CHÚA NHẬT XXX
THƯỜNG NIÊN NĂM B (28/10/2018)
[Gr 31,7-9; Dt 5,1-6;
Mc 10,46-52]
I. DẪN VÀO PHỤNG VỤ
Vì “con mắt là cửa sổ linh hồn” nên mù lòa là
một tai họa lớn đối với con người vì nó cướp mất khả năng
“nhìn thấy” sự vật xung quanh và khiến con người phải sống trong tăm tối.
Trong các câu chuyện chữa lành được kể lại trong
Phúc Âm Mác-cô, tường thuật Chúa Giê-su chữa lành người mù ở Giê-ri-khô (Mc
10,46-52) rất đáng được chúng ta tìm hiểu và suy gẫm, vì đó không chỉ đơn thuần
là câu chuyện chữa lành thể lý, mà còn là câu chuyện chữa lành tâm linh, gắn
liền với ơn gọi đi theo hay làm môn đệ Chúa Giê-su Ki-tô. Anh chàng mù ở
Giê-ri-khô chẳng những được chữa lành (hết mù) về mặt thể lý, mà anh còn được
khai sáng vàocon đường làm môn đệ Đức Giê-su và đi theo Người trên con đường
NgưỜi đi là con đường lên Giê-ru-sa-elm dể chịu khổ hình và giết chết.
Chúng ta hãy bắt cbước anh chàng mù Giê-ri-khô mà
tha thiết nài xin Chúa Giê-su Ki-tô: “Xin cho con
nhìn thấy được” khi đọc lại ba bài Sách Thánh và nhất là bài Tin
Mừng của Chúa Nhật XXX Thường Niên Năm B này.
II. LẮNG NGHE LỜI
CHÚA TRONG BA BÀI THÁNH KINH
2.1 Trong bài đọc
1 (Gr 31,7-9): “Ta sẽ lầy lòng từ bi dẫn dắt kẻ đui mù và què quặt”
Ðây Chúa phán: Hỡi
Giacóp, hãy hân hoan vui mừng! Hãy hò hét vào đầu các Dân ngoại, hãy cất tiếng
vang lên, ca hát rằng: "Lạy Chúa, xin hãy cứu dân Chúa là những kẻ sống sót
trong Israel". Ðây, Ta sẽ dẫn dắt chúng từ đất bắc trở về, sẽ tụ họp chúng lại
từ bờ cõi trái đất: trong bọn chúng sẽ có kẻ đui mù, què quặt, mang thai và sinh
con đi chung với nhau, hợp thành một cộng đoàn thật đông quy tụ về đây. Chúng
vừa đi vừa khóc, Ta sẽ lấy lòng từ bi và dẫn dắt chúng trở về. Ta sẽ đưa chúng
đi trên con đường thẳng, băng qua các suối nước; chúng không phải vấp ngã trên
đường đi: vì Ta đã trở nên thân phụ dân Israel, và Ephraim là trưởng tử của Ta.
2.2 Trong bài
đọc 2 (Dt 5,1-6): Con là tư tế đền muôn đời theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.
Tất cả
các vị thượng tế được chọn giữa loài người, nên được đặt lên thay cho loài người
mà lo việc Chúa, để hiến dâng lễ vật và hy lễ đền tội.
Người có thể thông cảm với những kẻ
mê muội và lầm lạc, vì chính người cũng mắc phải yếu đuối tư bề. Vì thế, cũng
như người phải dâng lễ đền tội thay cho dân thế nào, thì người dâng lễ đền tội
cho chính mình như vậy. Không ai được chiếm vinh dự đó, nhưng phải là người được
Thiên Chúa kêu gọi như Aaron. Cũng thế, Ðức Kitô không tự dành lấy quyền làm
thượng tế, nhưng là Ðấng đã nói với Người rằng: "Con là Con Cha, hôm nay Cha
sinh ra Con". Cũng có nơi khác Ngài phán: "Con là tư tế đến muôn đời theo phẩm
hàm Menkixêđê".
2.3 Trong bài
Tin Mừng (Mc 10,46-52): « Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy. »
Khi ấy, Chúa
Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ và một đám đông, thì con ông
Timê tên là Bartimê, một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường, khi anh ta nghe
biết đó là Chúa Giêsu Nadarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con vua Ðavít,
xin thương xót tôi". Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to
hơn: "Hỡi con vua Ðavít, xin thương xót tôi". Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi
anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi
anh". Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu
bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh?" Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi
được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Ðược, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta
thấy được và đi theo Người.
III. KHÁM
PHÁ CHÂN DUNG & SỨ ĐIỆP CỦA THIÊN CHÚA TRONG BA BÀI THÁNH KINH
3.1 Chân Dung của Thiên
Chúa (Thiên Chúa là Đấng nào?)
3.1.1 Bài đọc 1 (Gr 31,7-9)
là sấm ngôn của
Giê-rê-mi-a về những kỳ công mà Thiên Chúa sẽ thực hiện cho dân
riêng Ít-ra-en, để minh chứng Chúa là Cha của dân và dân
là con của Chúa. Các việc Thiên Chúa làm cho Ít-ra-en là
cho họ hồi hương, là qui tụ họ thành một dân, ủi an khi họ sầu khổ và hướng dẫn
họ từng li từng tí trong cuộc hành trình trần gian của họ.
Qua đoạn Sách Thánh này, chúng ta nhận ra Thiên Chúa
là Đấng yêu thương, chăm sóc dân riêng của Người như thế nào. Dân riêng của
Thiên Chúa không chỉ là dân Ít-ra-en xưa mà là tất cả những ai đã chịu Phép Rửa
để làm thành Ít-ra-en mới là Hội Thánh Công Giáo.
3.1.2 Bài đọc 2 (Dt 5,4-6)
là những lời của Thánh Phao-lô trong thư gửi tín hữu Do-thái, nói
về vai trò trung gian, cảm thông, chia sẻ của các thượng tế trong đời sống tôn
giáo của Ít-ra-en. Ðứng đầu và vượt trội trên tất cả các
thượng tế là Chúa Giê-su Ki-tô, Vị Thượng Tế siêu phàm được Thiên Chúa
đặt làm thượng tế từ muôn đời muôn thưở.
Qua đoạn Sách Thánh này, chúng ta nhận ra Thiên Chúa
là Đấng vì yêu thương, dân riêng của Người nên đã ban Con Một Yêu Dấu của Người
cho nhân loại để Chúa Giê-su trở thành Đấng Trung Gian, Vị Thượng Tế tế lễ thay
cho toàn dân và cảm thông với sự yếu đuối của dân.
3.1.3 Bài Tin Mừng (Mc 10, 46-52)
là tường thuật của Thánh Mác-cô về câu chuyện Chúa Giê-su chữa lành người mù ở
Giê-ri-khô. Nhiều tình tiết “trái ngược nhau” rất lý thú chứa đựng một ý nghĩa
sâu sắc. Trước hết anh chàng mù Ba-ti-mê chuyển
* từ tư thế của người ở bên ngoài và bị gạt ra
ngoài lề xã hội (ngồi ăn xin bên vệ đường) đến tư thế của
kẻ ở bên trong và của những người đi theo Chúa Giêsu (tức khắc, anh ta nhìn thấy
được và đi theo Người trên con đường Người đi).
Và
* từ tư thế của người mù (thể lý) đến tư thế của kẻ
sáng (cả thể lý cả tâm linh), khi được chữa lành và nhận ra Chúa Giê-su và đi
theo Người.
Có thể nói anh chàng mù Ba-ti-mê còn sáng hơn cả hai
tông đồ Gia-cô-bê và Gio-an và mưòi tông đồ kia, vì đáp lại câu hỏi của Chúa
Giê-su:
"Anh (các anh) muốn tôi làm gì cho anh (các anh)?"
thì hai anh em ông Gia-cô-bê và Gio-an đã không ngần
ngại xin:
"Xin cho hai anh em
chúng con, một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi
Thầy được vinh quang"
trong khi anh chàng mù lại chỉ xin:
"Thưa Thầy, xin cho
tôi nhìn thấy được."
Kế đến anh chàng mù Ba-ti-mê không chỉ được gọi đến
gần Chúa Giê-su mà anh còn được (mời) gọi đi theo Người trên con đường cứu thế
của Người: Những từ “GỌI” ["Gọi anh ta lại đây!" - “Người ta gọi
anh mù và bảo: "Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!"] theo các nhà
chú giải Thánh Kinh, không chỉ là “gọi đến” mà còn là và nhất là “gọi di theo”.
Vì thế câu truyện chữa lành trở thành câu truyện
ƠN GỌI (CALL) làm môn đệ Chúa Giê-su, tức đi theo Chúa Giê-su trên con đường
tiến về Giê-ru-sa-lem, là con đường Thập Giá Cứu Ðộ (đi trên con đường Người
đi).
3.2 Sứ điệp của Lời
Chúa (Thiên Chúa muốn chúng ta làm gì?)
Sứ điệp mà ba bài Sách Thánh dành cho chúng ta
hôm nay là: Thiên Chúa, Chúa
Giê-su không chỉ chữa lành về thể lý mà còn chữa lành về tâm linh, để chúng ta
nhận ra Chúa và tiếng GỌI của Người mà đáp lại tiếng GỌI ấy mà
đi theo Người trên con đường cứu
nhân độ thế.
IV. SỐNG VỚI THIÊN CHÚA
VÀ THỰC THI SỨ ĐIỆP CỦA NGƯỜI
4.1 Sống với
Thiên Chúa
là Thiên Chúa cảm thông, quan tâm, chăm sóc, chữa lành và mời
gọi những ai muốn được Người khai sáng về mặt tâm linh, - như anh chàng mù
Bác-ti-mê trong Phúc âm Mác-cô- để trở thành môn đệ của Con Chúa là Chúa Ki-tô.
Bằng tâm tình cảm tạ, biết ơn, tin cậy, phó thác. Bằng cách đáp lại lời mời gọi
của Chúa.
4.2 Thực thi sứ điệp
Lời Chúa
Ðể thực hiện sứ điệp của Lời Chúa hôm nay, chúng ta
hãy kiểm điểm xem tình trạng tâm linh của chúng ta hiện ra sao?
- Nếu chúng ta không còn khả năng nghe tiếng Chúa
gọi và bước theo chân Người thì chúng ta phải chạy đến với Chúa để xin Chúa chữa
lành tâm hồn chúng ta.
- Nếu chúng ta còn khả năng nghe tiếng Chúa gọi thì
hãy nhạy bén trước tiếng gọi của Chúa và mau mắn đáp lại tiếng gọi ấy mà gia
nhập hàng ngũ những kẻ đi theo Chúa Giê-su, dù có phải theo chân Người đi vào
con đường Thập Giá.
V.
CẦU NGUYỆN
CHO CHO THẾ GIỚI VÀ HỘI THÁNH
5.1
«Đối với Ít-ra-en, Ta là một người Cha, còn đối với Ta,
Ép-ra-im chính là con trưởng.» Cùng với Đức Mẹ Mân Côi, chúng
ta hiệp lời cầu nguyện cho tất cả các dân tộc trong thế giới ngày nay, nhất là
cho những người đau khổ, phiền muộn... để họ cảm nghiệm được Thiên Chúa là Người
Cha yêu thương.
Xướng: Chúng
ta cùng cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!
5.2
«Không ai tự gán cho mình vinh dự ấy, nhưng phải được Thiên Chúa
gọi, như ông A-ha-ron đã được gọi.» Cùng
với Đức Mẹ Mân Côi, chúng ta hiệp lời cầu nguyện cho Đức Giáo Hoàng
Phan-xi-cô, cho các Hồng Y, Tổng Giám Mục và Giám Mục, cho các Linh Mục và Phó
Tế để các vị ấy luôn sống khiêm tốn và có tâm tình cảm tạ đối với Thiên Chúa là
Đấng đã gọi và chọn các ngài làm tư tế của Chúa.
Xướng: Chúng
ta cùng cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!
5.3
«Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!»
Cùng với Đức Mẹ Mân Côi, chúng ta hiệp lời cầu nguyện cho giáo dân thuộc
Giáo xứ chúng ta để mọi người đón nhận lời Chúa Giê-su Ki-tô mời họ làm môn đệ
Người mà can đảm đáp lại.
Xướng: Chúng
ta cùng cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!
5.4
«Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được.» Cùng với Đức Mẹ Mân Côi, chúng ta hiệp lời cầu
nguyện cho chính chúng ta và cho những người còn sống trong u mê tăm tối về mặt
tâm linh để chúng ta và những người ấy được ơn khai sáng mà nhận ra Chúa Ki-tô
mà bước theo chân Người như anh chàng mù Ba-ti-mê trong Phúc Âm.
Xướng: Chúng
ta cùng cầu xin Chúa!
Đáp: Xin Chúa nhận lời chúng con!
Sàigòn ngày 19/10/2018
Giêrônimô Nguyễn Văn
Nội.