Macabê 2
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15

Chương
12
Biến cố xảy ra tại Gia-phô và
Giam-ni-a
1 Ký kết các hiệp ước xong, tướng
Ly-xi-a trở về triều đình; còn người Do-thái quay lại với đồng
áng.2 Nhưng trong số các tổng trấn, có các tướng Ti-mô-thê,
A-pô-lô-ni-ô con ông Ghen-nai-ô, Giê-rô-ni-mô và Đê-mô-phôn, rồi cả
tướng Ni-ca-no người Sýp, đã không để cho người Do-thái sống yên ổn thái
bình.
3 Dân thành Gia-phô đã phạm một tội ác tày trời.
Chúng mời người Do-thái cư ngụ trong thành đưa vợ con xuống những chiếc
thuyền chúng đã bố trí sẵn, làm như thể không có hiềm thù chi với
họ.4 An tâm vì đã có một quyết định của toàn thể dân thành,
người Do-thái nhận lời mời để chứng tỏ mình hiếu hoà và không chút ngờ
vực. Nhưng khi ra khơi, họ bị nhận chìm, có ít nhất là hai trăm người
chết.
5 Biết được tội ác dã man chúng gây ra cho đồng
bào mình, ông Giu-đa đã loan tin cho quân lính.6 Rồi sau khi
khẩn cầu Thiên Chúa là thẩm phán công minh, ông tiến đánh bọn người đã
giết hại anh em ông. Đang đêm, ông phóng hoả đốt hải cảng, thiêu rụi
thuyền bè, chém giết những kẻ trốn trong đó.7 Vì nội thành
đóng kín, ông rút về, nhưng vẫn giữ ý định sẽ trở lại làm cỏ toàn thành
Gia-phô.8 Tuy nhiên, khi biết những người ở Giam-ni-a cũng
tính có những thủ đoạn tương tự đối với người Do-thái đang sinh sống tại
đây,9 ông Giu-đa cũng tấn công dân thành Giam-ni-a vào ban
đêm, phóng hoả đốt hải cảng, thuyền bè. Mãi tận Giê-ru-sa-lem, cách đó
khoảng năm mươi cây số, người ta còn thấy ánh lửa.
Chinh phạt vùng Ga-la-át (1 Mcb
5:9-54)
10 Lúc đó ông Giu-đa đem quân lên
đường đi đánh tướng Ti-mô-thê. Vừa rời khỏi thành được hai cây số, ông
đã bị người Ả-rập tấn công. Bọn này có ít nhất năm ngàn bộ binh và năm
trăm kỵ mã.11 Trận chiến diễn ra ác liệt. Nhờ có Thiên Chúa
trợ giúp, quân của ông Giu-đa đã chiến thắng. Bị thất trận, dân du mục
Ả-rập đã xin cầu hoà với ông Giu-đa. Chúng hứa sẽ nộp đàn súc vật cho
ông và sẽ phục vụ ông bất cứ lúc nào.12 Ông Giu-đa hiểu rằng
chúng sẽ có thể giúp ích cho ông rất nhiều, nên đã chấp thuận cho chúng
làm hoà. Sau khi ngưng chiến, chúng trở về phần đất của
mình.13 Ông Giu-đa cũng tấn công một thành kia có luỹ kiên cố
và tường thành bao quanh; trong thành có nhiều dân tộc khác nhau sinh
sống. Thành đó gọi là Cát-pin.14 Dân trong thành, cậy vào
tường luỹ vững chắc và kho lương thực dự trữ, đã đối xử lỗ mãng với ông
và những người theo phe ông: chửi bới, nói lời phạm thượng và thốt ra
những câu thô lỗ tục tằn.15 Ông Giu-đa và những người thuộc
phe ông kêu cầu Chúa Tể càn khôn, Đấng đã khiến cho thành Giê-ri-khô
phải sụp đổ vào thời ông Giô-suê mà không cần máy phá thành hay chiến
cụ. Rồi như mãnh thú, họ xông lên tường thành.16 Nhờ thánh ý
Thiên Chúa, họ đã chiếm được thành; họ ra tay chém giết, đến nỗi cái hồ
bên cạnh rộng bốn trăm thước như lênh láng máu.
Trận đánh ở Các-ni-on (1 Mcb
5:37-44)
17 Rời khỏi đó, ông Giu-đa và
những người thuộc phe ông đi một trăm bốn mươi cây số tới Kha-rắc, nơi
người Do-thái, cũng gọi là người Tô-bi-a đang sinh sống.18
Nhưng họ không gặp tướng Ti-mô-thê tại các nơi ấy, vì trước đó ông ta đã
rút lui, bởi không làm nên công chuyện gì. Tuy nhiên, ông ta đã để lại
một đội quân rất hùng hậu trấn giữ nơi ấy.19 Các tướng lãnh
của ông Ma-ca-bê là Đô-xi-thê và Xô-xi-pát-rô vẫn tiến đánh và tiêu diệt
được hơn mười ngàn địch quân mà tướng Ti-mô-thê đã để lại ở pháo
đài.20 Còn ông Ma-ca-bê thì chia đạo quân của mình thành
nhiều cánh quân và đặt người chỉ huy những cánh quân ấy; rồi xông đánh
tướng Ti-mô-thê, người đang nắm trong tay một trăm hai mươi ngàn bộ binh
và hai ngàn năm trăm kỵ binh.21 Được tin ông Giu-đa đang tới,
tướng Ti-mô-thê cho đưa đàn bà, trẻ con và các đồ đoàn đến một nơi gọi
là Các-ni-on, vì đây là một vị trí hiểm trở, khó lui tới, đường sá lại
nhỏ hẹp.22 Khi cánh quân thứ nhất của ông Giu-đa vừa xuất
hiện, địch quân hốt hoảng, sợ hãi, vì Đấng thấu suốt mọi sự đã hiển linh
trên chúng. Chúng đổ xô chạy tứ tán đến nỗi nhiều lần gây thương tích
lẫn cho nhau và bị đâm vì chính mũi gươm của mình.23 Ông
Giu-đa truy kích chúng gắt gao, tàn sát bọn hung hãn và tiêu diệt được
khoảng ba ngàn tên.24 Chính tướng Ti-mô-thê cũng rơi vào tay
quân của các ông Đô-xi-thê và Xô-xi-pát-rô; nhưng ông ta đã khéo lươn
lẹo van nài xin được thả và được an toàn tính mạng. Ông ta viện cớ là
đang bắt giữ cha mẹ và cả anh em của nhiều người trong đám quân lính và
những người ấy có thể bị khốn đốn.25 Vì thế, sau khi ông ta
đã dài dòng thuyết phục họ bằng lời cam kết là sẽ đưa những người ấy trở
về an toàn, thì, để cứu các anh em mình, họ đã thả ông ta
ra.
26 Rồi ông Giu-đa tiến vào Các-ni-on, và
A-téc-ga-tê-on, sát hại hai mươi lăm ngàn tên địch.
Ông Giu-đa từ Ép-rôn và Xi-ky-thô-pô-li trở
về (1 Mcb 5:45-54)
27 Sau khi đánh bại và tiêu diệt
quân thù, ông Giu-đa còn đem quân tiến đánh Ép-rôn, một thành kiên cố,
nơi tướng Ly-xa-ni-a cùng với nhiều người thuộc các bộ lạc khác nhau
đang trú đóng. Trai tráng được bố trí trước các tường thành; chúng chiến
đấu anh dũng; bên trong lại có dự trữ nhiều máy móc và cung
tên.28 Sau khi kêu cầu Chúa Tể cao cả, Đấng đã dùng quyền
năng đập tan sức mạnh quân thù, người Do-thái chiếm được thành; họ sát
hại chừng hai mươi lăm ngàn tên địch đồn trú trong đó.29 Rời
nơi ấy, họ tiến đánh Xi-ky-thô-pô-li, cách Giê-ru-sa-lem khoảng một trăm
mười cây số.30 Nhưng các người Do-thái sinh sống ở đó làm
chứng rằng dân thành Xi-ky-thô-pô-li đối đãi với họ rất tử tế và tiếp
đón họ ân cần trong cơn quẫn bách.31 Ông Giu-đa và các người
theo ông cám ơn dân thành này và khuyến khích họ cứ giữ mối thịnh tình
này với người Do-thái.
Rồi ông giu-đa và các người theo ông trở về
Giê-ru-sa-lem, gần ngày mừng lễ các Tuần.
Trận chiến chống lại tướng
Goóc-ghi-át
32 Sau lễ gọi là lễ Ngũ Tuần, ông
Giu-đa và các người theo ông tiến đánh tướng Goóc-ghi-át, tổng trấn miền
I-đu-mê.33 Goóc-ghi-át xuất trận cùng với ba ngàn bộ binh và
bốn trăm kỵ binh.34 Đôi bên giao chiến và một số người
Do-thái bị ngã gục.
35 Có một người tên là Đô-xi-thê,
một kỵ binh dũng cảm thuộc đạo quân miền Tô-bi-a. Ông khống chế được
tướng Goóc-ghi-át, nắm lấy áo khoác trận của ông, lôi mạnh kéo đi và
định bắt
36 Vì chiến đấu đã lâu, quân của ông Ét-ri-a
mệt lử, nên ông Giu-đa kêu cầu cùng Đức Chúa xin Người tỏ mình ra là
Đấng trợ chiến và chỉ huy cuộc giao tranh.37 Sau đó, ông dùng
tiếng mẹ đẻ thét lên lệnh xung phong và hát thánh thi, rồi xuất kỳ bất ý
xông vào đám quân của tướng Goóc-ghi-át, khiến chúng phải thất
trận.
Lễ tế cầu cho chiến sĩ trận vong
38 Ông Giu-đa thu quân và đến
thành A-đu-lam. Đã đến ngày thứ bảy, họ thanh tẩy theo tục lệ và mừng
ngày sa-bát ở đó.39 Ngày hôm sau, vào lúc phải làm, quân của
ông Giu-đa đi thu các tử thi những người bị giết chết và đưa về chôn cất
với những người thân trong phần mộ tổ tiên.40 Nhưng bên trong
áo trận của mỗi tử thi, người ta đều tìm thấy lá bùa của tượng thần ở
Giam-ni-a: đó là điều luật cấm; vì thế ai cũng thấy rõ bởi lý do nào
những người ấy đã bị giết chết.41 Vậy mọi người chúc tụng Đức
Chúa, vì Người là thẩm phán công minh đã phơi bày ra ánh sáng những điều
bí ẩn.42 Họ bắt đầu khẩn nguyện, xin Chúa tẩy sạch tội lỗi đã
phạm. Vị anh hùng Giu-đa khuyên nhủ toàn quân giữ mình sạch tội, vì họ
đã nhìn thấy nhãn tiền những việc xảy ra là do tội của những người đã bị
giết chết.43 Ông Giu-đa quyên được khoảng hai ngàn quan tiền,
và gửi về Giê-ru-sa-lem để xin dâng lễ đền tội; ông làm cử chỉ rất tốt
đẹp và cao quý này vì cho rằng người chết sẽ sống lại.44 Thực
thế, nếu ông không hy vọng rằng những chiến binh đã ngã xuống sẽ sống
lại, thì cầu nguyện cho người chết quả là việc dư thừa và ngu
xuẩn.45 Nhưng vì ông nghĩ đến phần thưởng rất tốt đẹp dành
cho những người đã an nghỉ trong tinh thần đạo đức.46 Đó là
lý do khiến ông đến dâng lễ tế đền tạ cho những người đã chết, để họ
được giải thoát khỏi tội lỗi.
