Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Bài Viết Của
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Đức Giáo Hoàng Phanxicô đang bị lạm dụng?
Chúa - God
Ttổng hợp các HƯỚNG DẪN + LƯU Ý + KINH NGHIỆM đối phó corona Vũ Hán
Cập nhật thông tin bệnh dịch để cứu người
Xin chia sẻ về nạn dịch chết người
Bàn tay ngầm?
Xin lỗi tôi chỉ là người chuyển quà
Bảo vệ chỗ HIỂM YẾU NHẤT trong mỗi người
ĐẸP
NGHỀ NÀO TỐT NHẤT?
Chúa và Mẹ, ai hiền hơn?
Sao không thành sao?
Đại Thánh sao?
THÀNH CÔNG NGAY BÂY GIỜ
Nước Đại Bàng
Vũ khí giết người hàng loạt tại Việt Nam
Bên lề trái tim
Sinh nhật chung
Sao không cất khỏi thế gian?
Người giải thoát thứ ba
Còn cần nữa không?
Sao không kể người kia?
Sao lại đuổi?
Sao lại cấm?
Quyết định hiếm có
Chúa ở đâu?
Kẻ gieo cỏ
Xin lỗi, tôi chỉ là một người chuyển quà!
Tôi tưởng …
Những vị thánh kế tiếp
Quyền bình an
Nước mắt dưới gầm bàn
Ánh kim cương
Nếu chết là hết…
Sứ mạng hạnh phúc
Biết đủ
Sự cao cả của một tội nhân
Tim đội gai
Thịt và Máu
Ba mà một
TẠI SAO …?

CN  Phục Sinh 3A (Lc 24:13-35)

Nếu bạn đã từng mệt mỏi, chán nản, cô đơn, thất vọng, mất phương hướng, rã rời, buông xuôi,…trên dòng đời này thì bài Tin Mừng hôm nay được dành tặng đặc biệt cho bạn.

Nếu bạn muốn đọc nội dung chi tiết của bài Tin Mừng này,  xin bấm vào đây.

Mình xin tóm tắt nhanh nội dung như sau: Sau khi Thầy Giêsu chịu chết trên thập giá và được an táng trong mồ, các môn đệ sợ hãi, tán loạn. Hai người trong số họ hôm nay quyết định trở về quê cũ trong tâm trạng hoang mang, chán chường, thất vọng…. Trên đường đi, có một ‘vị khách lạ’ tiến đến làm quen và trò chuyện với họ. Vị này giúp họ hiểu những biến cố kinh hoàng mới xảy ra tại kinh đô Giêrusalem và hâm nóng lại tâm hồn họ. Cuối cùng, khi họ nhận ra ‘vị khách lạ’ là ai thì vị này “biến mất”. Lập tức, hai người trỗi dậy giữa đêm tối đi tìm những môn đệ khác để báo cho họ biết mình đã gặp lại Thầy.

Bạn mến, trong khuôn khổ thời gian có hạn, mời bạn cùng nhẹ nhàng suy niệm hai khía cạnh nho nhỏ sau đây, mỗi khía cạnh bắt đầu bằng câu hỏi: “Tại sao…?”

Khía cạnh thứ nhất, Thầy Giêsu phục sinh trong vai “vị khách lạ” hỏi một câu hỏi có vẻ ‘thừa’: "Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?"  (Lc 24: 17) ‘Thừachính Thầy là người biết rõ hơn ai hết về tất cả những gì đã xảy ra. Biết rồi, sao còn hỏi? Bạn thân mến, Thầy Phục Sinh không chỉ biết những sự kiện xảy ra bên ngoài mà còn biết cả những tâm tư thẳm sâu bên trong lòng người. Thầy nhìn thấy sự hoang mang, nỗi sợ hãi, sự thất vọng và bao nhiêu xáo trộn khác đang diễn ra nơi tâm hồn hai môn đệ. Bao nhiêu áp lực đang dồn nén bên trong họ. Thầy hỏi ‘thừa’ vì Thầy rất tâm lý, tâm lý ở chỗ: hỏi để tạo cho họ một cơ hội ‘trút bầu tâm sự’. Thầy nhìn thấy nhu cầu được giải tỏa những dồn nén buồn đau bên trong. Bạn mến, chắc hẳn chúng mình cũng ít nhiều có kinh nghiệm về điều này. Khi lòng ta chất chứa cô đơn, chán nản, sầu lo, sợ hãi, buông xuôi, thất bại,… ta sẽ cảm thấy thật nhẹ lòng nếu có thể tâm sự với ai đó. Đây là một điều rất con người, phải không bạn?

Có bao giờ bạn cảm thấy mình chẳng biết tìm đến ai để tâm sự cho vơi cõi lòng? Thông thường, ta luôn có ai đó để giúp ta trong những lúc tâm hồn trĩu nặng. Theo kinh nghiệm của mình, bạn có thể tìm đến những người mà bạn đã từng quan tâm nâng đỡ lúc họ buồn đau, những người mà bạn đã từng cho mượn một bờ vai để khóc. Chính họ là những người có khả năng tiếp nhận và đồng hành với bạn nhiều nhất. Điều này cũng gợi ý cho ta về một việc thực tế cần làm để chuẩn bị cho những lúc ta rơi vào buồn đau: đó là ‘tranh thủ’ liên đới quan tâm đến người khác, càng nhiều càng tốt, để khi ta cần đến họ, họ sẽ cho ta mượn một bờ vai. Vẫn còn một điều quan trọng nhất cần nhớ là: Ta luôn có một Người Bạn tuyệt vời lúc nào cũng sẵn sàng chào đón, lắng nghe, cảm thông và giúp đỡ ta cho dù ta chưa bao giờ thật sự quan tâm đến Người đó. Người Bạn ấy tên là Giêsu, Người đã hỏi câu hỏi ‘thừa’ ở trên.

Bây giờ mời bạn suy niệm khía cạnh thứ hai: Khi hai môn đệ vừa nhận ra ‘vị khách lạ’ chính là Thầy Giêsu thân yêu vào lúc Thầy “bẻ bánh” trao cho họ thì Thầy “biến mất” (Lc 24:32). Tại sao lại “biến mất” mà không ở lại sum vầy?

“Biến mất” mà không hề mất. “Vắng bóng” mà luôn hiện diện. Thầy có đó. Điều này quá rõ. Nhưng thực tại này chỉ có thể cảm nhận được bằng kinh nghiệm đức tin chứ không phải bằng con mắt xác thịt. Thầy “biến mất” vì Thầy muốn nâng đức tin của họ lên một tầm vóc mới. Từ đây, họ được mời gọi gặp gỡ Đấng Phục Sinh ở một cách thức sâu xa, vượt lên trên chiều kích cảm giác của “thấy mới tin” (Ga 20:25). Quả thế, Thầy Giêsu phục sinh đã khẳng định với Tô-ma, người không chịu tin lời làm chứng của anh chị em, rằng: “Tô-ma, vì con đã thấy nên con tin. Phúc cho ai không thấy mà tin.” (Ga 20:27) bởi khi tin thì ông sẽ thấy. “Thấy” lúc này không còn là thấy ở cấp độ thấp ngày xưa (một con người Giêsu hữu hình) mà thấy ở cấp độ cao mới mẻ (Đức Giêsu Kitô Phục Sinh). Từ đây, “người Thầy” thân yêu mà họ gặp là Đấng có khả năng vừa bao trùm vừa thấu suốt mọi chiều kích không gian lẫn thời gian. Họ có thể gặp Người ở bất cứ nơi đâu, bất cứ trong tâm trạng hay hoàn cảnh nào. Bây giờ họ có thêm nhiều cách gặp Thầy hơn so với ngày xưa trước khi Thầy phục sinh. Bây giờ không gì có thể ngăn cách được sự hiện diện thẳm sâu của Thầy trong cuộc đời mọi người. Bây giờ, nhắm mắt lại họ vẫn có thể gặp Thầy.

Để khép lại suy tư hôm nay, mời bạn cùng nhìn một chi tiết đặc biệt quan trọng đã giúp hai môn đệ “lập tức” nhận ra Thầy. Đó là: Thầy “bẻ bánh” trao cho họ. Bạn thân mến, ta đang nói đến sự hiện diện của Thầy Giêsu Phục Sinh trong Bí Tích Thánh Thể mà hằng ngày ta vẫn được mời tham dự. Thầy khao khát nuôi dưỡng sự sống trong ta. Thầy ao ước nâng đỡ ta trong những yếu đuối, lao khổ, sầu thương, hoài nghi, nản lòng, cô đơn, thất bại …Một khi đã đón nhận ‘tấm bánh Giêsu”, ta được mời gọi tiếp nối việc “bẻ bánh” ấy trong đời sống thường ngày. “Bẻ bánh” là bẻ chính mình ra mà trao cho người khác “ăn”. “Bẻ bánh” là tự nguyện vỡ ra để trở nên lương thực dưỡng nuôi tâm hồn anh chị em. Mời bạn cùng lắng nghe lại những lời trăn trối của Thầy: “Người ta cứ dấu này mà nhận biết anh em là môn đệ Thầy là anh em yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em…. Anh em hãy làm như vậy để tưởng nhớ đến Thầy!” (Ga 13:35, 15:12, Lc 22: 19, 1Cor 11:24-25)

Joseph Việt, O.Carm.

Tác giả: Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!