Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Bài Viết Của
Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm
Đức Giáo Hoàng Phanxicô đang bị lạm dụng?
Chúa - God
Ttổng hợp các HƯỚNG DẪN + LƯU Ý + KINH NGHIỆM đối phó corona Vũ Hán
Cập nhật thông tin bệnh dịch để cứu người
Xin chia sẻ về nạn dịch chết người
Bàn tay ngầm?
Xin lỗi tôi chỉ là người chuyển quà
Bảo vệ chỗ HIỂM YẾU NHẤT trong mỗi người
ĐẸP
NGHỀ NÀO TỐT NHẤT?
Chúa và Mẹ, ai hiền hơn?
Sao không thành sao?
Đại Thánh sao?
THÀNH CÔNG NGAY BÂY GIỜ
Nước Đại Bàng
Vũ khí giết người hàng loạt tại Việt Nam
Bên lề trái tim
Sinh nhật chung
Sao không cất khỏi thế gian?
Người giải thoát thứ ba
Còn cần nữa không?
Sao không kể người kia?
Sao lại đuổi?
Sao lại cấm?
Quyết định hiếm có
Chúa ở đâu?
Kẻ gieo cỏ
Xin lỗi, tôi chỉ là một người chuyển quà!
Tôi tưởng …
Những vị thánh kế tiếp
Quyền bình an
Nước mắt dưới gầm bàn
Ánh kim cương
Nếu chết là hết…
Sứ mạng hạnh phúc
Biết đủ
Sự cao cả của một tội nhân
Tim đội gai
Thịt và Máu
Ba mà một
THỰC SỰ TIN ? TRULY BELIEVE?

 

CN thường niên 24B

Anh đã quan sát và tự rút ra kết luận cho riêng mình rằng: Khi con người không đặt Thượng Đế vào vị trí trung tâm của cuộc sống, họ sẽ dễ xô xát, cãi vã, ghen tị, đấu đá, thủ đoạn, lợi dụng, thù hận, hãm hại nhau… Nói cách khác, nhiều đổ vỡ bắt nguồn từ việc không có hoặc thiếu vắng niềm tin. Người ta không thể sống trọn vẹn, hài hòa nếu họ không có niềm tin. Ý thức điều ấy, anh giữ cho mình một sự nghiêm túc và quý trọng đối với vấn đề niềm tin. Anh tự hào về niềm tin tôn giáo của mình.

Một ngày kia, có người bạn học đặt một câu hỏi khiến anh bức xúc: “Cậu có thực sự tin Chúa không?

Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên rồi tỏ ra khó chịu. Một câu hỏi dư thừa và chạm tự ái đối với anh. Tuy là người có tính nóng nảy, lúc ấy không hiểu sao anh lại không phản ứng mạnh như bình thường. Cứ sự thường thì anh phải hỏi ngược lại người bạn ấy: “Tại sao cậu lại hỏi một câu xóc óc như vậy? Chẳng lẽ cậu không thấy tớ dành rất nhiều thời gian cho việc đạo đức?...” Nhưng lúc ấy, anh chỉ cười trừ mặc dù quê quê. Rồi từ đó anh bắt đầu suy nghĩ. Tại sao người bạn này lại hỏi như thế nhỉ?

Một Chúa Nhật nọ, anh đi tham dự Thánh Lễ. Đang băn khoăn về câu hỏi hôm nào của người bạn, anh chợt giật mình khi nghe các bài đọc Lời Chúa hôm ấy. Chúng dường như đang nói cho riêng anh vậy. Bài Tin Mừng kể lại việc Thầy Giêsu hỏi các học trò của mình: “Người ta bảo Thầy là ai?” Các môn sinh đưa ra các câu trả lời khác nhau. Thầy hỏi tiếp: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai?” Nghe đến đây, anh được đánh động và được mời gọi nhìn lại mối tương quan của anh với Thầy. Không ai có thể trả lời thay anh. Có khi nào câu hỏi của người bạn học liên quan đến câu hỏi của Thầy Giêsu không ta? Anh bắt đầu xét mình.

Xét mình là một việc làm thú vị và hữu ích bởi nó giúp anh nhận ra những “phản chứng” của mình, như sau: Anh thường xuyên đi Lễ nhưng lại ít quan tâm đến những người xung quanh. Anh có thể thao thao bất tuyệt về những lời hay ý đẹp nhưng lại thiếu nhạy cảm đối với cảm xúc của tha nhân. Anh tự hào là người có niềm tin nhưng lại dễ chao đảo khi khó khăn xuất hiện. Anh cúi đầu cảm tạ Trời Cao về bao nhiêu ơn lành nhưng lại dễ sinh lòng ganh tị khi có ai may mắn hơn anh. Anh xúc động mỗi lần được Chúa tha thứ nhưng vẫn còn nhỏ nhen cố chấp khi có ai mắc lỗi với anh. Anh kể rằng anh luôn có Chúa đồng hành nhưng anh lại dễ hốt hoảng chạy tìm những cứu cánh của bùa chú mê tín mỗi khi đối diện với sóng gió. Anh ghi nhận lòng nhân hậu Chúa dành cho anh nhưng lại có những phản ứng chứa đầy bạo lực. Anh quý trọng tình yêu vô điều kiện của Chúa dành cho anh nhưng tình yêu của anh đối với tha nhân lại rất có điều kiện, nhiều đòi hỏi hơn là dấn thân. Anh tham gia vào các hoạt động phục vụ này nọ đến nỗi có nhiều người thần tượng anh, nhưng hình như việc phục vụ ấy đôi khi lại xuất phát từ nhu cầu có tiếng tăm để tạo sự an ổn tâm lý. Anh bảo rằng tự do là món quà cao quý Chúa ban cho con người để con người có khả năng sống yêu thương nhưng anh lại hay muốn kiểm soát cuộc đời người khác. Anh bảo rằng anh tin tưởng sự quan phòng yêu thương của Chúa nhưng anh lại thường hay than vãn oán trách về nhiều thứ. Anh tin rằng Chúa luôn đầy lòng khoan dung với tất cả, vậy mà anh lại khắc nghiệt với tha nhân và bản thân. Đức tin của anh dạy rằng anh được tạo dựng nên một cách cao quý theo hình ảnh Thiên Chúa, thế nhưng anh vẫn còn đánh giá thấp bản thân mình… Và còn những điều khác nữa.

Cậu có thực sự tin Chúa không?” là câu hỏi của người bạn đã làm anh khó chịu và bắt đầu suy nghĩ. “Con bảo Thầy là ai?” là câu hỏi của Thầy giúp anh đi vào cốt lõi của vấn đề và tìm ra câu trả lời. Bây giờ anh hiểu tại sao người bạn hỏi như thế. Anh hiểu được rằng hành động cần phải tương hợp với tinh thần đức tin, đức tin cần phải được sáng tỏ bằng hành động. Bây giờ anh thấy nhận định của một môn đệ của Thầy tên là Gia-cô-bê thiệt hợp lý: “Đức tin không có việc làm là đức tin chết….Bạn thử cho tôi thấy thế nào là tin mà không hành động, còn tôi, tôi sẽ hành động để cho bạn thấy thế nào là tin.” (Gc 2: 17-18) Nhưng quan trọng nhất, bây giờ anh đã hiểu rõ hơn mối tương quan của anh với Thầy và đã biết cần phải làm gì để lần sau người khác khi nhìn vào đời sống của anh sẽ nói: “Tôi biết cậu rất tin Chúa.”

Chiêm ngắm cuộc đời Thầy – một cuộc đời đã sống chết trọn vẹn cho và chỉ cho tình yêu vô điều kiện – anh hạ quyết tâm sẽ thực hành tốt hơn lệnh truyền của Thầy: “Hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con. Cứ dấu này mà người ta nhận biết các con là môn đệ Thầy, là: các con yêu thương nhau.” (Gioan 13:34-35)

Giuse Việt, O.Carm.

[12A+V0912]

Đọc trong blog cá nhân:

Tiếng Việt: http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/thuc-su-tin/

English: http://only3minutes.wordpress.com/english/truly-believe/    

 

Truly believe?

Aha has observed and drawn a conclusion: When people don’t place God in the center of their lives, they will easily get into conflicts, quarrels, jealousy, fighting, abuse, hatred, etc. In other words, brokenness derives quite a bit from the lack of faith. People cannot live fully without faith. Aware of this fact, he has held the matter of faith seriously and with much appreciation. He is proud of his religious belief.

Some time ago, a classmate of his asked him a question that disturbed him a great deal: “Do you truly believe in God?

Aha was surprised, then upset. Such an unnecessary and insulting question to his pious religious practice! Though he was a hot tempered person, for some reason he did not react as usual. Usually he would throw the question back to his friend, saying: “Why are you asking me such an insulting question? Don’t you see I spend a lot of time in religious activities?...” But at that moment he smiled, unnaturally because of being embarrassed. From then on, he began to reflect on why this friend of his asked such a question.

Then on a Sunday, Aha went to Mass. While contemplating this question, he was startled by the readings [of the Word of God] that day. It was as if they were speaking specifically to him. The Gospel reported the story in which Jesus asked his disciples: “Who do people say that I am?” They gave him different answers. He then asked them: “But who do you say that I am?” Upon hearing this question, Aha was struck and felt invited to examine his relationship with The Teacher, Jesus. No one could do this for him. Would the question of his friend have anything to do with that of The Teacher? He began to examine his conscience.

Examining his conscience was an interesting and beneficial thing to do since it helped him recognize his own faults and failings as follows:

He went to Mass often but he did not often care about others around him. He could skillfully and endlessly weave his speech with beautiful words and yet he was not sensitive to others’ feelings. He was proud of having faith in God and yet he allowed himself to be shaken when difficulties appeared. He appreciated the blessings he received from God but was jealous of those who were luckier than him. He was moved each time he was forgiven by God but it was hard for him to forgive others. He said that he always had God as his companion but he still had superstitious beliefs. He acknowledged the compassion and mercy of God for himself but his behavior still showed a lack of compassion and mercy for others. He treasured the unconditional love of God for himself but his love for others was quite conditional, more asking than giving. He took part in different activities as service to people so that they were impressed by him, but his service seemed to come from a need for fame that was geared towards creating a sense of security for his own psyche. He held that freedom was a noble gift God gave us humans so that we could love truly and yet he often wanted to control the lives of others. He said that he trusted God’s loving providence but he often complained about things. He believed that God was always compassionate with everyone, and yet he was harsh on others and on himself. His faith taught him that he was nobly created in the image of God, and yet he still held a low self-esteem… There were other things that Aha recognized about himself during his examination of conscience.

 “Do you truly believe in God?” was the question asked by his friend that made him feel upset and made him think. “Who do you say that I am?” is the question asked by The Teacher that helped him focus on the heart of everything and find the answer. Now he has seen the reason why his friend asked him the question. He has understood that action needs to be compatible with the spirit of faith, that faith needs to be clarified by action. He has found the comment of one of Jesus’ disciples – James – logical when he writes: “So you see, faith by itself isn’t enough. Unless it produces good deeds, it is dead and useless. Now someone may argue, “Some people have faith; others have good deeds.” But I say, “How can you show me your faith if you don’t have good deeds? I will show you my faith by my good deeds.” (James 2: 17-18) But most importantly, now he understands more clearly his relationship with The Teacher – Jesus – and knows how to act so that next time, when people witness the way he leads his life, they will say: “I know you truly believe in God!”

Contemplating the life of The Teacher, Jesus, a life spent fully showing unconditional love, Aha is determined to practice better His commandment: “A new command I give you: Love one another. As I have loved you, so you must love one another. By this everyone will know that you are my disciples, if you love one another.” (John 13:34-35)

Joseph Viet, O.Carm.

[12A+V0912]

Personal blog:

Tiếng Việt: http://only3minutes.wordpress.com/tieng-viet/thuc-su-tin/

English: http://only3minutes.wordpress.com/english/truly-believe/    

 

Tác giả: Lm. Jos.Tuấn Việt,O.Carm

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!