Macabê 2
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15
Chương
15
Những lời lộng ngôn và phạm thượng của
Ni-ca-no
1 Ni-ca-no biết được ông Giu-đa và
các người theo ông đang có mặt trong các miền thuộc xứ Sa-ma-ri, nên
quyết định tấn công họ vào ngày nghỉ, để được bảo đảm an
toàn.2 Những người Do-thái bị ép buộc theo ông ta nói: "Xin
ông đừng tiêu diệt họ cách tàn bạo và dã man như thế, nhưng hãy tôn vinh
ngày mà chính Đấng thấu suốt mọi sự đã thánh hoá và quý trọng hơn những
ngày khác."3 Lúc ấy tên đại gian ác hỏi xem ở trên trời có vị
Chúa Tể truyền phải mừng ngày sa-bát không.4 Những người
Do-thái quả quyết: "Chính Đức Chúa hằng sống, Chúa Tể ngự trên trời, đã
truyền phải giữ ngày thứ bảy."5 Ông ta nói: "Chính ta, ta là
chúa tể trần gian, ta truyền cho các ngươi phải cầm khí giới và lo phục
vụ nhà vua." Nhưng ông ta đã không thực hiện được ý định đen tối của
mình.
Ông Giu-đa khích lệ binh lính và được ca
tụng
6 Trong khi Ni-ca-no huênh hoang
tự cao tự đại, quyết định lấy những chiến lợi phẩm tịch thu được của ông
Giu-đa và những người theo ông mà dựng lên một đài chiến thắng công
cộng,7 thì ông Ma-ca-bê vẫn một lòng tin tưởng và cậy trông
vào ơn phù trợ của Đức Chúa.8 Ông khuyên các người theo ông
đừng sợ dân ngoại tấn công, nhưng hãy nhớ lại những ơn phù trợ xưa kia
Chúa Trời đã ban cho họ, và bây giờ phải cậy trông vào Đấng Toàn Năng sẽ
làm cho họ chiến thắng.9 Ông dùng Sách Luật và các ngôn sứ mà
khích lệ họ, lại còn nhắc cho họ nhớ đến các trận đánh họ đã thắng; ông
làm cho họ bừng bừng nhiệt khí.10 Sau khi làm cho họ phấn
khởi, ông còn khích lệ họ nhiều hơn nữa bằng cách tỏ cho họ thấy dân
ngoại đã bất trung và bội ước.
11 Ông võ trang cho mỗi
người theo ông được an toàn, không phải bằng khiên thuẫn, giáo mác cho
bằng những lời khuyến khích cao thượng. Ngoài ra, ông còn thuật lại cho
họ nghe một giấc mơ đáng tin, giống như một thị kiến, làm cho họ phấn
khởi vui mừng.12 Đây là cảnh tượng ông thấy: ông Ô-ni-a,
nguyên là thượng tế, một người lương thiện tốt lành đã xử sự nhã nhặn,
đối đãi hiền từ, nói năng lịch sự và đã thực hành các nhân đức ngay từ
buổi thiếu thời. Lúc ấy, ông dang tay cầu nguyện cho toàn thể cộng đồng
Do-thái.13 Rồi một người khác xuất hiện, cũng làm như ông
Ô-ni-a. Người này nổi bật nhờ mái tóc bạc và phẩm giá của mình, lại toả
ra chung quanh một vẻ oai phong lẫm liệt khác thường.14 Ông
Ô-ni-a lên tiếng nói: "Đây là Giê-rê-mi-a, ngôn sứ của Thiên Chúa. Ông
hằng yêu mến anh em đồng bào mình, cầu nguyện nhiều cho toàn dân và tất
cả Thành Thánh."15 Rồi ông Giê-rê-mi-a đưa tay phải ra trao
cho ông Giu-đa thanh gươm bằng vàng. Khi trao gươm, ông nói thế
này:16 "Hãy nhận lấy thanh gươm thánh này. Đó là món quà
Thiên Chúa ban. Nhờ nó, ngươi sẽ đánh tan quân địch."
Dàn trận
17 Được lời khích lệ của ông
Giu-đa, những lời lẽ thật quý hoá, có sức khơi dậy lòng can đảm và mang
lại khí phách nam nhi cho thanh niên, người Do-thái quyết định không còn
giữ thế thủ trong trại nữa, nhưng can đảm tấn công và đem chí khí nam
nhi bám sát quân địch để giải quyết chiến cuộc, bởi vì Thành Thánh, tôn
giáo và Đền Thờ đang gặp cơn nguy khốn.18 Quả thật, đối với
họ, lo lắng cho vợ con, anh em và thân thích chỉ là phụ thuộc; còn nỗi
lo sợ lớn hơn cả và chính yếu hơn cả là Đền Thờ đã được thánh
hiến.19 Những người còn ở lại trong thành cũng lo sợ không
kém; họ lo lắng vì cuộc giao tranh ngoài chiến địa.20 Mọi
người chờ đợi giờ quyết định sắp đến, trong lúc địch quân tập trung lực
lượng, bày binh bố trận, đưa đàn voi trận tới vị trí xung yếu, và dàn kỵ
binh ra hai cánh.21 Khi ông Ma-ca-bê nhìn thấy đông đảo quân
địch xuất hiện, trang bị đủ loại vũ khí, đàn voi trận hung hãn, ông dang
tay lên trời, khẩn cầu Đức Chúa là Đấng làm nên những công trình kỳ
diệu, vì ông biết rằng chiến thắng không phải là nhờ vũ khí, nhưng là do
Người quyết định ban cho những ai xứng đáng.22 Trong khi khẩn
cầu, ông nói như thế này: "Lạy Chúa Tể, dưới triều Khít-ki-gia vua nước
Giu-đê, Ngài đã sai sứ thần của Ngài đến tiêu diệt một trăm tám mươi lăm
ngàn quân của Xan-khê-ríp.23 Vậy giờ đây, lạy Chúa Tể ngự
trên trời, xin kịp thời phái sứ thần đến đi trước chúng tôi, gieo sợ hãi
và kinh hoàng cho địch quân.24 Xin Ngài vung cánh tay mạnh mẽ
trừng phạt những kẻ nói lộng ngôn phạm thượng dám tấn công dân thánh của
ngài." Rồi ông kết thúc bằng những lời ấy.
Ni-ca-no bại trận và chết
25 Quân của Ni-ca-no tiến lên theo
tiếng kèn và bài ca lâm trận.26 Còn ông Giu-đa và những người
theo ông thì giao chiến với quân địch giữa những lời kêu van cầu
khẩn.27 Tay chiến đấu mà lòng cầu khẩn Thiên Chúa, họ giết ít
nhất cũng được ba mươi lăm ngàn tên địch. Họ rất đỗi vui mừng vì Thiên
Chúa đã biểu lộ quyền năng của Người.28 Diệt quân thù xong,
họ vui sướng trở về vì biết rằng Ni-ca-no đã ngã gục, mình còn mang đầy
binh giáp.
29 Bấy giờ, họ cất tiếng hò la inh ỏi, dùng
tiếng mẹ đẻ mà chúc tụng Chúa Tể.30 Rồi ông Giu-đa, người
luôn luôn chiến đấu ở hàng đầu, người đã cống hiến cả cuộc đời mình cho
đồng bào và vẫn giữ mối thân tình đối với dân tộc ngay từ thời niên
thiếu, đã ra lệnh chặt đầu, chặt tay và bả vai của Ni-ca-no đem về
Giê-ru-sa-lem.31 Đến nơi, ông triệu tập người đồng chủng, đặt
các tư tế đứng trước bàn thờ dâng lễ toàn thiêu và cho gọi quân canh ở
Đô Thị đến.32 Ông giương cao thủ cấp của Ni-ca-no gian ác cho
họ thấy, và cả cánh tay của tên lộng ngôn phạm thượng ấy, kẻ đã dám ngạo
mạn giơ tay chống lại Đền Thánh của Đấng Toàn Năng.33 Cắt
lưỡi của tên Ni-ca-no khốn kiếp đó rồi, ông hạ lệnh thái ra từng mảnh
ném cho chim trời ăn, và truyền bêu trước Đền Thờ cánh tay là giá ông ta
phải trả cho sự điên rồ của mình.34 Lúc ấy mọi người hướng
lên trời chúc tụng Đức Chúa hiển linh; họ nói: "Chúc tụng Đấng đã gìn
giữ Nơi Thánh của Người khỏi bị ô uế."
35 Ông Giu-đa
cũng bêu thủ cấp của Ni-ca-no ở Đô Thị, để cho mọi người thấy dấu chỉ tỏ
tường và hiển nhiên về ơn phù trợ của Đức Chúa.36 Mọi người
bỏ thăm, cùng nhau đi đến quyết định là đừng để ngày ấy trôi qua mà
không ghi nhớ gì cả, nhưng phải mừng vào ngày mười ba tháng mười hai,
tức là tháng A-đa theo tiếng Xy-ri, ngày áp của ngày
Moóc-đo-khai.
Lời kết
37 Các sự kiện liên quan đến
Ni-ca-no đã xảy ra như vậy. Kể từ thời kỳ ấy, người Híp-ri hoàn toàn làm
chủ thành Giê-ru-sa-lem. Tôi cũng xin kết thúc tác phẩm ở
đây.38 Nếu công việc soạn thảo được xuôi xắn và thành công,
thì đó là điều tôi mong ước. Còn nếu tác phẩm kém giá trị và tầm thường,
thì đó cũng là tất cả điều tôi có thể làm.39 Cũng như chỉ
uống nguyên rượu hoặc nguyên nước thì không tốt, nhưng uống rượu có pha
nước thì mới ngon lành và thú vị; cũng vậy nếu trình thuật được xếp đặt
gọn gàng và hấp dẫn thì làm sướng tai người đọc truyện. Vậy tôi xin chấm
dứt ở đây.