Macabê 2
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15
Chương
6
Thiết lập nền phụng tự ngoại
giáo
1 Ít lâu sau, vua sai một trưởng
lão người A-thê-na đến bắt người Do-thái phải từ bỏ những luật pháp của
cha ông, không được sống theo luật Thiên Chúa.2 Ông ta lại
còn làm ô uế Đền Thờ ở Giê-ru-sa-lem và đổi thành nơi kính thần Dớt
Ô-lim-pi-ô, đổi điện thờ ở núi Gơ-ri-dim thành nơi kính thần Dớt
Dê-ni-ô, hợp với lòng dân ở nơi ấy.3 Tai hoạ chồng chất khiến
mọi người phải điêu đứng và khó lòng chịu đựng nổi.4 Quả
thật, dân ngoại du nhập vào Đền Thờ những thói đồi bại, những cảnh chè
chén say sưa; chúng đú đởn với bọn điếm, đi lại với đàn bà tại tiền
đường Nơi Thánh và còn đem cả những điều trái luật vào tận bên
trong.5 Bàn thờ dâng lễ toàn thiêu chất đầy những lễ vật bị
cấm và bất hợp pháp.6 Không được phép nghỉ việc ngày sa-bát,
không được giữ các ngày lễ của cha ông, ngay cả xưng mình là người
Do-thái cũng không được.7 Hằng tháng, vào ngày mừng sinh nhật
của vua, người Do-thái phải ngậm đắng nuốt cay mà dự các bữa tiệc cúng
thần. Đến ngày lễ kính thần Đi-ô-ny-xô, họ buộc phải đội vòng hoa trường
xuân đi kiệu thần Đi-ô-ny-xô.8 Do kiến nghị của dân thành
Pơ-tô-lê-mai, nhà vua ban hành sắc lệnh cho các thành Hy-lạp lân cận
phải xử sự với người Do-thái cũng như thế, và buộc họ phải dự các bữa
tiệc cúng thần.9 Còn những ai nhất định không chịu theo phong
tục Hy-lạp, thì sẽ phải chết. Như thế là có thể dự đoán được tai hoạ sắp
xảy ra.10 Vậy có hai thiếu phụ bị điệu đến vì đã làm phép cắt
bì cho con. Người ta cột đứa trẻ vào ngực các thiếu phụ, rồi công khai
dẫn họ đi khắp phố phường và xô họ từ trên tường thành
xuống.11 Những người Do-thái khác tụ tập nhau tại các hang
gần thành để bí mật mừng ngày sa-bát. Người ta tố cáo họ với ông
Phi-líp-phê nên tất cả đã bị thiêu sống: họ không dám chống cự, vì sợ vi
phạm ngày cực thánh.
Ý nghĩa cuộc bách hại
12 Vậy tôi khuyên những ai sẽ đọc
sách này đừng sờn lòng nản chí vì những tai họa nói trên, và xin hiểu
cho rằng các hình phạt ấy xảy ra không phải để huỷ diệt, mà là để giáo
dục nòi giống chúng ta.13 Không để cho những kẻ ngạo ngược
yên thân trong một thời gian dài, mà lại mau mắn trừng phạt chúng thì đó
là dấu chỉ một ân huệ lớn lao của Thiên Chúa.14 Quả thật, đối
với các dân tộc khác, Chúa Tể nhẫn nại chờ đợi cho đến khi tội lỗi chúng
ngập đầu mới trừng phạt; còn đối với chúng ta, Người không xử như
thế.15 Người không để tội lỗi chúng ta chồng chất rồi mới
trừng phạt.16 Vì thế Người chẳng bao giờ rút lại lòng thương
xót dành cho chúng ta; Người có dùng tai hoạ để giáo dục dân Người, thì
cuối cùng Người vẫn không bỏ rơi.17 Nhắc lại bấy nhiêu, thiết
tưởng cũng tạm đủ, bây giờ xin tiếp tục câu chuyện.
Ông E-la-da tử đạo
18 Có một người tên là E-la-da,
một trong những kinh sư quan trọng tuy tuổi đã cao nhưng trông rất đẹp
lão. Ông bị ép phải há miệng ăn thịt heo.19 Nhưng ông thà
chết vinh hơn sống nhục, nên đã tự ý tiến ra nơi hành hình,20
sau khi đã khạc nhổ hết thịt ra. Ông đã làm như vậy theo thói thường của
những người can đảm là từ chối những thứ Luật Lệ không cho phép ăn, dù
phải ăn để sống.21 Vì quen biết ông E-la-da đã lâu năm, nên
những người chủ toạ bữa tiệc cúng thần trái với Lề Luật, kéo riêng ông
ra một chỗ. Họ khuyên ông nói với người ta đem thịt đến, thứ thịt được
phép dùng, tự tay ông dọn lấy, rồi chỉ giả vờ ăn thịt cúng, như vua đã
truyền.22 Làm như vậy ông mới thoát chết, lại còn được đối xử
nhân đạo, vì trước kia ông đã xử tốt với họ.23 Nhưng ông đã
có một quyết định dứt khoát, thật xứng với tuổi cao, và uy thế của bậc
lão thành, với vẻ khả kính của mái tóc trắng phau vì lao tâm khổ tứ, với
tác phong hoàn hảo từ buổi thiếu thời, nhất là phù hợp với Luật thánh do
chính Thiên Chúa lập ra. Ông trả lời họ thật đích đáng là cứ việc đưa
ngay ông xuống âm phủ.24 Ông nói: "Ở tuổi chúng ta, giả vờ là
điều bất xứng, e rằng có nhiều thanh niên sẽ nghĩ là ông già E-la-da đã
chín mươi tuổi đầu, mà còn theo những lề thói dân ngoại.25
Rồi bởi tôi đã giả vờ và ham sống thêm một ít lâu nữa, nên họ bị lầm lạc
vì tôi, còn tôi thì chuốc lấy vết nhơ và ô nhục cho tuổi
già.26 Dù hiện nay tôi có tránh được hình phạt của người ta,
thì sống hay chết tôi cũng sẽ không thoát khỏi bàn tay của Đấng Toàn
Năng.27 Vậy giờ đây, khi can đảm từ giã cuộc đời, tôi sẽ tỏ
ra xứng đáng với tuổi già,28 và để lại cho đám thanh niên một
tấm gương cao đẹp về cái chết tự nguyện và cao quý, vì đã trung thành
với các Lề Luật đáng kính và thánh thiện."
Nói thế rồi, ông đi thẳng
đến nơi hành hình.29 Những người điệu ông đến nơi đó đổi
thiện cảm họ vừa có đối với ông thành ác cảm, vì họ cho những lời ông
nói là điên khùng.30 Khi sắp chết vì đòn vọt, ông vừa rên vừa
nói: "Đức Chúa là Đấng thông suốt mọi sự, hẳn Người biết là dù có thể
thoát chết, nhưng tôi vẫn cam chịu những lằn roi gây đau đớn dữ dằn
trong thân xác, còn trong tâm hồn, tôi vui vẻ chịu khổ vì lòng kính sợ
Người."
31 Con người ấy đã từ giã cuộc đời như thế đó.
Cái chết của ông để lại không những cho các thanh niên, mà còn cho đại
đa số dân chúng một tấm gương về lòng cao thượng và một hình ảnh đáng
ghi nhớ về nhân đức.