Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Gioan Lê Quang Vinh
Bài Viết Của
Gioan Lê Quang Vinh
THÁNH LỄ TẠ ƠN MỪNG KIM CƯƠNG LINH MỤC VÀ THƯỢNG THỌ BÁCH NIÊN CHA CÔ PHÊRÔ NGUYỄN CHÂU HẢI SSS.
PHỎNG VẤN CHA VINHSƠN PHẠM TRUNG THÀNH DỊP LỄ KIM CƯƠNG CHA CỐ PHÊRÔ NGUYỄN CHÂU HẢI
NGÀY ĐẠI HỘI GIAO LƯU GIỚI TRẺ HẠT TÂY BẮC PHÚ THỌ
Nhớ Đức Cha Nicôla, vị Giám Mục kiên trung
ĐƯỜNG HỘI THÁNH ĐI LÀ ĐƯỜNG PHÓ THÁC
PHỎNG VẤN ĐỨC CHA AN-PHONG NGUYỄN HỮU LONG - TÂN GIÁM MỤC PHỤ TÁ GIÁO PHẬN HƯNG HOÁ
CON CÁI HỘI THÁNH GIỮA LÒNG THẾ GIỚI
CON CÁI MẸ TRÀ KIỆU
CHÚNG TA ĐÃ CÓ ĐỨC GIÁO HOÀNG
NHỮNG LÀN KHÓI ĐEN VÀ CHÚ CHIM CÂU
ĐỨC THÁNH CHA THOÁI VỊ, NHÌN TỪ HỌC THUYẾT XÃ HỘI CÔNG GIÁO
VỀ SỰ THOÁI VỊ CỦA CÁC ĐỨC GIÁO HOÀNG
Ngụ ngôn thời bấn loạn (kỳ 32)
BỒ CÂU VÀ CON RẮN
THỦ DÂM CÓ TỘI HAY KHÔNG?
Chúa Yêsu, nhà Truyền thông vĩ đại nhất
ĐỀN THÁNH ĐỨC MẸ LỮ HÀNH TAM KỲ
NGỤ NGÔN THỜI BẤN LOẠN (Kỳ 31)
CHÚA ĐƯA CON ĐẾN DÒNG NƯỚC TRONG LÀNH
DƯỠNG PHỤ ĐẤNG CỨU THẾ
NIỀM HY VỌNG VÀ LÒNG BIẾT ƠN ĐẦU NĂM MỚI
TẢN MẠN VUI BUỒN CUỐI NĂM
“CÁC CON LÀ NHỮNG TẤM GƯƠNG CHO NGƯỜI LỚN”
NƠI GIÁNG SINH ĐI QUA
GIỚI TRẺ CÔNG GIÁO VÀ CÔNG LÝ HOÀ BÌNH
TỤC HOÁ VIỆC CẦU NGUYỆN ?
Giáo dân, nói chung đều tốt cả
Thái Hà, hạt giống hôm nay
NỖI BUỒN FACEBOOK
Đừng tự vất bỏ giá trị sâu xa
Ngụ ngôn thời bấn loạn (kỳ 30)
HÃNH DIỆN TUYÊN XƯNG ĐỨC TIN
NGỤ NGÔN THỜI BẤN LOẠN (Kỳ 29)
Phúc Âm hoá, chạnh lòng thương, tìm công lý
NGỤ NGÔN THỜI BẤN LOẠN (Kỳ 28)
NGỤ NGÔN THỜI BẤN LOẠN (Kỳ 27)
NGỤ NGÔN THỜI BẤN LOẠN (Kỳ 26)
HÀ NỘI KÝ SỰ 2: TRUYỀN THÔNG LÀ NHƯ THẾ!
HÀ NỘI KÝ SỰ 1: TÔI ĐÃ GẶP NGÀI
Sự Thật là một Quyền Năng
TÔI GHÉT THÁI HÀ

 

Buổi chiều thứ Bảy Tuần Thánh tôi đi viếng Chúa về thì nhận được mail Cha Nam Phong DCCT với lời chúc phúc nhân Lễ Phục Sinh, lòng tôi bỗng bừng vui lên như có một luồng sinh khí mới từ mầu nhiệm Phục Sinh lan toả. Như môn đệ về Emmau xưa, lòng tôi nóng lên niềm vui của ngày hồng phúc.

Tôi tựa người vào bàn phím, bàn phím đã chứng kiến những vui buồn của tôi trước những biến cố của Mẹ Giáo Hội Việt nam. Nhiều cảm xúc của buổi chiều thứ bảy thầm lặng bên Mộ Chúa dậy lên trong tôi. Mẹ Giáo Hội cũng đang lặng thầm với Thầy của mình. Tôi bỗng dưng lại thấy ghét Thái Hà khủng khiếp.

Tôi ghét Thái Hà vì một giáo xứ ở xa tôi, xa lắc xa lơ, lại bỗng dưng từ vài năm nay làm tôi rung động. Ngày còn đi học, Thái hà ấp hiện lên trong tôi như một chốn an bình của những trang văn Tự Lực Văn Đoàn, với những chàng trai phong nhã và những cô gái hồn nhiên như Duy, như Thơ trong Con Đường Sáng của Hoàng Đạo. Còn bây giờ, Thái Hà trong tôi là những vị anh hùng thầm lặng và đầy lẽ yêu thương.

Tôi ghét Thái hà vì nơi ấy Bố Phụng của tôi vất vả nhọc nhằn với những lo âu vì bách hại. Vẫn biết ai theo Chúa là phải bỏ mình, vác lấy Thập giá đi lên đồi Canvê, nhưng dường như ngày Bố còn sinh hoạt với nhóm chúng tôi, thập giá của Bố dễ thương hơn, anh em chúng tôi cũng chưa ai đòi giết Bố cả. Vậy mà ở Thái hà, Bố phải nghe lời vọng của “dân Giu-dêu” của hai ngàn năm trước “Giết nó, đóng đinh nó vào Thập giá”. Và những lần gặp Bố sau này, tôi thấy Bố như ưu tư hơn và mệt mỏi hơn, dù ánh mắt Bố vẫn rất thông thái và vui tươi.

Tôi ghét Thái hà vì Thái hà làm tôi xấu hổ. Mỗi tuần tôi đến nhà thờ đi lễ, cầu nguyện, dạy cho các em nhỏ. Vậy là tôi nghĩ mình hoàn tất bổn phận làm Kytô hữu. Nhưng Thái hà bảo tôi: như vậy mới chỉ là làm quan sát viên Kytô thôi. Là Kytô hữu phải dấn thân, phải yêu mến và phải lặn sâu vào trong Đức Giêsu Kytô mới được.

Tôi ghét Thái hà vì tôi phải đọc phải suy nhiều hơn. Một số báo chí trước kia đọc cho qua giờ, coi tin xe cán chó, coi cũng được không coi cũng chẳng sao. Bây giờ phải bỏ, chứ đọc mà không tin nữa thì tức chết được. Bây giờ lại phải tò tò theo ông cha Uy và nhóm anh chị em thân thiết mà ráng đọc cho hết những trang Học Thuyết Xã Hội của Giáo Hội Công Giáo dày cộm và khô khan, dù là hay hơn bất cứ cuốn sách nào tôi đã đọc (trừ Kinh Thánh). Lại phải đọc bao nhiêu báo Công giáo mà lòng mình biết không có một chút giả dối nào. Và như vậy phải “nghỉ chơi” với một nhóm bạn cũ vốn thích điều gian xảo.

Tôi ghét Thái hà vì Thái hà làm cho tôi phải thầm ngưỡng mộ những vị chủ chăn tuyệt vời. Có một lúc nào đó trong đời bạn phải thay đổi thần tượng, bạn có thấy ngỡ ngàng không? Tôi thì có đấy. Thần tượng cao cả nhất đời mình vẫn là Giêsu, một Giêsu với khuôn mặt của chiều Canvê đầy yêu thương che chở. Nhưng những thần tượng khác thì đổi hẳn. Trước đó có lúc tôi thấy mệt mỏi vì một số chủ chăn yếu ớt và chao đảo. Nhưng Thái hà đã dựng lên trong lòng tôi những thần tượng mới là Đức Tổng Giuse của Hà nội, là Cha Giám Tỉnh DCCT ung dung và ôn tồn nhưng rất cương trực trong những lễ nến cầu nguyện cho Công Lý và Hoà Bình, là các Cha ở xa tôi hàng ngàn cây số, ở Hà nội, ở Vinh… tình cờ quen biết qua vụ Thái hà.

Thái hà ơi, sao chiều nay thấy ghét quá. Nhưng hãy tiếp tục để tôi ghét Thái Hà, bởi vì nơi ấy hạt giống Lời Chúa đang âm thầm nẩy mầm và bừng lên ánh sáng Phục Sinh.

Con lặng lẽ gửi tâm tình chiều nay vào Mộ Chúa, Chúa ơi. 

Gioan Lê Quang Vinh

Tác giả: Gioan Lê Quang Vinh

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!