I
CẦN LÒNG MẾN
Chúa nhật Phục Sinh (lễ chính ngày)
Bà Maria Mađalêna đi thăm
mộ Thầy Giêsu lúc trời còn tối. Có lẽ cả đêm qua bà không chợp mắt, chỉ mong
cho mau sáng để lên đường.
Ai có thể hiểu trái tim
của bà? Bà yêu mến Thầy cách đặt biệt. Mới chiều thứ sáu, vì lòng yêu mến, bà
đứng bên chân thánh giá (Ga 19, 25). Sau đó, cũng vì lòng yêu mến, bà đã tham
dự cuộc mai táng Thầy (Mt 27, 61). Bây giờ tình yêu ấy lại thúc đẩy bà ra mộ
trước tiên, trước cả người môn đệ được Thầy thương mến…
Nhưng
thật kinh hoàng: xác Thầy đã biến mất. Tảng đá che mộ đã bị ai đó lăn ra… Maria
Mađalêna hớt hãi chạy vội về báo tin cho các môn đệ. Bà nghĩ, có lẽ có kẻ đã ăn
cắp xác Thầy. Vấn đề duy nhất làm bà âu lo khắc khoải, đó là họ đang để Người ở
đâu (Ga 20, 2.13.15). Bà cần biết chỗ đó để lấy ngay xác về. Maria không hề
nghĩ rằng Thầy của bà, và là Chúa của bà đã phục sinh. Bà chỉ mong tìm lại xác
của Thầy đã chết…
Nghe Maria nói, Phêrô và
Gioan cũng chạy đến mộ. Họ chạy bằng những bước chân hối hả. Nhưng khi đến mộ,
thì chỉ có ngôi mộ trống và băng vải đặt ở đó, còn khăn che đầu được cuốn lại,
xếp riêng. Thấy mọi điều đó, tông đồ Gioan tin rằng, Thầy đã phục sinh. Chẳng
ai ăn cắp xác mà lại để gọn ghẽ khăn vải liệm…
Chúng ta cần có lòng mến
như bà Maria Mađalêna, nhưng rất cần có tình yêu nhạy cảm để tin như Gioan. Khi
tin, người ta khám phá ra ý nghĩa của các biến cố: Đó là ý nghĩa của cái chết
bi đát trên Núi Sọ. Đó là ý nghĩa của ngôi mộ trống và tấm khăn xếp gọn gàng.
Tất cả những ý nghĩa đó dạy ta biết: Chúa
chúng ta đã phục sinh.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh, xin cho con được phục sinh với Chúa
trong đời sống hằng ngày của con. Đó là cho con biết vượt qua sự nhỏ mọn và ích
kỷ, vượt qua những đam mê kéo ghì con xuống, vượt qua nỗi sợ khổ đau và nhục
nhã, vượt qua đêm tăm tối cô đơn của Vườn Dầu. Đó là cho con vượt qua những
khắc khoải của niềm tin, vượt qua những thành kiến mà con có về người khác…
Xin cho con như Chúa Phục Sinh, gieo rắc bình an và hy vọng; tin
tưởng và niềm vui. Ước gì ai gặp con, họ cũng đều gặp thấy sự sống mãnh liệt
của Chúa.
II
LÒNG
MẾN ĐÁNH TAN NỖI SỢ HÃI
Thứ
Hai tuần Bát Nhật Phục sinh
Tin Mừng theo thánh Gioan
và Tin Mừng theo thánh Matthêu đều cho biết, lần đầu tiên sau khi sống lại,
Chúa Giêsu hiện ra với các phụ nữ đạo đức. Các bà được diễm phúc trở thành
người đầu tiên nhận lãnh sứ mạng loan báo Tin Mừng Phục Sinh, bởi các bà yêu
mến Chúa nhiều. Lòng yêu mến Chúa của các phụ nữ được chứng minh rõ ràng nhất
trong cuộc thương khó của Chúa, vừa mới diễn ra hai ngày trước: Các bà đã theo
Chúa đến cùng trên con đường tử nạn. Các bà đã đau lòng và khóc thương Chúa
thật nhiều khi chứng kiến thân thể nát tan vì roi đòn và kiệt sức đến cùng cực
của Chúa. Các bà nhìn thấy sự gian ác mà các nhà lãnh đạo tôn giáo của các bà
dành cho Chúa. Các bà chứng kiến đến cùng thói bạo ngược, ganh tỵ , và tà tâm
của tất cả những kẻ có quyền, có thế. Các bà đau đớn khi cây thập giá, khi mão
gai, khi các trận roi đòn, khi đinh nhọn thi nhau giáng trên thân xác Chúa. Các
bà không thể ngờ nổi, làm sao mà sự tàn ác của các nhà lãnh đạo tôn giáo, những
kẻ mà các bà vẫn tin tưởng, vẫn vâng theo lời họ dạy, lại có thể lớn lao và
khủng khiếp đến vậy. Các bà đã chứng kiến máu Chúa rơi trên đường tử nạn. Các
bà đã chứng kiến máu Chúa đổ ra lai láng khi người ta giơ cao búa đóng đinh
Chúa. Tiếng búa gõ vào da thịt và tiếng đinh nhọn gõ vào gỗ thập giá cứ chan
chát, chỉ cần nghe đã thấy đau đớn, đã thấy khiếp sợ, đã thấy ớn lạnh cả người.
Nhưng không hiểu sao, tất cả mọi kẻ đang hành hình Chúa Giêsu, từ những nhà
lãnh đạo, kể cả những nhà lãnh đạo tôn giáo, đến những lính tráng và dân chúng,
ai cũng nghe, ai cũng chứng kiến, nhưng lòng vẫn cứ sắc lạnh đến rợn người. Các
bà càng thương Chúa bao nhiêu, thì càng lúc càng không thể hiểu hết sự tàn độc
cũa con người. Các bà quá ngỡ ngàng trước những bi thương Chúa phải chịu và sự
vô cảm đến tàn nhẫn của mọi người xung quanh. Các bà đã nghe thấu mọi lời sỉ
vả, lăn nhục mà những kẻ chuyên “nghề” thờ phượng Chúa có thể phun ra trên môi
miệng cách dễ dàng đến vậy. Các bà đã chứng kiến đến cùng tiếng than thở của
Thầy với Chúa Cha: “Sao Cha nỡ bỏ con” mà tan cõi nát lòng. Các bà đã xót xa
trước cảnh tượng Chúa phó linh hồn và gục đầu chết trong tức tưởi, trong đau
đớn và tủi nhục. Các bà đã đau buốt tâm hồn khi nhìn lưỡi đòng mà người ta đã
đan tâm thọc vào trái tim Thầy mình, y như lưỡi đòng ấy đang thọc vào trái tim
mình vậy. Các bà thảng thốt quá đỗi trước thái độ bạo ngược dành cho Chúa, của
tất cả những người mà các bà hằng ngày gặp gỡ, quen biết. Trong đó còn có cả
những kẻ là thượng tế, tư tế, luật sĩ, kinh sư… vẫn thường to tiếng trong đền
thờ, trong hội đường giảng dạy dân chúng về lề luật, về lòng nhân từ của Thiên
Chúa… Sự thảng thốt, sự ngỡ ngàng, sự hãi hùng của các bà càng dâng cao, thì
lòng yêu mến Chúa của các bà càng đầy ứ. Các bà càng uất ức vì không thể làm gì
cho Chúa trong lúc Chúa phải gánh chịu, thì lòng yêu mến Ch1ua của các bà càng
dâng cao tột độ. Mọi sự giờ đây chỉ còn có thể dồn vào tình cảm để các bà thêm
yêu Chúa mà thôi!...
Trên đường tử nạn của
Chúa, vì lòng yêu Chúa, các phụ nữ bất chấp mọi nguy hiểm có thể gây ra bởi
những nhà lãnh đạo Do thái giáo, những kẻ chủ mưu giết chết Chúa, để theo Chúa
đến cùng, chứng kiến đến cùng cái chết đau thương của Chúa. Giờ đây, các bà lại
bất chấp mọi sợ hãi, công khai đứng về phía Chúa. Dù lính tráng không ngớt canh
giữ mồ Chúa, các phụ nữ không sợ trả thù, không sợ liên lụy. Họ đã chạy ra mồ
từ tảng sáng sau khi vừa trải qua ngày lễ nghỉ. Các phụ nữ được Chúa trả công
xứng đáng: Các bà trở thành những nhà truyền giáo đầu tiên của Tin Mừng Phục
Sinh.
Lạy Chúa Phục Sinh, xin cho lòng chúng con thấm nhuần tình yêu
Chúa, để chúng con không bao giờ bị khuất phục trước bạo lực, bất công. Xin
gieo vào tâm hồn chúng con tinh thần can đảm của những người mang lấy sức sống
phục sinh của Chúa. Xin cho chúng con biết đứng về phía lẽ phải, để đừng vì một
sợ sệt nào, làm chúng con trở thành kẻ bất công lên án, thậm chí giết chết
người vô tội. Amen.
III
BIẾN
ĐỔI
Thứ
Ba tuần Bát Nhật Phục sinh
Chúa Giêsu Phục Sinh tỏ
mình ra cho bà Maria Madalena, Người đã không tỏ vinh quang như trên núi Hiển
Dung cho ba môn đệ Phêrô, Gioan, Giacôbê (Mt 17,1-8), mà vinh quang của Chúa
Giêsu Phục Sinh lại mang dáng dấp của một người làm vườn. Vì sao không là một
hình ảnh nào mà lại là hình ảnh một người làm vườn?
Đó là sứ điệp dạy ta phải
biết thay đổi chính mình. Ta không thể mang nguyên hình ảnh con người cũ của
mình, một con người còn nhiều dính bén cuộc sống trần thế, còn nhiều bon chen,
tranh giành, còn ích kỷ, lỳ lợm, còn dễ sa đà trong cám dỗ, còn nhiều tính
toán, vụ lợi…để có thể đi gặp gỡ Đấng Phục Sinh được. Nếu không thay đổi mình,
nếu không phục sinh cuộc đời mình trong đức tin, ta sẽ chẳng bao giờ gặp được
Chúa. Thậm chí, dù có đối diện với Chúa, ta vẫn thấy Người trong dáng dấp tầm
thường như Maria Mađalêna chỉ có thể thấy Chúa Phục sinh như một người làm vườn
mà thôi.
Niềm tin vào Ðấng Phục
Sinh luôn đòi hỏi các môn đệ phải làm một bước nhảy vọt, tiến tới phía trước,
thoát khỏi cái cũ kỹ của mình, để từ một người xa lạ, nhận ra dung mạo của Thầy
Chí Thánh.
Từ hai ngàn năm qua, chứng
từ về Ðấng Phục Sinh cũng luôn diễn ra như thế, không hề thay đổi. Bởi các Kitô
hữu, thuở ban đầu cho đến chúng ta hôm nay, và mãi về sau, đều luôn luôn được
mời gọi hãy biến đổi chính mình, để có thể gặp Chúa trong đời thường, gặp Chúa
trong từng anh chị em, gặp Chúa trong mọi cảnh huống của đời sống tôn giáo và
xã hội.
Vậy ta thay đổi mình như
thế nào để có thể đến cùng Chúa Phục Sinh? Sách Công Vụ Tông đồ đề nghị một lối
sống đại đồng. Nói đúng hơn, sách Công Vụ Tông Ðồ ghi lại một bức tranh vô cùng
sống động về cuộc sống mới trong Ðấng Phục Sinh: Đó là bức tranh về một cộng
đoàn hòa giải, mọi người luôn luôn sống chan hòa, mọi người liên kết với nhau
bằng tình yêu hiệp nhất và chia sẻ của cải cho nhau, không ai quá dư thừa, và
cũng không ai quá thiếu thốn. Đó phải là cách sống của các Kitô hữu hôm nay. Họ
phải có một tình thần tương trợ, một tình yêu và đại đồng như thế, mới mong họ
có thể thấy Chúa trong đời mình, thầy Chúa trong mọi anh chị em, và thấy Chúa
chính trong từng tương quan tốt lành với mọi người, mọi nơi mà họ tiếp xúc.
Lạy Chúa, xin phá vỡ tấm màn che là sự ích kỷ nơi con mắt chúng
con, để chúng con không còn mù tối trước sự hiện diện của Chúa. Nhưng xin cho
chúng con có một thái độ chân thành biến đổi chính mình, để chúng con thấy Chúa
nơi mọi anh chị em, nhờ đó, chúng con ra sức phục vụ Chúa nơi từng con người mà
Chúa ban cho chúng con. Amen.
IV
XIN
Ở LẠI VỚI CON
Thứ
Tư tuần Bát Nhật Phục sinh
Lời
của các môn đệ nài xin Chúa: “Xin Thầy ở
lại với chúng con vì trời đã về chiều và ngày sắp tàn” (Lc 24, 29). Đó là
một thực tế về mặt thời gian, bởi vì lúc đó gần tối rồi.
Nhưng
đên tối ở đây còn nói lên tình trạng của tâm hồn: Tâm hồn hai môn đệ bị chìm
trong đêm tối của nghi ngờ, đêm tối của thất vọng. Các ông đặt tất cả niềm tin
vào Thầy Giêsu mà cuối cùng Thầy Giêsu bị bắt, bị đánh đập, bị đóng đinh, bị giết
chết trên Thập Giá. Tất cả niềm tin và hy vọng tan biến, chỉ còn lại nghi ngờ
và tuyệt vọng. Đêm tối ấy đáng sợ hơn là đêm tối về mặt không gian và thời gian
tự nhiên.
Đêm
tối ấy cũng là tình trạng thực tế của cuộc đời chúng ta. Những lúc chúng ta thất
bại, tâm hồn rơi vào cay đắng, chán chường, muốn bỏ cuộc… Thậm chí còn có cả
những người nghi ngờ Thiên Chúa… Chúng ta hãy làm như các môn đệ là nài xin
Chúa: “Lạy Chúa hãy ở lại với con”.
Trong
những lúc khó khăn nhất, khủng hoảng nhất, thất vọng nhất mà chúng ta gặp phải,
Chúa Giêsu Phục Sinh vẫn hiện diện, đồng hành và đồng bàn với chúng ta. Người
dùng Kinh Thánh để trò truyện, Người tế nhị gợi lên niềm vui và hy vọng, từ từ Người
đưa chúng ta đến chỗ nhận ra Người. Nhất là chúng ta được Chúa củng cố trong bí
tích Thánh Thể mà chúng ta được dự phần trong từng thánh lễ.
Lạy Chúa Giêsu Phục
Sinh, xin ở lại với con, vì con cần có Chúa hiện diện để con được củng cố đức
tin, và được tăng thêm lòng mến, tăng thêm sự vững vàng, giúp chúng con vượt
qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc đời chúng con. Amen.
V
PHỤC
SINH KHÔNG GIẾT CHẾT THÁNH GIÁ
Thứ
Năm tuần Bát Nhật Phục Sinh
“Nhìn
chân tay Thầy coi, chính Thầy đây mà! Cứ rờ xem, ma đâu có xương có
thịt như anh em thấy Thầy có đây”.
Chúa Giêsu Phục sinh đã nói với các môn đệ của Người như thế.
Sau phục sinh, Chúa Giêsu nhiều
lần hiệc ra với các tông đồ. Bài Tin Mừng hôm nay thuật lại lần hiện
ra thứ ba của Chúa Giêsu. Trong khi các ông ngỡ ngàng, hoang mang khi
nhìn thấy Chúa. Chúa đã trấn an các ông bằng cách mời gọi các ông
nhìn chính thân thể Phục Sinh của Chúa.
Chúng ta tự hỏi, nơi chân tay
Chúa, nơi xương thịt Chúa, nơi thân thể Chúa có gì mà lại cho xem, có
gì mà lại mời gọi: “Cứ rờ mà xem”?
Dẫu Chúa đã khải hoàn phục sinh,
nhưng trên thân thể của Đấng Phục Sinh vẫn còn nguyên dấu ấn của thánh
giá, dấu ấn của tình yêu cứu độ. Phục sinh không giết chết thánh
giá. Phục sinh không xóa tất cả những thương tích của khổ nạn. Còn
hơn thế, dấu thánh giá là dấu chỉ mà các môn đệ của Chúa nhờ đó
mà nhận ra Chúa. Vì thế, dù Chúa đã đi vào vinh quang phục sinh, các
môn đệ vẫn cần đến dấu thánh giá trên thân thể của Người để nhận ra
Người. Một khi nhận ra chính Thầy của mình bởi dấu thánh giá, các
môn đệ bình an, lòng các ông hết nghi nan, các ông lại còn vui mừng
vì biết rằng Thầy của mình đang sống.
Bởi Chúa đã phục sinh, nhưng Người
không làm biến tan nỗi đau của thánh giá, vì thế, khi sống trong đời,
dù chúng ta tin chắc chắn, Chúa đã phục sinh, chúng ta cũng vẫn mãi
đối mặt với không biết bao nhiêu đau khổ, thuử thách. Khổ đau và thử
thách chính là thánh giá cần thiết thanh luyện ta, giúp ta vững chãi
hơn, đem ta đến gần Chúa hơn. Khổ đau và thử thách chính là thánh giá
mà ta vác lấy để cùng kết hợp với thánh giá Chúa, mang lại ơn cứu
độ đời đời cho ta.
Lạy
Chúa, xin cho chúng con hiểu rằng, Chúa đã đi qua thánh giá để tiến
tới phục sinh. Cuộc đời mỗi chúng con cũng cần vác thánh giá để đi
theo Chúa, nhờ đó, chúng con cũng sẽ tiến vào niềm vui phục sinh
vĩnh cửu mà Chúa đã ban cho chúng con. Amen.
VI
ĐỂ
NHẬN RA CHÚA
Thứ
Sáu tuần Bát Nhật Phục Sinh
Hôm nay, với một hình dạng khác,
Chúa Giêsu Phục Sinh lại hiện ra với các môn đệ của Người. Họ đã
không nhận ra Chúa. tuy nhiên, không phải tất cả mọi người trong số
các môn đệ ấy đều không nhận ra Chúa Phục Sinh. Thánh Gioan cho biết: “Người môn đệ được Chúa Giêsu thương
mến nói với ông Phêrô rằng: Chúa đó!”.
Bài Tin Mừng hôm nay lại dạy
chúng ta một ý nghĩa mới: Để nhận ra Đấng Phục Sinh trong cuộc đời
mình, con người ta cần phải có một mối hiệp thông trong tình yêu với
Chúa. Giữa lúc mọi người đều thấy người khách trên bãi biển, nhưng
chỉ có mỗi một mình “Người Môn Đệ Chúa Yêu” nhận biết Chúa mà thôi.
Cũng vậy, trong cuộc đời mình,
nếu ngày nào ta còn sống hờ hững, sống thiếu niềm tin, thiếu lòng
yêu mến, thiếu vắng sự cầu nguyện liên lỉ, chắc chắn, chúng ta sẽ
còn bị che khuất, còn bị đui mù trước sự hiện diện của Chúa. Chúng
ta cần có một tấm lòng thành, sẵn sàng để Chúa hướng dẫn, thì mới
mong nhận ra Chúa. Chúng ta phải sống hết sức đơn sơ, khiêm nhường thì
Chúa mới có thể lấp đầy những thiếu vắng trong ta. Chúng ta phải có
lòng đơn sơ, yêu thương đón nhận anh chị em quanh mình thì mói có thể
nhìn thấy hình ảnh Chúa vinh quang nơi chính người anh em chúng ta.
Lạy
Chúa, xin ban cho chúng con ơn phục sinh của Chúa, để chúng con có thể
làm mới lại chính mình trong tình yêu, trong sự thờ phượng mà chúng
con dành cho Chúa. Xin cho ơn phục sinh phục hồi con người cứng cõi
của chúng con, để chúng con nhận ra chính Chúa hiện diện nơi anh chị em
chúng con, nhờ đó, chúng con sẽ sống vì Chúa, vì anh chị em hơn.
Amen.
VII
CHÚA
VẪN HIỆN DIỆN
Thứ
Bảy tuần Bát Nhật Phục Sinh
Bài Tin Mừng hôm nay như là một
bài tóm kết cả một tuần lễ sau phục sinh, tường thuật nhiều biến
cố lạ thường mà Chúa Kitô Phục Sinh đã làm nên:
- Chúa hiện ra với người phụ nữ
tên là Maria Mađalêna, để từ nay, bà sẽ làm chứng cho ơn tha thứ mà
Chúa dành cho bà thật ngoạn mục.
- Chúa hiện ra với hai môn đệ trên
đường đi về làng Emau, để từ nay, họ lên đường dấn thân loan báo Tin
Mừng Phục Sinh của Chúa.
- Chúa hiện ra với nhóm Mười Một
để củng cố lòng tin của các ông. Từ nay, các ông sẽ là kẻ chinh phục
tâm hồn con người và mở mang Nước Chúa, đế Nước Chúa ngày càng trải
rộng mọi nơi, mọi chốn.
Ngày nay, Chúa vẫn hiện diện
trong đời ta. Người thôi thúc ta lên đường dấn thân và phục vụ anh chị
em đồng loại, nhân danh tình yêu của Chúa, hiến dâng lên Chúa, Đấng đã
hiến mạng sống vì ta, tất cả sự nỗ lực của chính bản thân ta, để thế giới
thắm đầy tình yêu cứu độ của Người.
Lạy
Chúa, xin dạy con yêu Chúa để con luôn là chứng nhân cho Tin Mừng Phục
Sinh của Chúa. Xin Chúa Phục Sinh tuôn tràn ơn Phục Sinh của Ngưới để
chúng con luôn bước đi trong ánh sáng của Thiên Chúa là tình yêu. Amen.
VIII
LẠY
CHÚA TÔI
Chúa
nhật cuối tuần Bát nhật Phục Sinh (Chúa nhật II Phục Sinh)
Khi nói về thánh Tôma, thường chúng ta
hay gán cho ngài: Kẻ cứng lòng tin. Chính vì thế, trong đời thường, gặp một ai còn
xa rời đức tin, hay lạnh nhạt khi được nói về đức tin, hay tỏ ra ngoan cố trong
việc lười biếng, bỏ bê việc đạo hạnh, người ta thường ví von so sánh họ: “Cứng lòng
như Tôma”.
Thật ra, nơi đức tin và lòng mến của
thánh Tôma với Chúa, nếu chúng ta chịu khó đào sâu, sẽ thấy đó là cả một bài
học vô giá giúp ta sống đức tin của mình.
"Nếu tôi không thấy dấu đinh ở
tay Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lổ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh
sườn Người, tôi không tin”. Qua câu nói, ta thấy thánh Tôma là người thực tiễn.
Thái độ thực tiễn của thánh Tôma là câu trả lời khả dĩ cho đức tin vào Chúa
Phục Sinh của thời đại thực nghiệm của chúng ta hôm nay.
Nhờ thánh nhân lên tiếng, ta mới thấy
rõ hơn thế nào là sự trăn trở, sự giằng vặt của đức tin mà nỗ lực cá nhân của
chính ta có thể đáp lại mạc khải của Chúa.
Cũng chính nhờ thánh nhân, Hội Thánh
có một bằng chứng xác thực cho tất cả những ai nghi ngờ về đức tin Phục Sinh
của người Công Giáo: Bởi Chúa Giêsu đã đáp ứng đòi hỏi của thánh Tôma: Tám ngày
sau, Chúa đã hiện ra với tất cả mọi bằng chứng rõ ràng nhất mà thánh Tôma đã
từng đòi hỏi. Chúa đã đánh đổ thách thức của thánh Tôma, qua đó, Chúa đánh đổ
mọi nghi ngờ của con người thực nghiệm thời nay: “Tôma, hãy đặt ngón tay vào đây, và hãy nhìn xem tay Thầy. Đưa tay ra
mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Đừng cứng lòng, nhưng hãy tin”. Trước bằng chứng
hùng hồn về tất cả nơi Chúa Phục Sinh, thánh Tôma đã phải cúi đầu thừa nhận.
Thánh nhân tuyên xưng đức tin bằng một lời tuyên xưng long trọng, đầy tư cách
cá nhân của chính mình với Chúa Phục Sinh của mình: "Lạy Chúa tôi, lạy
Thiên Chúa của tôi".
Là Kitô hữu, chúng ta đã tin chắc chắn
Chúa đã phục sinh. Vậy chúng ta cần sống như người đang thấy Thiên Chúa: sống
một cách yêu thương, hòa dịu với mọi người. Ta dẹp bỏ thói ích kỷ, tính tranh
giành, vụ lợi. Biết xả thân phục vụ những lợi ích chung như thực hành các công
tác trong giáo xứ, các công trình phúc lợi của xã hội, thực hành đức bác ái mọi
nơi, mọi lúc… Đặc biệt, qua tất cả công chiệc, trong hết mọi ngày đời ta, ta
luôn nghĩ đến việc truyền giáo, để làm cho mọi người tin Chúa, thờ phượng Chúa.
Lạy
Chúa Giêsu Phục Sinh, xin hãy mở cho chúng con đôi mắt, để chúng con nhận ra
Chúa qua tất cả mọi biến cố của đời sống.
Xin
làm cho nhiều người còn chưa biết Chúa, được nhận biết và tôn thờ Chúa, nhờ đó,
Nước Chúa phát triển khắp nơi trên thế giới này.
Xin
cho những ai đã thờ phượng Chúa, nhưng sai lạc trong đức tin, biết mau chóng
trở về, nhìn nhận một mình Chúa duy nhất là Đấng có sự sống đời đời mà thôi.
Amen.
Lm.
JB NGUYỄN MINH HÙNG