Tuần qua, câu chuyện lình xình chiếm mất ba bốn buổi
trong thời lượng phát sóng phần tin tức hằng ngày của Đài Truyền Hình là chuyện
Rác Thuốc Đông Dược…
Người viết có tìm một vài chi tiết về phố thuốc Lãn
Ông - Hà Nội…thì thấy ở phần chót bài viết có một nhắc nhở : bạn có thể tìm được
mọi thứ thuốc đông dược ở đây, nhưng chất lượng không được bảo đảm lắm !!! Nghĩa
là “rác thuốc” có mặt ngay ở con phố vốn là danh tiếng trong lãnh vực bán buôn
đông dược…Điều ấy làm cho con phố Lãn Ông mất đi giá trị nhiều lắm, và cũng tội
nghiệp cho danh xưng Lãn Ông – một danh y quân tử vô cùng đáng kính và là ân
nhân của dân tộc trong việc sử dụng đông dược để chữa bệnh cũng như xây dựng nền
tảng ngành đông y nước nhà…
Cụ Hải Thượng Lãn Ông Lê Hữu Trác năm lần bảy lượt
từ quan về làng chỉ vì muốn dành trọn vẹn thời gian nghiên cứu đông y và đông
dược hầu có thể giúp chữa bệnh cho bà con khi mà cây cỏ dược liệu dẫy đầy trên
mảnh đất quê hương này…từ những con đường, những cánh đồng quê đến những khu
rừng bạt ngàn cây thuốc…Lãn Ông hay là Ông Lười vì chán cảnh quan trường phe kia
cánh nọ với những âm mưu nhằm tiêu diệt lẫn nhau…Đâu phải ai ai cũng cảm nhận và
can đảm có được cái “lười” đáng lười đó…Cứ nhìn vào bộ Y Điển cụ Lãn Ông để lại
mới thấy công sức làm việc có thể nói là vô cùng của cụ: Hải Thượng Y Tông Tâm
Linh với 66 cuốn …và là bộ Bách Khoa thư về Y Học cuối tk XVIII…Hai tập bệnh án:
Y dương án và y âm án…Đặc biệt cụ có truyền lại một tập “y huấn cách ngôn” gồm 9
điểm để nhắc nhở…mà người viết nghĩ rằng không là vô ích khi ghi lại ở đây:
1. Phàm người học (Đông Y) tất phải hiểu
thấu lý luận đạo Nho, có thông lý luận Nho học thì học Y mới dễ. Nên luôn luôn
nghiên cứu các sách Y xưa nay, luôn phát huy biến hóa, thâu nhập được vào TÂM,
thấy rõ được ở mắt thì tự nhiên ứng vào việc mà không phạm sai lầm.
2. Khi đi thăm bệnh, cần kíp thì đến
trước, chớ nên phân biệt giàu sang, nghèo hèn.
3. Khi đi thăm bệnh cho phụ nữ thì phải
đứng đắn, phải có người nhà bên cạnh mới bước vào phòng thăm bệnh.
4. Phàm thầy thuốc phải ý thức lấy nghiệp
vụ mình quan trọng, không nên tự ý cầu vui mà tới phòng bệnh, phòng khi có
trường hợp cấp cứu đến thì xử trí mới kịp thời.
5. Gặp chứng bệnh nguy cấp, tuy hết lòng
cứu chữa, nhưng phải nói rõ cho gia đình người bệnh biết trước, có khi cần thì
cho không cả thuốc.
6. Phải chuẩn bị tốt thuốc men đầy đủ,
giữ, bảo quản cẩn thận, để kịp thời tiện dụng. Phải tôn trọng kinh điển, thận
trọng không khinh xuất đưa ra những phương thuốc bừa bãi để thử nghiệm.
7. Với bạn đồng nghiệp phải khiêm tốn,
hòa nhã, kính cẩn, với người lớn tuổi thì kính trọng, với người giỏi thì coi như
bậc thầy, với người kiêu ngạo thì nên nhân nhượng, với người kém hơn mình thì
dìu dắt họ.
8. Với những người bệnh nghèo túng, mồ
côi, góa bụa, hiếm hoi, những người con thảo, vợ hiền…nên chăm sóc đặc biệt, khi
cần còn chu cấp giúp đỡ họ mới đáng gọi là nhân thuật.
9. Chữa bệnh cho người khỏi bệnh rồi…thì
chớ mưu cầu quà cáp…Nghề y là thanh cao, càng phải giữ khí tiết cho trong sạch.
Vậy kết luận : Đạo làm thuốc là một nhân thuật
chuyên bảo vệ sinh mạng con người, phải lo cái lo của người, phải vui cái vui
của người, chỉ lấy việc cứu sống mạng người làm nhiệm vụ của mình, không nên cầu
lợi kể công.
Nghĩa là người làm nghề thầy thuốc, người bán buôn
đông dược…phải lấy chữ TÂM làm nòng, làm cốt cho công việc hằng ngày của
mình…Tập Y Huấn của cụ Lãn Ông còn chi tiết cả trong phong cách ứng xử của người
thầy thuốc với bệnh nhân và đồng nghiệp…Ứng xử khi đi thăm bệnh, khi khám bệnh
cho nữ giới, khi khám chữa cho những người có cảnh ngộ đặc biệt, khi gặp và trao
đổi tin tức bệnh nhân với gia đình…Nhất là việc nhận quà cáp của bệnh nhân hay
gia đình…
Dĩ nhiên được vị danh y ở tk XVIII dặn dò và viết
ra, nhưng rõ ràng là thời gian không hề làm giảm đi giá trị của những y huấn
ấy…Người ta – trong hôm nay – có thể có những bước tiến rất xa trong việc khám
chữa bệnh – cả Tây lẫn Đông y – nhưng những bước tiến trong mọi lãnh vực là nhằm
mục đích phục vụ con người và làm cho cuộc sống con người ngày càng đáng sống
hơn…Hình ảnh một cụ lang râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt…là hình ảnh
quen thuộc và có mãi trong đầu óc người dân bình thường…
Trong những chương trình phát sóng về Rác Đông Dược,
một câu nói cửa miệng của BTV chương trình là “một vốn bốn lời” – vốn người ta
bỏ ra để gom đông dược đã bị chiết xuất tinh chất thuốc ở bên kia biên giới chỉ
là “một đồng”… và khi – bằng mọi cách – đem được cái đống rác đông dược rẻ rề ấy
lọt qua biên giới, trau chuốt lại đôi chút cho nó bắt mắt…thì lời lên gấp bốn
!!!Và trong một ngày, không phải chỉ là dăm ba trăm ký rác thuốc được tuồn qua
biên giới vào Việt Nam mà là cả hàng trăm, hàng ngàn tấn…Ngay cả những chủ hàng
Rác Đông Dược bên kia biên giới cũng phải thú nhận là hầu hết những phế phẩm
Đông dược này chủ yếu là được đưa vào Việt Nam…Các nơi khác người ta không dùng
đến !!! Không lẽ những người nơi khác người ta “lương tâm” hơn chúng ta ???
Cụ Lãn Ông chắc là buồn lắm cho cái sự nghiệp Đông Y
của mình…Đất Nước Việt Nam thân thương này là cả một rừng Đông Dược từ đồng
ruộng lên tới vùng cao…Thế rồi chuyện phá rừng, chuyện buôn bán đất đã thu hẹp
dần vùng sống của Đông Dược…Cuối cùng là người dân giết nhau bằng thứ rác Đông
Dược gom góp từ nơi khác đem về để tái xuất ra thị trường…
Người viết có theo dõi một cái youtube quay lại cảnh
phóng viên theo chân các cán bộ hải quan cửa khẩu men theo con đường tải thuốc
của các cửu vạn Rác Đông Dược…Phóng viên chỉ những tảng đá nhẵn thín bước chân
của cửu vạn qua lại hằng ngày, còn anh cán bộ thì lại cho rằng tình trạng nhẵn
thín ấy là do bước chân của cán bộ biên phòng đi tuần tra…Nghe mà tự nhiên muốn
ôm bụng…cười !!! Bởi vì đâu có phải ít những vụ phá rừng xảy ra ngay bên cạnh
các trạm kiểm lâm…với máy cưa, xe ủi…và các phương tiện chở gỗ lậu ngày đêm hoạt
động, nhưng cán bộ kiểm lâm – khi được hỏi đến – vẫn ngơ ngơ ngác ngác…
Trong Tin Mừng, Đức Giê-su – khi chữa lành – thì
Người chỉ dùng đến “uy lực cứu thế” của Người…nên không thấy nói đến chuyện
thuốc thang, Đông dược hay Tây dược…Tuy nhiên điều chắc chắn là những người dân
quê đồng thời với Người sử dụng không ít những cây cỏ dược liệu quanh mình để
trị những chứng bệnh nhẹ do thời tiết hay tai nạn nho nhỏ…Những người được đưa
đến với Người thường là những trọng bệnh, và – trong con mắt của con người cũng
như truyền thống thời bấy giờ - thì những trọng bệnh ngoài thân xác cũng là dấu
chỉ của “trọng bệnh tâm hồn”…Chữa lành trọng bệnh với “công thức cứu thế” – vốn
là lý do để cho nhóm kinh sư và Pha-ri-siêu chống đối – mục đích của Chúa là để
nói với mọi người rằng: sứ vụ của Người là giải phóng con người khỏi sự ràng
buộc của Thần Xấu và Sự Xấu, tức là ma quỷ…
Chỉ có một lần – trong bữa ăn ở nhà của tay thu thuế
Lê-vi – khi bị những người chống đối lên án Người chung bàn với quân tội lỗi và
thu thuế - thì Chúa đưa ra một thực tế : “Người mạnh không cần đến thấy thuốc,
người ốm đau mới cần” , và thực tế đó là để giải thích cho việc Người lăn lộn
giữa thế gian – mà người bình dân hay chêm vào “chứ không phải thế ngay !”- nhằm
kêu gọi những người tội lỗi. ( Mc 2 , 17)
Mong rằng những người buôn bán Rác Đông Dược – nhất
là nếu đó là người Công Giáo – nghe được lời này của Chúa…và suy nghĩ về chuyện
bán buôn của mình để không làm thiệt hại bà con quanh mình…Bởi vì Đông dược
không những được dùng để chữa bệnh mà còn dùng để tiềm, để hầm những món ăn nhằm
mang lại sức khỏe, sự bổ dưỡng cho con người…Tội nghiệp biêt bao nếu một ai đó
vừa dùng xong tô bồ câu hầm thuốc bắc thì phải gọi xe cấp cứu !!!
Nhà văn William Sydney Porter (1862 – 1910) – bút
danh O.Henry – trong tác phẩm “Chiếc Lá Cuối Cùng” xuất bản năm 1907 của ông kể
một câu chuyện cảm động:
Đấy là khu Greenwich Village, Manhattan, thành
phố New York…và hai người bạn – Sue và Johnsy – hai nữ họa sĩ trẻ - sống trong
một khu nhà trọ. Cụ Behrman – một họa sĩ già – cũng sống ở đó…Suốt đời cụ ước mơ
có được một kiệt tác, nhưng chưa thực hiện được…
Mùa đông năm ấy, Johnsy bị viêm phổi rất
nặng…Bệnh tật khiến cô tuyệt vọng…và cứ ám ảnh một ý nghĩ là : khi chiếc lá
thường xuân cuối cùng ngoài cửa sổ rụng xuống…thì cũng là lúc cô từ giã cõi
trần…Sue hết lòng chạy chữa cho bạn nhưng vô ích…Cô gái tội nghiệp vẫn âm thầm
đếm từng cánh lá mỗi ngày…
Biết được ý nghĩ điên rồ ấy của cô, cụ Behrman
ban đầu mắng um lên, nhưng sau đó thì âm thầm thức suốt đêm mưa gió bão bùng để
vẽ chiếc lá thường xuân…Chiếc lá cuối cùng ấy y như thật…Nó vẫn tươi tắn sau đêm
bão tố…Johnsy suy nghĩ lại và cho rằng Thượng Đế muốn cô sống và tiếp tục để
sáng tác nên chiếc lá vẫn cuối cùng vẫn còn đó…
Johnsy đã hồi phục, nhưng cụ Behrman thì lại qua
đời vì bệnh viêm phổi sau đêm sáng tạo chiếc lá cuối cùng ấy…
Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp