Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Francis Assisi Lê Đình Bảng
Bài Viết Của
Francis Assisi Lê Đình Bảng
ĐẾN HẸN LẠI VỀ - DÂNG HOA ĐỨC MẸ
NHỮNG NGƯỜI BẮC KỲ NGÀY XƯA nay không còn nữa
Sự kỳ diệu của ngôn ngữ thi ca - Mời bạn cùng đọc BÀI NHÃ CA THÁNG GIÊNG
Trường ca TỰ TÌNH KHÚC
CHÚA NHẬT LỄ LÁ - NÉM ĐÁ - PHỤC SINH
Trường ca NẾP NHÀ NAZARETH
Đọc thơ tình yêu Lê Đình Bảng - Bùi Công Thuấn
KINH CẦU LỄ TRO MÙA CHAY
HIỆN TƯỢNG LỤC BÁT TRONG THI CA VIỆT NAM
TẢN MẠN CHUYỆN RỒNG… RẮN LÊN MÂY
BÀI NHÃ CA THÁNG GIÊNG
TỪ SILENT NIGHT HOLY NIGHT … ĐẾN ĐÊM THÁNH VÔ CÙNG.
BÁO CHÍ CÔNG GIÁO VIỆT NAM HÀNH TRÌNH THẾ KỶ - MỘT THOÁNG NHÌN
HÁT TRÊN ĐỈNH TRỪƠNG SƠN
KINH SÁCH NGUYỆN GIỖ CẦU HỒN - MỘT DI SẢN ĐỨC TIN VĂN HÓA
THIÊN ĐÀNG, ĐỊA NGỤC ĐÔI QUÊ
THƯ EM TÊRÊSA GỬI CHỊ PAULINE - Kính đâng Thánh Nữ Têrêsa Hài Đồng Giêsu
BAO GIỜ CHO ĐẾN THÁNG MƯỜI
TỪ KINH NHẬT MỘT “MAGNIFICAT” ĐẾN BÀI THƠ “LA VIERGE À MIDI”... VÀ...
VĂN CÔI THÁNH NGUYỆT TÁN TỤNG THI CA.
MỘT CHÚT TÌNH CỎ HOA
NHỮNG MÙA TRĂNG TUỔI MỌN
Bập bềnh trên sông bao la... rằm trung thu, nhớ Lm - nhạc sĩ Phương Linh
TÔI SẼ LÀM MƯA HOA HỒNG
TÔI CÓ LÀ CHI CŨNG NHỜ ƠN CHUÁ
CÔNG GIÁO VIỆT NAM VÀ DI SẢN HÁN NÔM
TẢN MẠN ĐÔI ĐIỀU
Mẹ La Vang, Mẹ Giáo Hội Việt Nam
VỀ LAVANG, VỀ NHÀ MẸ TRĂM GIAN
MỘT CHÚT TÂM TÌNH CỎ HOA
Trường ca TỰ TÌNH KHÚC
Ở MỘT MIỀN QUÊ KHÁC
GIỮA BAO LA ĐẤT TRỜI
TỚI PHIÊN CHẦU LƯỢT NHỚ VỀ THÔNG CÔNG
NGUYỆN CẦU
BÀI NGỢI CA CHÚA TRỜI (Cảm hứng từ kinh nguyện Magnificat)
MẶT TRỜI Ở PHƯƠNG ĐÔNG
LỜI DÂNG
CON VỀ XỨ MẸ MÙA HOA
ME NHƯ TRĂNG Ở ĐẦU NGUỒN
NHỮNG NGƯỜI BẮC KỲ NGÀY XƯA NAY KHÔNG CÒN NỮA

 

 

Tôi đã có dân BẮC KỲ như thế trước 1950

Tôi đã viết rất nhiều về Bắc Kỳ, chửi có, khen có, trách có và vừa đấm vừa xoa cũng có. 

Nhưng khác với những lần trước, đây sẽ là một bài rất nhẹ nhàng và thơ mộng. Tôi biết, mới đọc tới đây thì bạn nghĩ tôi sẽ châm biếm cái gì đó về Bắc Kỳ hay chửi xéo gì đó. Nhưng tôi cam đoan, tôi không hề. Tôi muốn các bạn nghe về dân Bắc Kỳ ngày xưa.

Ngày xưa, tôi đã có dân Bắc Kỳ 

thanh lịch. Họ là những người rất tế nhị và coi trọng lễ nghĩa. Cái gì cũng phải thưa bác, thưa chị ạ. Lời nói của họ thì đầy văn chương nghe sướng cả tai. Họ không hề biết nói tục. Nếu phải nói tục thì nói nặng nhất sẽ những câu văn chương bóng gió. Thậm chí nếu bạn nghe họ chửi thì bạn sẽ nghĩ họ đang khen bạn.

Ngày xưa, tôi đã có dân Bắc Kỳ thật thà. Họ không hề biết nói dối và họ căm ghét ai nói dối. Ông bà đã dạy “nghèo cho sạch, rách cho thơm”. Hồi đó ai gian dối sẽ bị khinh bỉ và coi là nỗi nhục cho gia đình.

Ngày xưa, tôi đã có dân Bắc Kỳ vô cùng tế nhị. Cái gì cũng dạ vâng ạ, cho em xin, cảm ơn bác ạ.. Họ thường xuyên nói những lời khen nghe mát cả lòng như “Cái Thư , bé Tuyết của  nhà Bac xinh và ngoan, đúng là mẹ nào con nấy ”.

Ngày xưa, tôi đã có dân Bắc Kỳ trí thức. Họ là những người được giáo dục trong môi trường song ngữ trong các ngôi trường của Pháp. Họ có thể nói tiếng Việt, Anh và Pháp. Họ được xem là tầng lớp tinh hoa của xã hội, là những người ai cũng nhìn theo để học hỏi.

Ngày xưa, tôi đã có – trước 1950 –  một Hànội thật xinh đẹp. Người dân ở đó được mệnh danh là Dân Tràng An. Như câu “Chẳng thơm cũng thể hoa nhài, Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”. Người Hà nội ngày xưa là tấm gương để mọi người học hỏi. Vì Hànội không chỉ là thủ đô chính trị mà còn lại thủ đô của văn hóa, học thuật và nghệ thuật của cả nước. Nên vì vậy người Hànội cũng mang trong mình tư duy nghệ thuật mang đậm chất Ta và Tây.

Ngày xưa, tôi đã có những cô gái Bắc Kỳ xinh như mộng. Với vóc dáng như tiên nữ, đôi mắt đen huyền bí và giọng nói ngọt như đường – họ đã làm say đắm bao nhiêu chàng trai Thủ Đô và Tứ Xứ. Cái câu quen thuộc “dạ vâng ạ”cũng đủ để làm mát lòng bất cứ một trai tim thép nào. Nếu bạn không rung động trước một cô gái Hànội thì bạn chỉ có thể là một con người làm bằng sỏi đá.

Ngày xưa, tôi đã có những thi sĩ Bắc Kỳ tài ba. Ôi Nguyễn Bính, ôi Xuân Diệu, ôi Hồ Dzếnh, TTKH … Tới bây giờ những bài thơ tình của họ vẫn còn và in đậm trong lòng tôi. Tôi rất thích câu cổ điển của Xuân Diệu: “Yêu là chết ở trong lòng một ít, vì mấy khi yêu mà chắc được yêu, cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu, người ta phụ hoặc thờ ơ chả biết”.. Và vô số những câu và bài thơ lãng mạn khác nữa …

Ngày xưa, tôi đã có dân Bắc Kỳ là những người Công Giáo ngoan hiền. Họ yêu Chúa và không ngần ngại nói lên điều đó. Mỗi sáng Chủ Nhật tôi sẽ nghe tiếng chuông nhà thờ và người người và nhà nhà đi lễ và ra về bất chấp nắng mưa. Nhà thờ đối với họ không chỉ là một nơi để tôn vinh Chúa mà còn là một nơi để tụ họp gia đình và gặp gỡ bạn bè. Họ là những người chân thành của Chúa.

Ngày xưa – truoc 1950 –  tôi đã có dân Bắc Kỳ khi nghe tôi gọi họ là “Bắc Kỳ” thì cười tự hào. Đối với họ từ Bắc Kỳ chẳng mang hàm ý tiêu cực hay kỳ thị gì cả.

Ngày xưa, tôi đã có dân Bắc Kỳ khiến tôi không lo sợ, căm ghét hay canh chừng vì tôi tin tưởng họ tuyệt đối. Họ thật thà, tử tế và tế nhị thì có gì để sợ hay ghét chứ ?  Đó ngày xưa, tôi đã có những anh chị em Bắc Kỳ như thế.   

 

Tác giả: Francis Assisi Lê Đình Bảng

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!