. Xin Chúa cho con ơn bền-đỗ và ngày càng yêu mến Chúa hơn.

 

Bài gẫm 20:       ĐỪNG  TRÌ  HOÃN  NGÀY  MAI.

I. Sao  lại  để  đến  phút  chót  mới  sửa  soạn  cho  số  phận  đời  đời.

Đến giờ chết, đức tin của mọi người được thể hiện cách rõ ràng. Những người suốt đời đã sống bê-tha sẽ phải đau khổ khôn lường. Họ sẽ suy nghĩ và thốt lên:

 “Lạy Chúa, bao lần tôi đã được các kẻ khác cảnh-cáo, nhưng cuộc sống của tôi ngày càng tệ hơn. Tôi sẽ lìa khỏi thế gian này mang theo lòng kiêu-ngạo, các vui thú giả trá và lòng mê tham trần thế!”.

 Càng nghĩ, họ càng bị lương-tâm dày vò, vì đã lãng-phí bao cơ-hội tốt đẹp để làm tôi thờ phượng Chúa.

“Điều ác nhân mong muốn sẽ phải tiêu ma. (Thánh-vịnh 112: 10).

 Làm sao họ lấy lại được các thì giờ đã hoang phí! Thánh Grêgoriô đã kể lại chuyện một nhà phú-hộ kia tên là Chri-dăng-tiô, sống cuộc đời truỵ-lạc, lúc gần chết đã kêu lên:

 “Hãy đợi tôi, hãy đợi tôi với, cho đến ngày mai!”

Nhưng nào đâu có thì giờ chờ đợi nữa, ông ta đã lãng phí biết bao thì giờ để ăn chơi trác-táng. Ông van nài đứa con trai ông, một vị ẩn-tu tên Mat-xi-nô giúp. Trong lúc đó, mặt ông nóng bừng như lửa, lăn lộn khắp giường với những lời thất vọng cho đến chết.

Than ôi! Bao người đã lao đầu vào các thú vui trần thế, lúc gần chết mới mở mắt nhìn thấy sự thật phũ-phàng, nỗi lo sợ càng lâu càng tăng và chết đi trong nỗi lo sợ đó. Phần rỗi họ thật đáng ngại!

 Này bạn, nếu bạn lúc đọc những giòng chữ nầy, bạn cũng kêu lên: “Tôi cũng vây.” Tất nhiên bạn không muốn những nỗi lo-lắng, u-buồn trong giờ chết về số phận đời đời của bạn. Điều tốt nhất là bạn hãy hối-cải, làm lại cuộc đời ngay, đừng trấn-át lương-tâm, trì-hoãn đến giờ chết mới làm.

II. Cần  có  quãng  thời  giờ  tĩnh -tâm  cầu -nguyện.

Can đảm lên, hỡi bạn! Khi bạn còn có đủ thời giờ để tránh cho bạn một giờ chết đau buồn khổ-nảo, bạn hãy làm lại ngay cuộc đời, kẻo lỡ ra sau này không còn đủ thời giờ hối-cải chăng? Đừng đợi đến tháng sau, tuần sau. Biết đâu ánh sáng của Chúa chiếu dõi lần này, tiếng Chúa kêu gọi lần này là lần sau cùng? Thật dại-dột biết bao, số phận đời đời của mình lại để đến phút chót là giờ chết mới lo, không kịp thì sao? Hãy lo chuẩn-bị ngay từ bây giờ, vì sống lành sẽ chết thánh.

Một viên-chức đệ đơn từ chức trong triều đình vua Charles V. Ngạc nhiên, nhà vua vặn hỏi, viên-chức đó trả lời:

 “Muốn được cứu-rỗi, cần phải có thời gian cầu-nguyện, hãm-mình đền-tội, sống ẩn-dật kết hợp với Chúa giữa khoảng đời bê-tha và giờ chết.” 

 

LỜI  NGUYỆN  CẬY  TRÔNG.

Lạy Chúa! Con không dám lạm-dụng lòng từ-bi của Chúa. Con cảm tạ Chúa đã soi dẫn cho con con đường theo Chúa. Con thề hứa sẽ làm lại cuộc đời.

Con biết rằng Chúa không thể chịu-đựng con lâu hơn nữa. Con có thể đợi đến lúc sa hỏa-ngục mới nghĩ đến việc trở lại với Chúa sao? Để đến lúc Chúa bỏ rơi và con kéo lê cuộc sống bê tha, đó là một hình phạt nặng nề đối với con, hơn cả chính sự chết.

Lạy Chúa! Con sấp mình xuống dưới chân Chúa, xin Chúa đoái nhận lòng thống-hối của con. Xưa Chúa đã phán:

“Tội ác của con người tội-lỗi không làm cho chúng ngã quỵ vào ngày chúng bỏ đàng tội-lỗi mà trở lại.”     (Ê-dê-ki-en 33:12 ).

 Lạy Chúa! Con đã sống những ngày  xúc phạm đến Chúa, con hết lòng thống-hối và con hy-vọng được Chúa thứ tha. Con sẽ nói như thánh An-Xem xưa:

“Xin Chúa  đừng để linh hồn con phải hư mất, vì Chúa đã dùng giá máu Chúa mà chuộc lại.” 

Xin Chúa đừng nhìn đến những bất nhân của con, một nhìn đến tình yêu bao la của Chúa, đến nỗi Chúa đã chết vì con.

 Nếu con có mất ơn Chúa đi nữa, thì Chúa có bao giờ mất uy quyền để sửa chữa cho con. Lạy Đấng cứu-chuộc con! Xin dủ lòng thương xót con. Từ này về sau, con chỉ yêu một mình Chúa mà thôi.

 Chúa đã chọn con giữa muôn vàn tạo vật khác, để con yêu Chúa. Vì thế, con xin chọn Chúa, đấng tốt lành của con, để con yêu Chúa trên hết mọi sự. Chúa vác thánh-giá đi trước con, con xin tiếp tục vác thánh-giá theo Chúa, không mất ơn Chúa là đủ cho con lắm rồi.

Lạy Mẹ Maria, nguồn hy-vọng của con, xin ban cho con ơn bền-đỗ và tình yêu Chúa, con không còn ước mong gì hơn.

 

Bài gẫm 21:    GIỜ  CHẾT  CỦA  KẺ  CÓ  TỘI.

I. Nỗi  luyến  tiếc  của  kẻ  có  tội.

Với những người suốt đời không lo nghĩ gì đến phần hồn, thì cái gì cũng trở thành gai góc sầu-khổ cả. Họ sầu-khổ khi nghĩ đến những cuộc vui chơi đã qua. Họ sầu khổ khi vị linh-mục thăm viếng họ, khuyên bảo họ chịu phép Giải-tội, phép Mình Thánh Chúa, phép Xức-dầu. Họ đau khổ nhìn lên ảnh Chuộc-tội đặt trước mặt họ, vì họ thấy rõ hình ảnh bội bạc của họ đáp lại tình yêu tuyệt vời của Chúa, vì Ngài đã chết để cứu-chuộc họ.

Họ than thở:

“Ôi, tôi dại dột biết bao! Với ánh sáng của Chúa và những cơ-hội Chúa dành cho tôi, tôi phải trở nên vị thánh với cuộc đời no thoả trong ơn Thánh Chúa. Nhưng với những năm sống bê-bối, tôi chỉ còn lại bây giờ nỗi kinh-sợ, chán-chường, nỗi cắn-rứt lương-tâm khi phải tính sổ với Chúa. Tôi thật khó mà hy-vọng được cứu-rỗi.”

II. Nỗi  run  sợ  trước  giờ  chết.

Khi đang suy nghĩ miên man như thế, thì dầu trong hạnh đèn cháy sắp hết, buổi tuồng kịch trần thế của họ sắp hạ màn. Họ nhìn thấy trong tâm tư hai cảnh đời đời hoàn toàn trái ngược nhau:

- Hoặc đời đời vui sướng.

- Hoặc cực kỳ đau khổ vô cùng tận.

Họ đang thở hơi cuối cùng để đi vào cõi vui sướng hay khổ não đời đời. Trong giờ phút đau khổ thể xác chồng chất, trí khôn rối bù, họ ước muốn có thêm nhiều giờ để chuẩn-bị, nhưng có tiếng gọi:

     “Mau lên, hãy tính sổ lương-tâm trong khoảng thời gian thật ngắn ngủi này và ra đi. Thần chết không chờ đợi hay kính nể bất cứ ai.”

Người tội-lỗi run sợ ngần nào khi tự nói với mình:

“Sáng nay tôi đang sống; Chiều nay rất có thể tôi sẽ chết! Hôm nay tôi đang ở trong phòng này; ngày mai tôi sẽ nằm trong mồ! Và linh hồn tôi sẽ ở đâu?” 

Người tội lỗi run lẩy bẩy: Khi thấy một cây nến đã chuẩn-bị sẵn sàng để thắp bên giường kẻ chết, khi cảm thấy lạnh toát xuất hiện, khi nghe tiếng thân-nhân bảo mọi người ra khỏi phòng và đừng vào nữa, khi màn đen dần dần bao phủ con mắt và ánh sáng mờ dần. Sau cùng, cái đèn bên giường kẻ liệt được thắp sáng, dấu chỉ trong nháy mắt thần chết đến!

Ôi! bao sự thật được phơi bày với giá trị thực chất của nó: Những gì trần gian ưa chuộng không gì khác hơn là kiêu-hãnh, dại-dột và lừa-dối! Sao chúng ta không tìm hiểu ngay từ bây giờ những sự thật phũ-phàng đó, để biết dùng thì giờ hiện có sinh lợi ích cho phần rỗi chúng ta?

 

LỜI  NGUYỆN  CẬY  TRÔNG.

Lạy Chúa, không bao giờ Chúa muốn con hư mất đời đời. Trái lại, Chúa muốn con ăn-năn trở lại để được sống. Con cám ơn Chúa đã chờ đợi con đến nay, và chiếu dõi ánh sáng trên con. Con thú nhận những lỗi-lầm của con đã làm mất lòng Chúa.

Con xin thống-hối ăn-năn. Trong quãng đời còn lại của con, xin Chúa luôn chiếu dõi ánh sáng trên con và mưa hồng-ân xuống nơi con, để con biết làm những gì đáng phải làm.

Khi cơn cám-dỗ đến quyến-rũ con phạm tội, xin vì công-nghiệp của Chúa Cứu-thế, cho con đủ sức mạnh chống trả, đừng phạm tội nữa, hầu con đừng làm nô-lệ cho các kẻ thù con. Máu Chúa đổ ra là nguồn hy-vọng của con.

Lạy Chúa! Con xin yêu Chúa mãi mãi, vì Chúa là Đấng muôn đời đáng mến yêu. Xin Chúa cho con đủ sáng suốt để lánh xa những gì làm con xa rời Chúa, và cho con đủ sức mạnh để con thi hành những gì tốt đẹp mà con mong muốn.

Lạy Mẹ Thiên-Chúa, Nữ-vương trời đất, xin cầu cho con là kẻ có tội. Xin cầu-bầu với Chúa Giêsu con Mẹ, giúp con thắng lướt các chước cám dỗ, để đừng bao giờ con xa lìa Chúa nữa.

Tác giả: Thánh An-Phong-Xô Li-go-ri (Phêrô Bùi-Đắc-Hữu, dịch)

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!