CHÚA NHẬT XXXI TN
Gr 31, 7-9; Dt 5, 1-6; Mc 10, 46-52
Vài ngày trước đây, thức giấc là mắt trái mở không lên vì ướt và ghèn ! Khó chịu
vô cùng và hỏi thăm bác sĩ quen về mắt để bác sĩ cho thuốc nhỏ đỡ vì chưa có dịp
về thành phố. Có công có việc gì mới đi để kèm theo chứ chẳng lẽ con mắt đau một
tí là chạy về. Chạy đi chạy về vừa mệt vừa tốn tiền xe nữa.
Con mắt có vẻ thốn và khó chịu vô cùng. Có lẽ, cảm nghiệm này không phải của
riêng người bệnh này nhưng là cảm nghiệm của những ai đã hơn một lần đau mắt.
Đau mắt thôi đã thấy khó chịu như vậy mà nếu như khi ta khiếm thị, ta không nhìn
thấy đường, không nhìn thấy vật thể trước mặt ta nữa thì khó chịu biết bao.
Mẹ cho đôi mắt sáng ngời, để nhìn đời và để làm duyên
Trời cho em con mắt màu đen để thương để nhớ để ghen để hờn
Đôi mắt em là cửa sổ tâm hồn, là bài ca hay nhất, là tuyệt tác của thiên
thu.
Con mắt chính là cửa sổ tâm hồn, là cửa sổ để thu tất cả những hình ảnh, những
cảnh vật vào tâm hồn con người. Và vì thế, con mắt phải nói đóng vai trò rất
quan trọng trong cơ thể của con người. Con mắt đui mù quả là khiếm khuyết lớn
cũng như làm cho con người bị giới hạn và thiệt thòi nhiều.
Ngày hôm nay, ta bắt gặp hình ảnh anh chàng mù thành Giêricô con ông Timê tên là
Bartimê. Anh ta mù nhưng may mắn là anh còn nghe được. Vì mù, chẳng biết làm gì
và cũng chẳng làm gì nên chỉ còn cách duy nhất là ăn xin. Đang ngồi ăn xin nhưng
anh nghe biết đó là Chúa Giêsu Nadarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con
vua Đavít, xin thương xót tôi".
Thấy anh kêu như vậy và vì anh là người khuyết tật nên người ta ăn hiếp anh và
ta bắt gặp nhiều người mắng anh bảo im đi. Trước thái độ
của những người sáng mắt ngăn cản, anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua
Đavít, xin thương xót tôi".
Hẳn nhiên là lời kêu của anh đã đến tai Chúa Giêsu, không chỉ tai mà còn đập vào
mắt Chúa Giêsu hình ảnh của một con người khuyết tật để rồi Chúa Giêsu không đi
nữa mà đã dừng lại và truyền mọi người gọi anh đến. Đơn giản, Chúa Giêsu nói với
anh : "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh".
Nghe Chúa Giêsu nói và anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu.
Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh?" Người mù thưa: "Lạy
Thầy, xin cho tôi được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Được, đức tin của anh đã chữa anh".
Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.
Quá tuyệt vời ! Anh mù đã thấy và đã đi theo Ngài.
Dừng lại một chút vì ta choáng. Ta phải đưa ta trở về với thực tại Tin Mừng ngày
hôm đó ta mới cảm nhận được sức mạnh của Lời Chúa, của phép lạ mà Chúa Giêsu làm.
Quá sức tưởng tượng với niềm tin của anh chàng Bartimê.
Và, ta cũng có dịp nhìn lại niềm tin của ta.
Niềm tin của ta dường như nó sao sao í ! Và nhất là khi ta đủ hai con mắt sáng
và rất sáng nữa. Giản đơn là Chúa ban cho ta đôi mắt sáng đó nhưng ta có cảm
nhận được đó là quà tặng, là ơn của Chúa đâu. Nếu có thì ta đã cảm nhận và cảm
tạ chứ đâu có ai oán là sao Chúa để cho con thế này thế kia ? Chúa cho sáng mắt,
đó phải chăng là một hồng ân, một quà tặng quá lớn của Chúa không ?
Sáng con mắt nhưng mù tâm hồn. Chính vì mù tâm hồn nên đâu có nhìn thấy được ơn
Chúa.
Bài hát mà Cha Bạch Văn Lộc khi còn sống rất thích hát và mời mọi người cùng hát.
Khi đó, còn bé, nghe thì nghe, hát thì hát đó nhưng
cũng chưa hiểu tâm tình của Cha cố Henry :
Lạy Chúa, xin mở mắt con
Biết nhìn kỳ công của Ngài
Trời xanh, tinh tú long lanh
Hoa ngàn cùng muôn muông thú
Ðồi kia ai đắp nên non
Sông dài, trùng dương mênh mông
Biết rằng Ngài đã thương con
Thế mà con đâu có hay!
EPHATA Hãy mở! Mở ra!
EPHATA Hãy mở ra!
EPHATA, EPHATA
Ta phải xin Chúa mở con mắt ta để ta thấy kỳ công của Chúa, kỳ diệu của Chúa ít
là ngay bên đời ta thôi.
Thử nhìn lại đi, cách đây 10 năm, 20 năm, 30 năm ... cuộc sống của ta như thế
nào ? Ngày nay ta có nhiều lắm đó chứ ! Nhìn lên ta không bằng ai nhưng khi nhìn
xuống ta lại chợt thấy có nhiều người không may mắn như mình.
Ở gần Mẹ, mỗi tuần lại được nhìn thấy những lời khấn, những lời xin của con cái
Mẹ từ khắp nơi về lại thấy có điều gì đó man mác buồn.
Mẹ ơi ! Xin Mẹ cho con được ơn, được tiền để trả nợ Mẹ ơi ! Chồng của con vướng
vào ma túy, xin Mẹ cho anh ơn hoán cải.Mẹ ơi ! Con của con mê chơi game, xin Mẹ
cho con của con đừng mê game nữa.
Mẹ ơi ! Mẹ ơi ...
Nhìn lại mình, dĩ nhiên vẫn còn đó những chứng bệnh như rối loạn tiền đình, như
viêm tai ... nhưng, vẫn may mắn là còn tiền và có tiền để đi khám và chữa bệnh.
Cũng như may mắn hơn nữa là có người này người kia là nhân viên ở các bệnh viện
thấy khờ khờ từ quê lên tỉnh nên chỉ vẽ, hướng dẫn cho để khỏi bị la. Vào bệnh
viện, dễ bị người này người kia ăn hiếp vì khờ khạo lắm vì nhà quê lên tỉnh.
Nhìn lại thì thấy sao Chúa thương mình và không xin cho mình hết bệnh mà xin cho
mình đủ sức để gánh bệnh và gánh bệnh cho biết với người ta.
Nói đến đây lại nhớ có vài lần vào bệnh viện, người quen dù biết mình bận rộn,
dù cũng thương và lo cho mình đó nhưng lại bảo là cứ chờ để cho biết người người
nghèo !
Hay ! Đúng ! Có khi phải chờ, phải đợi như thế mới có cái cảm của người nghèo
chứ không thì không có cơ hội để cảm cái khó khăn của người nghèo khi vào bệnh
viện.
Và cũng vui là có lần vào viện, tưởng là được khám ngay nhưng không, bị vịn lại
vì huyết áp cao quá. Nhân viên bảo là nhiều khi được thương chưa hẳn là tốt, mấy
em nó đưa đi vội vội và lên cầu thang nên huyết áp cao mà cái huyết áp này là
huyết áp giả nên rất khó để khám bệnh.
Thế đó, phải chờ, phải đợi để có cái cảm với người nghèo, người khác.
Đời ta, ta may mắn, ta hạnh phúc hơn nhiều người nhưng đôi mắt của ta vẫn không
thấy, vẫn chưa thấy. Ngày nào mang nỗi đau tôi mới hổi nỗi đau là gì, ngày nào
trong khát khô tôi mới hiểu phận người ăn xin, chỉ cần một ly nước thôi, chỉ cần
bát cơm vơi ...
Ta còn may mắn, ta con hạnh phúc hơn nhiều người nhưng con mắt đức tin của ta
khép lại, mù quáng vì ta chạy theo vất, của thế gian và phù hoa. Khi ta để cho
tiền của, quyền lực, danh vọng lâp đầy lòng ta, lấp đầy mắt ta thì khi đó ta
không còn thấy Chúa nữa. Và khi đó, ta lại
thủ thỉ, thỏ thẻ với Chúa :
Ôi lạy Chúa, mở cho con đôi mắt,
Thấy tình yêu kỳ diệu Chúa khắp nơi.
Con mù lòa, bên vệ đường hành khất,
Xin chữa con để nhìn thấy mặt Ngài.