Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Bài Viết Của
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Đức Giáo Hoàng Phanxicô đang bị lạm dụng?
Chúa - God
Ttổng hợp các HƯỚNG DẪN + LƯU Ý + KINH NGHIỆM đối phó corona Vũ Hán
Cập nhật thông tin bệnh dịch để cứu người
Xin chia sẻ về nạn dịch chết người
Bàn tay ngầm?
Xin lỗi tôi chỉ là người chuyển quà
Bảo vệ chỗ HIỂM YẾU NHẤT trong mỗi người
ĐẸP
NGHỀ NÀO TỐT NHẤT?
Chúa và Mẹ, ai hiền hơn?
Sao không thành sao?
Đại Thánh sao?
THÀNH CÔNG NGAY BÂY GIỜ
Nước Đại Bàng
Vũ khí giết người hàng loạt tại Việt Nam
Bên lề trái tim
Sinh nhật chung
Sao không cất khỏi thế gian?
Người giải thoát thứ ba
Còn cần nữa không?
Sao không kể người kia?
Sao lại đuổi?
Sao lại cấm?
Quyết định hiếm có
Chúa ở đâu?
Kẻ gieo cỏ
Xin lỗi, tôi chỉ là một người chuyển quà!
Tôi tưởng …
Những vị thánh kế tiếp
Quyền bình an
Nước mắt dưới gầm bàn
Ánh kim cương
Nếu chết là hết…
Sứ mạng hạnh phúc
Biết đủ
Sự cao cả của một tội nhân
Tim đội gai
Thịt và Máu
Ba mà một
PHẢI CHỜ…

 

Thỉnh thoảng vẫn có những tin tức thuộc loại “buồn cười” hoặc “cười ra nước mắt.” Chẳng hạn, cách đây ít lâu, có bài báo nói về chuyện một thanh niên giật giỏ của một phụ nữ mà không bỏ chạy. Anh ta chỉ muốn bị cảnh sát bắt để được nổi tiếng. Một mẩu tin khác kể về một cô gái trẻ đứng ở một nơi công cộng ngậm một lúc 10 điếu thuốc lá mà hút để được đăng báo. Chưa hết, có người leo lên một toà nhà cao tầng và thông báo cho mọi người rằng mình sắp tự tử. Cảnh sát kéo đến thuyết phục và kéo được anh ta xuống. Sau khi báo chí đăng tải về tin giật gân này thì anh ta tiết lộ rằng anh đâu dại gì mà nhảy xuống. Mục tiêu của anh là được lên báo. Thế thôi. 

Từ xưa đến nay, hầu như thời nào cũng có những người muốn nổi tiếng. Mơ ước được chúc tụng, được tung hô, được khen ngợi, được nhiều người biết đến gắn bó với con người vì nó tạo cho họ cảm giác an toàn, có giá trị, có tầm vóc. Nói đến đây, hẳn ta sẽ thắc mắc tại sao Thầy Giêsu lại hành xử ngược lại hoàn toàn. Giữa lúc các môn đệ đang há hốc miệng ngạc nhiên chứng kiến cảnh “biến hình” của Thầy mình trên núi Ta-bo thì Thầy là dặn rất kỹ: “Đừng nói cho ai biết việc này.” Tại sao Thầy làm thế? Chẳng phải là càng nhiều người biết đến thì càng thuận lợi cho sứ mạng loan báo Nước Thiên Chúa của Thầy sao? Chẳng phải người ta càng cảm phục sự vĩ đại của Thầy thì họ càng dễ tin sao? Khó hiểu! 

Bạn thân mến, có một câu chuyện khác giúp ta hiểu lý do. Chuyện là thế này: Có một chàng thanh niên, tuổi đời chừng ngoài ba mươi một chút. Anh có vẻ hơi đặc biệt so với những người khác. Trong khi bạn bè cùng trang lứa lo lắng chuyện yên bề gia thất, ổn định công ăn việc làm, xoay xở để có một cuộc sống thoải mái thì anh lại chọn dành thời giờ của mình cho người khác. Anh đến thăm họ, lắng nghe tâm sự của họ. Thấy họ có nhu cầu gì mà anh giúp được thì đều giúp tận tâm. Tâm niệm của anh là mang sự bình an đến cho từng người anh gặp gỡ trên dòng đời. Người ta kể rằng từ hồi còn nhỏ anh đã có tính cách như thế. Gia đình anh sống ở một vùng quê nghèo, quanh năm lam lũ. Thấy anh tài giỏi, hàng xóm khuyên anh nên đi ra thành phố để lập nghiệp thì tương lai sẽ sán lạn hơn. Nhưng anh và gia đình anh lại chọn ở lại với một lý do khá ngộ nghĩnh: ở đây có nhiều cảnh đời đáng thương. Chẳng ai hiểu nổi cái lý luận ấy.

Rồi một ngày kia, anh quyết định rời làng quê để mở rộng chí hướng của mình. Bấy giờ, người ta chợt nhận ra rằng họ đã mất đi một ai đó quý giá lắm. Không có sự hiện diện của anh, cuộc sống bắt đầu thêm trống vắng, bớt tình nghĩa, thiếu chan hoà. Anh rong ruổi mọi nẻo đường sương gió bụi trần đồng hành để đồng cảm với những mảnh đời phiêu dạt. Một số người đi theo anh làm môn sinh, chứng kiến những việc vĩ đại anh thực hiện thì tự hào lắm. Con đường công danh như đang mở ra trước mặt họ. Ôi một ngày nào đó, nếu anh làm lớn thì họ sẽ được hưởng phúc. Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã đê mê cả một vùng trời hy vọng. 

Đám đông dân chúng theo anh ngày một đông vì họ tìm thấy sức sống mới nơi anh. Tuy nhiên, đám đông chỉ thấy một số sự kiện công khai thôi chứ các môn đệ thì chứng kiến nhiều chuyện ngoạn mục khác nữa. Háo hức lắm, họ chỉ muốn kể ngay cho đám đông nghe những chuyện khác về sư phụ của mình. Nhưng kỳ lạ thay, anh luôn ngăn cản họ làm điều ấy. Chuyện bình thường thế mà sao lại cản? Anh cũng không giải thích gì.

Thế rồi, một ngày kia, họ đã hiểu lý do mà không cần ai giải thích. 

+++ 

Chung quanh anh bây giờ là tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng nguyền rủa. Thân mình anh bây giờ tan nát vì đòn roi của những con người anh chưa bao giờ đem lòng thù hận. Người thì khạc nhổ lên mặt, kẻ thì đấm đá, kẻ khác sỉ vả. Những kẻ không ưa anh đã bàn kế lập mưu vu khống tố cáo anh trong một bản án bất công. Anh bị kết án tử hình. Sau khi hành hạ khủng bố anh bằng đủ mọi cách, họ treo anh lên cây thập giá. Thập giá là thứ hình phạt đau đớn và tủi nhục nhất mà sự ác độc của con người có thể nghĩ ra được.

+++ 

Bấy giờ Đức Giê-su cầu nguyện rằng: "Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm."(Lc 23:34) Trời đất bỗng trở nên tối tăm. Giữa bóng đêm bao trùm địa cầu ấy bỗng bừng lên một nguồn sáng chói lọi tuôn trào từ thập giá Giêsu. Mọi thứ ánh sáng trần gian bỗng trở nên mờ nhạt trước nguồn ánh sáng tuyệt vời ấy. Đây: ánh sáng tình yêu Thiên Chúa, Đấng đang hiến dâng mạng sống cho con người. Đây: ánh sáng trái tim Giêsu. Đây: lần “biến hình” cuối cùng và toàn vẹn phô bày tất cả sự thật về tình yêu Thiên Chúa dành cho con người. Không còn gì che đậy, chẳng còn gì giấu kín, chẳng còn gì thêm để kiếm tìm. Đây: Chiên Thiên Chúa. Đây, đây chính là Thiên Chúa chúng ta!

Bấy giờ Thầy Giêsu kêu lớn tiếng: “Mọi sự đã hoàn tất” (Ga 19:30) và trút hơi thở cuối cùng. Cuộc biến hình trên núi Ta-bo hôm nào được hoàn tất ở đây. Bây giờ các môn đệ đã hiểu lời dặn năm xưa của Thầy. 

+++ 

Đúng như lời Thầy đã nói khi còn sống, sau ba ngày Thầy sống lại từ cõi chết. Phục sinh! Tình yêu đã chiến thắng hận thù. Sự sống đã đánh bại tử thần. Đến lúc này bức tranh về Thầy mới toàn vẹn. Bây giờ các môn đệ đã hiểu: tất cả mọi chi tiết cuộc đời của Thầy từ khi sinh ra, lớn lên, hy sinh mạng sống và phục sinh đều xuất phát từ một chữ “yêu thương” dành cho con người. Bây giờ các môn đệ có thể “đứng trên mái nhà” mà loan báo mọi điều họ biết về Thầy.

Tụi mình là môn đệ Thầy. Nào, mình cùng kể về Thầy đi bạn! 

Joseph Việt, O.Carm. 

  

Tác giả: Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!