Kính thưa Thầy!
Con bất chợt nhìn thấy những cành hoa trên tay những cô cậu học trò dành cho thầy cô giáo, trong ngày vui trọng đại: ngày 20 tháng 11, ngày Hiến chương nhà giáo. Lòng con cũng xôn xao, và muốn gởi đến Thầy đôi cảm nghĩ trong ngày nhớ về Thầy.
Có lẽ ngày ấy đối với con mãi mãi là kỷ niệm không thể phai. Con được trúng tuyển vào trường của Thầy: mái trường mang tên GIÊSU. Con được Thầy dạy dỗ và huấn luyện để làm Tông đồ, dấn bước đến muôn nơi. Giáo án của Thầy là điều răn mới, anh em hãy yêu thương nhau. Điểm 10 mà Thầy chấm cho học trò là lòng quảng đại, sự tha thứ và khiêm nhường. Bằng cấp mà Thầy trao cho con là THẬP TỰ GIÁ. Ngày ấy con đón nhận tất cả với một tâm tình biết ơn sâu thẳm. Con nhớ Thầy vẫn thường bảo: trò không hơn Thầy, chỉ bằng là cùng. Học nơi Thầy không chỉ những giờ lên lớp, với phấn bụi rơi rơi, mà với những tháng ngày rong ruổi từ làng này sang làng khác để rao giảng Tin mừng. Có những khi mưa phùn lạnh thấm, có những lúc giữa mùa đông rét cắt tận da. Thầy trò bên nhau nồng ấm dường nào. Những khi thất vọng ngã lòng, Thầy thường kể chuyện cười để làm vơi đi những ngổn ngang đời thường trong lòng các học trò.
Ngày đi Thầy vẫn dặn dò kỹ lưỡng: “ Anh em hãy coi chừng người đời. Họ sẽ nộp anh em cho các hội đồng, và sẽ đánh đập anh em trong các hội đường của họ. Và anh em sẽ bị điệu ra trước mặt vua chúa quan quyền vì Thầy để làm chứng cho họ và các dân ngoại được biết” (Mt 10, 17-18). Vâng con sẽ ghi khắc những lời dặn dò của Thầy để tiêp nối sứ mạng mà Thầy đã trao ban.
Lm Giacôbê Tạ Chúc