Thứ Năm trong tuần thứ XIX TN
Ed 12:1-2; Tv 78:56-57,58-59,61-62; Mt 18:21-19
Ai trong chúng ta cũng ước muốn một cuộc sống an bình, hạnh phúc
và được mọi người yêu mến. Chúng ta cũng được phú bẩm bản năng yêu thương và tha
thứ. Có tha thứ là có yêu thương và ngược lại. Tin Mừng hôm nay cho ta thấy nỗi
khắc khoải của Phêrô cũng chính là cái tự nhiên trong mỗi con người chúng ta:
“Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có
phải đến bảy lần không?”. Định mức cho việc tha thứ thường được chúng ta tính
toán rất “sòng phẳng”.
Qua trang Tin Mừng hôm nay Đức Giêsu từ chối giới hạn tha thứ
đến bẩy lần do ông Phêrô đề nghị với Người, nhưng Người dạy môn đệ phải
tha bảy mươi lần bảy, nghĩa là phải tha thứ luôn luôn. Ba lý do phải luôn
tha thứ: Một là vì chúng ta đã được Thiên Chúa tha thứ các lỗi phạm của
ta cách vô điều kiện. Hai là vì số nợ của anh em đối với chúng ta
chẳng đáng là gì so với số tội nợ ta mắc với Thiên Chúa. Ba là nếu ta
đòi anh em tính sổ trả nợ sòng phẳng, thì Thiên Chúa cũng sẽ tính sổ nợ
sòng phẳng đối với chúng ta.
Khi Phêrô hỏi Đức Giêsu : "Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm
đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?" Ðức Giêsu đáp: "Thầy
không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy." (c. 21.22) Đồng thời
Đức Giêsu nêu lên một dụ ngôn để cho chúng ta hiểu nguyên do: Vì Thiên Chúa yêu
thương chúng ta trước, dù chúng ta là những con nợ ‘khủng’ của Người; nhưng
Người đã tha nợ cho chúng ta chỉ duy với một điều kiện duy nhất là chúng ta cũng
phải biết tha nợ cho người anh em mình.
Đức Giêsu đòi chúng ta một sự tha thứ không giới hạn – không phải
tha bảy lần, nhưng là bảy mươi lần bảy – Sự tha thứ không giới hạn mặc nhiên
biểu lộ tấm lòng bao dung của trái tim yêu thương không giới hạn – một tình yêu
chân thực sẵn sàng hiến mạng cho người anh em: “Không có tình yêu nào lớn hơn
tình yêu của kẻ hiến mạng sống vì bạn hữu của mình.” (Ga 15,13) Đức Kitô khi
hiến mình, chịu chết treo thập tự bởi sự ghét ghen, bất trung, phản bội của con
người, vẫn thốt lên: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ, vì họ lầm không biết.” (x. Lc
23,34)
Khuynh hướng trong mỗi con người chúng ta là luôn luôn hướng về
mình, ít khi chúng ta nhận ra cái sai của mình. Khi mình xúc phạm đến người khác
thì ta ít thấy, cũng có khi thấy nhưng ta cố tình lấp liếm hay giả bộ làm ngơ;
nhưng khi người khác xúc phạm đến mình thì mình lại lu loa tính toán. Ta thường
là thấy lỗi của người khác, thấy mình thiệt thòi, thấy mình bị sỉ nhục, làm mất
danh dự…hơn là lỗi của mình đối với người khác.
Chúng ta thường không dễ dàng vượt thắng sự yếu đuối của mình,
không dám nhận sự thua thiệt về mình. Lòng hận thù khiến chúng ta dần xa cách
người khác, nó như một tảng đá đè nặng lên cuộc sống của chúng ta. Mang sự hờn
giận trong lòng khiến cuộc sống của ta trở nên nặng nề, lúc nào ta cũng phải bận
tâm đến lời nói, hành động của người khác. Chúng ta được mời gọi sống tình yêu
thương tha thứ như Đức Giêsu. Sự tha thứ làm cho ta thoát khỏi bóng tối của
những cảm xúc cay đắng trong lòng. Tha thứ làm cho con người ta dễ dàng đồng cảm
với người khác; tha thứ cũng làm cho ta không còn chai sạn trong tâm hồn.
Ngày nay do ảnh hưởng văn hóa xấu của phim ảnh, game nặng mùi
tính dục hay bạo lực mà đã có biết bao thảm họa của tội ác; Cộng thêm do ảnh
hưởng bởi môi trường giáo dục không lành mạnh của gia đình, xã hội: người ta chỉ
có một đến hai con nên nhiều bậc phụ huynh đã biến những đứa con trở thành ‘ông
vua’ hoặc ‘nữ hoàng’ trong gia đình, quen thói được nuông chiều chỉ biết lãnh
nhận mà không biết cho đi nên đã trở thành những con người dị dạng, mất quân
bình trong cuộc sống xã hội; đó là những con người ích kỷ, không có khả năng yêu
thương chân thực; họ chỉ quen được cung phụng mà không được dạy cho biết phục vụ;
chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân mà không quan tâm đến lợi ích tha nhân.
Vì thế, nếu không được cảm hóa, biến đổi từ Tin mừng, họ dễ thối
chí, gãy đổ khi phải đương đầu với những thử thách, hay khi gặp thất bại trong
công danh, sự nghiệp, tình duyên, hoặc sẽ là những con người chai lỳ, độc ác khi
mọi điều không như sở nguyện. Vì vậy mà hàng ngày báo, mạng loan tin cho chúng
ta biết bao vụ án đã xảy ra: con giết cha, trò giết thầy và người ta thanh toán
nhau một cách vô nhân tính, kể cả những đôi bạn trẻ yêu nhau tha thiết; hay có
những trường hợp con cái mắng chửi cha mẹ, làm hại cha mẹ khi chúng không được
đáp ứng như ý muốn, hoặc có những trường hợp tự tử vì thất bại, thất vọng…. Ích
kỷ không thể bao dung tha thứ cho người khác, họ cũng không bao dung tha thứ cho
chính bản thân mình.
Trước một Thiên Chúa – Đấng giàu sang vô cùng, tốt lành vô cùng
và yêu thương vô cùng, tôi ý thức bản thân mình bất toàn, yếu đuối và vô cùng
nhỏ bé. Chiêm ngưỡng, nhận thức được vô vàng ân huệ, điều kỳ diệu Chúa đã làm,
tôi như một người đầy tớ mắc nợ cả trăm vạn lượng. Ngay từ khi được dệt thành
bào thai trong dạ mẹ tôi đã là người mắc nợ, cho đến khi mở mắt chào đời, được
hít thở dưỡng khí, được chăm chút nâng niu từng miếng ăn, giấc ngủ, rồi tập lẫy,
tập bò, tập đi, tập nói cùng với sự săn sóc của mẹ cha, người thân… đồng thời vũ
trụ, thiên nhiên như bữa tiệc phong phú, tràn trề Thiên Chúa dọn sẵn cho tôi
thưởng thức để tôi được phát triển, được lớn lên, được mở mang trí não, thành
nhân nhờ kho tàng khôn ngoan của nhân loại. Như thế tôi chẳng phải là một con nợ
ư? Tất cả Chúa ban cho tôi để tôi hoàn thiện con người mình, hoàn thiện sứ mệnh
của mình ở trần gian, để tôi sinh lợi; nhưng lắm khi tôi phung phí, tôi sử dụng
không đúng….Tôi đã phạm muôn lầm lỗi, tôi mắc nợ Thiên Chúa, mắc nợ con người –
mắc nợ chồng chất – món nợ tình yêu.
Nhưng Thiên Chúa vẫn yêu thương tôi, vẫn tha thứ cho tôi hết lần
này đến lần khác. Còn tôi, tại sao tôi lại khắt khe với người anh em? Tại sao
tôi không thể tha thứ cho người anh em? Tại sao tôi cứ mãi ôm mối hận trong lòng
và bắt người anh em phải trả giá những lỗi lầm của họ vì họ đã ‘gây nên tội’ có
khi là cố ý, nhưng lắm khi chỉ vì vô tình. “Ôi lạy Chúa! Nếu như Chúa cứ chấp
tội nào ai chịu nổi được ư.” Con không muốn Chúa chấp tội con bởi vì ‘con mỏng
dòn, yếu đuối’ và có rất nhiều lý do để biện minh cho mình; nhưng con không muốn
tìm lý do để biện minh cho người anh em. Con xin Chúa thương con, nhưng con
không thể yêu thương người anh em mà Chúa đã muốn con phải yêu thương như chính
mình.
Tha thứ đưa chúng ta tới hành động yêu thương. Tha thứ là biết bỏ
đi quá khứ nhưng cũng có nghĩa là không lặp đi lặp lại một lỗi lầm, không cố tìm
cách biện minh cho mình. Chúng ta học tha thứ cho mình lẫn tha thứ cho người
khác. Không tha thứ cho mình, ta khó tha thứ cho người khác; ta cũng hay biện hộ
cho chính mình và lên án người khác. Sự tha thứ làm tan đi nhu cầu chứng tỏ rằng
ta đúng, gột bỏ sự phẫn nộ mà ta cảm nhận, đôi khi chỉ là trong tưởng tượng. Nếu
không tha thứ và biết tha thứ thì quá trình giải thoát khỏi gánh nặng này sẽ
không thể bắt đầu hay có tiến triển. Không biết tha thứ ta khó cảm nghiệm được
tình thương yêu của Thiên Chúa dành cho ta, ta khó cảm nghiệm được sự tha thứ
của người khác khi ta biết mình có lỗi.
Người ta thường định nghĩa yêu là hiến thân, là hy sinh, là quên
mình, là cho đi cách vô vị lợi….Nhưng người ta quên rằng tha thứ có vị trí rất
cao trong tình yêu – yêu vô điều kiện, tha thứ vô điều kiện. Và bởi vì người ta
quên mất yêu là tha thứ nên có biết bao mối tình trở thành ghen, hận, thù khi bị
người yêu quay lưng phản bội, hay hướng đến một đối tượng tình yêu mới. Nơi mạc
khải Kinh Thánh, Thiên Chúa đòi chúng ta phải yêu thương hết mọi người.