TRƯỜNG CA TỰ TÌNH KHÚC
●Francis Assisi Lê Đình Bảng
Con vào nhà Đức Chúa Trời
Nhớ, quên. Còn, mất. Đã rơi rụng nhiều
Xét mình, còn chẳng bao nhiêu
Để làm lưng vốn mang theo, sống đời
Con vào nhà Đức Chúa Trời
Từ khi tấm bé, cái thời còn thơ
Quẩn quanh, nhà xứ, nhà thờ
Bữa thường khoai sắn, muối dưa lần hồi
Con vào nhà Đức Chúa Trời
Học ăn, học nói những lời khôn ngoan
Học trong sách thánh, Ê van
Nhờ ơn Đức Chúa Thánh Thần sáng soi
Con vào nhà Đức Chúa Trời
Kẻo sa cám dỗ, thói đời, thế gian
Nửa đường, vướng víu dây oan
Khi không, đứt gánh, bỏ ngang ra về
Người thương, bảo nó dinh tê
Ghét thì kết tội bùa mê E và
Tiếng lành, tiếng dữ đồn xa
Có căn, mới được xuất gia, tu trì
Dốc lòng, hỷ xả, từ bi
Nữa mai, chúa mở khoa thi, cũng là
Lễ gần, thôi lại lễ xa
Bõ công đèn sách mẹ cha truyền đời
Con vào nhà Đức Chúa Trời.
Tưởng đâu, cập bến, tới nơi, tới bờ
Tiếng gà xao xác ban trưa
Gió đưa cây cải… ầu ơ… ví dầu
(Gặp người, sao chẳng cau trầu
Ngắt bông điên điển, mời câu ân tình
Các thầy đọc tiếng La Tinh
Các cô con gái thưa kinh dịu dàng)
Thế là, mọi chuyện… tan hoang
Mới hay, địa ngục, thiên đàng còn xa
Thế là vỡ mộng làm cha
Chẳng qua, một giấc mơ hoa rã rời
Đông, Tây còn lại mấy người
Ra sông, ra biển, đi đời nhà ma
Bây giờ, mới vỡ lẽ ra
Ăn chay, nằm đất, mới là chân tu
Thôi về, đọc lại thiên thư
Gẫm trong truyện A lê xù vãn ca
Rằng, xưa ở xứ Roma
Có chàng trai trẻ tu nhà, ai ơi
Thì thôi, làm gã bố đời
Liều thân vào chốn tanh hôi mùi tiền
Chẳng làm ông bụt, bà tiên
Cũng là vạn sự tuỳ duyên đất trời
Nhiều khi, tôi hỏi riêng tôi
Bát cơm nhà Chúa, hạt vơi, hạt đầy
Hạt nào tôi giữ trong tay
Của riêng, xin để dành, ngày cánh chung
Hạt nào, chim chóc, khe truông
Xanh um bờ bãi, cỏ lùng sinh sôi
Nhiều khi, tôi trách thân tôi
Bát cơm nhà Chúa,hạt rơi, hạt còn
Hạt nào ra nhánh trăm muôn
Đồng chiêm, đồng trũng, chờ xôn xao mùa
Hạt nào theo gió xa đưa
Trôi đi tít tắp, chiều mưa, trắng đồng
Hạt nào bay giữa thinh không
Tôi nghe sóng ở đáy sông cồn cào
Từ em bằn bặt non cao
Giấm chua, mật đắng vun vào hồn tôi
Hạt nào theo gió ra khơi
Tóc tơ, sao vội rẽ đôi phận người
Nhiều khi, tôi dỗ yên tôi
Treo gươm, rửa kiếm, một đời lặng câm
Hạt mừng, rơi xuống trăm năm
Hạt vui, nhung nhớ mãi thầm gọi em
Nửa đời, nửa đoạn, chưa quên
Một bên ý Chúa. Một bên tình người
Nhiều khi,tôi muốn buông xuôi
Hai vai gánh nặng, phương trời đăm đăm
Đêm đêm, từng giọt dương cầm
(Cung thương, tiếng mẹ. Cung trầm, tiếng
cha)
Hạt ngoài, nghe thấu xương da
Hạt trong, nuốt lệ, đã nhoà nhạt thôi
Nhiều khi, tôi chẳng tin tôi
Thoắt trông vời vợi, người ơi, chốn nào
Hạt người, xa vắng, âm hao
Hạt ta, chìm nổi, ba đào, phù du
Hạt người, trong cõi thiên thu
Hạt ta, tro trấu tuyệt mù, dặm khơi
Chỉ còn mình Chúa, Chúa ôi
Để nghe thấu suốt từng lời trần gian:
“Cho tôi sinh lại một lần
Dẫu rằng mật đắng, dẫu rằng hoa thơm”
Cầm bằng, rách áo, đói cơm
Chẳng qua, vẫn chuyện Thằng Bờm, nắm xôi
Chắp tay, lạy bốn phương trời
Vì cây, dây quấn? Khóc người hay ta
Hạt về, bụi bặm, sương sa
Hạt đi, tan tác, lá hoa, vô thường
Trách mình, còn lắm tơ vương
Mai kia, mốt nọ, hình sương, bóng tà
Một mình ta, với riêng ta
Hát ngao dăm khúc tỳ bà hành thôi
Hỏi vầng trăng khuyết nghiêng soi
Nửa bên hương án, nửa nơi trai phòng
Hạt nào, nước lã ra sông
Thương ai, ngọc vỡ giữa dòng, chìm châu
Biển Hồ trắng xoá mưa ngâu
Emmaus chiều muộn, tìm nhau, phương nào
Trời làm một cuộc bể dâu
Mới hay, gỗ đá, vàng thau bời bời
Giữa mùa ôn dịch, chia phôi
Hỏi ai, khóc giấu, ngậm cười vì ai
Gánh sầu trĩu xuống hai vai
Chúa ôi, có những đêm dài trở trăn
Hạt nào, nước mắt, ăn năn
Xót xa, như để khóc thân phận mình
Cúi đầu, niệm một lời kinh
Khấng xin, Chúa đoái thương tình, Amen!
Tác giả:
Francis Assisi Lê Đình Bảng
|