Lễ Thăng Thiên Năm B
Cv 1, 1-11; Ep 1, 17-23; Mc 16, 15-20
Mở lại những trang thơ của nhà thơ Hàn Mạc Tử, ta bắt gặp bài thơ
: "Những giọt lệ":
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi!
Bao giờ tôi hết được yêu vì
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tợ si??
Họ đã xa rồi không níu lại
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa....
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
Tâm tình sao mà da diết quá !
Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Người đi thì mặc kệ người đi chứ có mắc mớ gì đến ta, dính dáng gì đến ta mà
hồn ta bỗng dại khờ ?
Nói như thế, ắt hẳn không thỏa đáng bởi lẽ là con người, bên cạnh lý trí, con
người còn có những cảm xúc, tình cảm hết sức đặc biệt. Nhất là với những người
thân quen, những ai đã hơn một lần gặp gỡ, hơn một lần sống chung, làm việc
chung. Đặc biệt với người mà mình thương mến, khi xa cách sẽ có một cảm xúc khó
tả và thật khôn lường.
Với những lẽ như vậy, ta hiểu được phần nào tâm trạng của các môn đệ khi xa cách
Thầy mình. Khi chứng kiến cảnh Thầy lên trời, lòng cứ lâng lâng, cứ bâng khuâng
nhìn mãi. Đang lâng lâng, đang bâng khuâng đó thì bỗng có hai người mặc áo trắng
đứng gần các ông và nói rằng: "Hỡi người Galilê, sao các ông còn đứng nhìn lên
trời? Ðức Giêsu, Ðấng vừa lìa các ông mà lên trời, sẽ đến cùng một thể thức như
các ông đã thấy Người lên trời".
Tiếc thương cũng rồi ! Đành thôi đã lên trời ! Còn đâu, ước mơ gì cũng thế !
Nếu ta là các môn đệ, ta cũng tiếc nuối, cũng nhớ nhung, cũng bâng khuâng nuối
tiếc vì sự ra đi của Thầy Chí Thánh.
Nhìn vào cuộc đời các môn đệ, ta bắt gặp được những tình cảm hết sức tự
nhiên, rất thật của con người. Các môn đệ tiếc nuối đó, đau đớn đó nhưng rồi nhờ
ơn Chúa Thánh Thần, nhờ Đấng Bảo Trợ mà Chúa Giêsu hứa sẽ gửi đến đã đồng hành,
đã cùng hoạt động nơi các ông. Các môn đệ tưởng chừng như mất phương hướng,
tưởng chừng như buông xuôi đó nhưng lại mãnh mẽ lên đường để loan tin mừng Phục
Sinh cũng như loan tin rằng Chúa đã lên trời để gọi là dọn chỗ cho những ai muốn
đi theo Ngài.
Biến cố lên trời thật sự là một biến cố mất mát dưới cái nhìn của trần gian,
dưới cái nhìn của tình cảm con người nhưng việc Chúa Giêsu lên Trời "có lợi hơn
cho anh em" như Chúa Giêsu đã từng nói với các môn đệ. Hẳn nhiên không ở lại mãi
ở dưới đất với các môn đệ được. Và nếu cứ ở mãi dưới cái cõi nhân gian này thì
cũng chẳng có gì để bàn, để nói cả.
Đọc và suy mầu nhiệm thứ hai trong mầu nhiệm Mân Côi mùa Mừng như thế này : Thứ
hai thì gẫm Đức Chúa Giêsu lên Trời, ta hãy xin ái mộ những sự trên Trời ! Lời
gẫm, lời xin ấy xem ra đơn giản nhưng thật sự là khó bởi lẽ ái mộ thì ai cũng có
thể ái mộ bằng lời nói, bằng cái miệng của mình nhưng để sống mầu nhiệm Nước
Trời không phải là chuyện giản đơn.
Thật khó khi ta sống trong cái thân phận làm người mà Chúa lại mời gọi ta
hướng lòng về Trời cao mà Trời cao đó chưa ai thấy, chưa ai nếm, chưa ai biết
cả. Có chăng chỉ biết qua lời mà Thiên Chúa nói nơi Đức Giêsu là sứ giả của
Thiên Chúa, là Con Một của Thiên Chúa mà thôi.
Lời của Chúa Giêsu, sứ mạng của Chúa Giêsu khép lại ở trần gian nhưng đã mở
ra một cửa ngõ khác là cửa ngõ về trời. Như Chúa Giêsu đã hứa là Chúa đi và dọn
chỗ cho chúng ta. Chính vì vậy, ta lại hoàn toàn tin tưởng và lại ngong ngóng
hướng về Trời cao, nơi Chúa đã dọn sẵn cho mỗi người chúng ta.
Quả thật là khó khi ta sống trong cái thân xác này mà lại đòi hỏi lòng hướng về
Trời. Quá khó để sống tâm tình đó vì lẽ trong ta mãi mãi có sự giằng co của sự
thiện và sự ác, giằng co của cái bám víu vào thực tại trần gian và cái làm cho
ta bay bổng lên cùng Thiên Chúa.
Ta thấy, như cánh diều biếc, càng nhẹ nhõm thì càng dễ vút lên trời. Ngược lại,
con diều nặng nề sẽ không dễ dàng hay dù có lên trời đi chăng nữa cũng sẽ chòng
chành và sẽ dễ rớt.
Nghĩ về con diều, nhớ về con diều để ta nhìn đến phận người của chúng ta. Cuộc
đời của chúng ta cũng như những cánh diều biếc như vậy. Càng nhẹ nhõm, càng
thanh thoát thì ta càng dễ đến gần Chúa và ở bên Chúa hơn.
Nhìn vào cuộc sống, đôi khi ta mãi mê thế sự trần gian nhưng ta quên điều chắc
chắn của đời người đó chính là ai ai trong chúng ta không thể nào thoát ra khỏi
cái chết. Chính cái chết đã bắt buộc ta phải bỏ lại những cái gì mà ta từng trân
quý, ta từng ấp ủ trong đời, ngay cả người mà ta gọi là cha, là mẹ, là vợ, là
chồng, là con cái ... những người thân thương. Yêu lắm, thương lắm, nhớ lắm
nhưng buộc lòng ta phải để lại chứ không ai có thể mang theo được. Và, dù người
còn lại có yêu ta cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào đi theo ta hay níu kéo
ta được.
Thực tế là ta phải khép cuộc đời ta ở trần gian này tùy theo thánh ý Chúa cho ta
sống bao nhiêu năm trên trần gian. Khi ta khép cuộc đời ở trần gian này ta bước
qua ngưỡng cửa khác, ngưỡng cửa mới đó chính là ngưỡng cửa Nước Trời.
Nước Trời thật ra cũng dễ vào nhưng cũng rất ư là khó vào bởi lẽ Chúa Giêsu
đã hơn một lần nói cho ta biết là phải vào cửa hẹp mới vào được Nước Trời, phải
bỏ của cải thế gian, phải làm tôi Thiên Chúa, phải đáp ứng được những đòi hỏi
của Nước Trời.
Ngày hôm nay, mừng kỷ niệm biến cố Chúa Giêsu lên Trời, ta không được dừng lại ở
cái nhìn của trần gian, của con người xác thịt nhưng ta xin Chúa cho lòng ta
hướng lên Trời thật sự. Lòng hướng lên Trời thật sự khi và chỉ khi ta bỏ bớt
những đam mê của trần gian, những quyến rũ của trần gian.
Vẫn là con người mong manh mỏng dòn và yếu đuối, chính vì thế ta lại càng cần
xin ơn Chúa hơn nữa để ta bỏ đi những gì là dính bén vào đời ta làm cho ta nặng
nề và khó siêu thoát. Xin Chúa thêm ơn cho ta để dù sống trong cuộc đời này
nhưng lòng ta luôn hướng về Quê Trời nơi quê hương đích thực của mỗi người chúng
ta.
Huệ Minh