Thứ Ba Tuần XXIII Thường niên.
Cl 2,6-15; Lc 6,12-19.
Khi thi hành sứ vụ thiên sai của mình ở
trần gian, Chúa Giêsu đã cho mọi người thấy chính Người là hiện thân của sự cầu
nguyện liên lỉ. Người luôn cầu nguyện cùng Thiên Chúa Cha trong những thời khắc
quan trọng: Lúc chịu Phép Rửa; khi hiển dung trên núi; trong Vườn Cây Dầu trước
khi chịu khổ nạn; đang bị treo trên thập giá; và ngay lần này – trước khi chọn
12 tông đồ để sai các ông tiếp tục sứ mạng rao giảng Tin Mừng mà người đã loan
báo ( Lc 6,12-19).
Trang Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Chúa
Giêsu gọi và chọn mười hai tông đồ. Đây là những con người được Chúa đặt làm nền
tảng Giáo Hội. Để chọn mười hai người trong số các môn đệ theo mình, Chúa Giêsu
đã tìm Thánh ý Chúa Cha. Để biết được ý Chúa Cha, Chúa Giêsu đã một mình lên núi
cầu nguyện suốt đêm. Trong cầu nguyện, Ngài kết hiệp với Cha Ngài. Ngài chọn
những người Chúa Cha muốn để tiếp nối sứ mạng của Ngài. Khi phải quyết định lựa
chọn lớn lao như thế, Chúa Giêsu đã tìm vâng theo Thánh ý Chúa Cha. Chúa Giêsu
luôn cầu nguyện và sống Thánh ý Chúa Cha trong mọi sự.
Chúa Giê-su chọn các tông đồ, chỉ có mười
hai ông thì ông Mát-thêu là người thu thuế, bị coi là “tay sai” cho đế quốc Rô-ma,
còn ông Si-mon và Ta-đê-ô thì đối lại, thuộc nhóm Nhiệt thành, chủ trương dùng
vũ lực để chống lại Rô-ma. Trong Nhóm Mười Hai, các ông khác nhau về lập trường,
xung khắc với nhau như thế, vậy mà các ông ngày ngày phải ăn chung một mâm, học
chung một thầy. Thế nhưng, ở với Thầy, các ông đã được hoán cải, và trở thành
những người đi rao giảng Tin Vui của Nước Thiên Chúa.
Thánh Luca đã ghi lại một chi tiết rất ý
nghĩa trong việc lựa chọn của Chúa Giêsu: Ngài đã cầu nguyện suốt đêm. Không ai
biết rõ nội dung, nhưng sự liên kết với Thiên Chúa trong cầu nguyện và việc chọn
lựa cho thấy tính cách nhưng không của ơn gọi: Thiên Chúa muốn gọi ai tùy Ngài
và sự lựa chọn đúng không dựa vào tài đức của con người. Chúa Giêsu đã cầu
nguyện, bởi vì Ngài biết rằng tự sức riêng, con người không thể làm được gì.
Phêrô đã cảm nghiệm thế nào là sức riêng của con người khi ông chối Chúa ba lần;
sự đào thoát của các môn đệ trong những giờ phút nguy ngập nhất của cuộc đời
Chúa, và nhất là sự phản bội của Yuđa, là bằng chứng hùng hồn nhất của sức riêng
con người. Bỏ mặc một mình, con người chỉ chìm sâu trong vũng lầy của yếu đuối
và phản bội.
Từ những con người tính cách khác nhau, lập
trường chính trị đối lập nhau, các tông đồ đã được Chúa huấn luyện trở thành
những sứ giả của đem Tin Vui cho thế giới. Tin Mừng của Chúa xoá đi mọi bức
tường ngăn cách để hình thành một thế giới bao dung, tha thứ và thương xót. Bạn
được kêu gọi làm môn đệ của Đức Kitô nghĩa là trở thành người đem niềm vui của
Ngài đến cho những người mà bạn gặp gỡ.
Con người cậy vào sức riêng của mình và con
người đã thất bại. Tổ tiên chúng ta đã cậy vào sức riêng và đã thất bại trước sự
cám dỗ bất tuân. Trong số mười hai tông đồ Chúa chọn, đã có những người cậy vào
sức riêng của mình và cũng đã thất bại. Cụ thể là Phêrô chối Chúa, Giuđa phản
bội Chúa…
Ơn thánh được kín múc qua đời sống cầu
nguyện rất cần cho con người. Vì tự sức mình con người chẳng làm gì được. Chính
Đức Giêsu đã khắng định “không có Thầy các con không làm gì được”
Chính nhờ ơn thánh mà sau này các tông đồ
trở nên nhiệt thành, sắc bén trong suốt hành trình làm chứng nhân cho Chúa Kitô
giữa trần gian.
Từ mười hai người dân chài thất học, Chúa
Giêsu đã xây dựng Giáo Hội của Ngài. Nền tảng của một Giáo Hội không phải là sức
riêng của con người, mà là sức mạnh của Ðấng đã hứa: "Thầy sẽ ở cùng các con mọi
ngày cho đến tận thế". Chính sự hiện diện sinh động và ơn thánh của Ngài mới có
thể làm cho Giáo Hội ấy đứng vững đến độ sức mạnh của hỏa ngục không làm lay
chuyển nổi.
Nhìn lại cuộc đời của Thánh Phaolô, ta thấy
Ngài đã từng là kẻ thù số một của Giáo Hội cũng đã bất thần được Chúa Giêsu chọn
làm Tông đồ cho dân ngoại. Ngài luôn luôn cảm nhận được sức mạnh của ơn Chúa: "Tôi
sống, nhưng không phải tôi sống, mà là chính Chúa Kitô sống trong tôi", hoặc "Nếu
phải vinh quang, thì tôi chỉ vinh quang về những yếu đuối của tôi mà thôi, vì
khi tôi yếu, chính là lúc tôi mạnh".
Sống là chọn. Chọn để có hạnh phúc. Có
nhiều người đã chọn và tìm thứ hạnh phúc giả tạo, chóng qua của thế gian. Thứ
hạnh phúc này có thời có hạn, và khi nó qua đi thì để lại cho người ta sự trống
rỗng. Vậy đâu là hạnh phúc đích thực ? Là Kitô hữu, chúng ta chỉ có thể đạt được
đích điểm của cuộc đời, nhận được hạnh phúc thực khi thông hiệp vào sự sống của
Thiên Chúa. Muốn thế, chúng ta phải tìm, chọn và sống Thánh ý Chúa.
Theo gương Chúa Giêsu, chúng ta tìm Thánh ý
Chúa qua việc cầu nguyện. Thánh ý Chúa thì nhiệm mầu nên chỉ trong cầu nguyện
riêng tư, trong sự kết hiệp thâm sâu với Thiên Chúa, ta mới hy vọng nhận ra được.
Hội Thánh của Chúa Giêsu đã được thiết lập, tồn tại cho đến hôm nay và sẽ kéo
dài mãi muôn đời. Đó là câu trả lời cho sự lựa chọn đúng của Chúa Giêsu khi Ngài
chọn các tông đồ theo ý Chúa Cha. Chúng ta hãy cầu nguyện và sống Thánh ý Chúa
Cha theo gương Chúa Giêsu.
Chúa Giêsu đã gọi tên những kẻ Ngài muốn.
Từ thuở đời đời, Thiên Chúa đã yêu thương và kêu gọi chúng ta, kéo chúng ta ra
khỏi hư vô để làm người, làm con Chúa và được cùng chia sẻ hạnh phúc với Người.
Mỗi người chúng ta là một chương trình hoạch định của Thiên Chúa để được hạnh
phúc và Ngài ban ơn để chúng ta thực hiện chương trình đó. Đó là mục đích của
đời người. Vì vậy, Kitô hữu chúng ta đừng lãng quên Thiên Chúa, đừng tách mình
ra khỏi tình yêu và sức sống của Người để cuộc đời bớt mù tối, bớt khổ đau. Đồng
thời đáp lại tiếng Chúa mời gọi, Kitô hữu chúng ta sẽ trở thành những chứng nhân
tình yêu tiếp nối sứ vụ của Đức Kitô (cc. 17 – 19), xây dựng cuộc sống hạnh phúc
cho con người.
Mỗi người chúng ta cũng được Thiên Chúa
tuyến chọn vào dân thánh của Người trong thân phận yếu đuối. Những yếu đuối đó
sẽ không còn trở ngại khi chúng ta sẵn sàng kết hiệp với Chúa và kín múc ơn
thánh của Người trong đời sống cầu nguyện.