Lễ Nhất
Muốn
Sống Đời Đời, Hãy Ăn Bánh Giêsu
Suy Niệm
Lễ Nhất - Ngày Lễ Các Linh Hồn
(Ga 6, 51 –
59)
Con người
sinh ra là để sống, để vươn lên. Ai trong chúng ta cũng đều có một mơ ước một
khát vọng riêng cho mình, cho dù đó là mơ ước nhỏ hay to, cao xa hay thấp hèn.
Nếu con người sống mà không có mơ ước thì chỉ như một cỗ máy. Khát vọng vươn lên
đó chính là mục đích sống của con người. Niềm tin Kitô giáo dạy cho chúng biết,
con người có xác có hồn, có đời này và đời sau. Vì thế, ngoài sống vui, sống
khỏe, sống hạnh phúc ở đời tạm thế này, người tín hữu phải đạt được sự sống đời
đời mai sau nữa. Nhưng đâu là bí quyết để sống trường sinh là một câu hỏi lớn ?
Khởi đi từ
việc thấy đám đông dân chúng theo mình, Chúa Giêsu đã "chạnh lòng thương", làm
phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi sống họ, sống đời tạm này. Từ của ăn vật chất
nuôi sống thể các, Chúa gợi lên nơi lòng họ sự khát vọng tìm kiếm thay vì của ăn
hay hư nát, thì tìm kiếm của ăn thiêng liêng, lương thực trường tồn, lương thực
ấy là chính Chúa Giêsu (x. Ga 6). Thế là khát vọng sống trường sinh nổi lên
trong họ, Chúa mạc khải luôn cho họ: "Ta là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn
bánh này, sẽ sống đời đời" (Ga 6, 51).
Ngày xưa Chúa
Giêsu gọi mời những người Do thái, ngày nay Chúa cũng mời gọi chúng ta hãy
đến mà ăn Bánh Giêsu. Nếu chúng ta muốn sống trường sinh, thì đây là cơ hội tốt
để có được mầm sống ấy. Hãy đến gặp Chúa Giêsu và đón nhận Người, bởi chính
Người: "Là Bánh Hằng Sống ... ai ăn ... sẽ được sống đời đời" (Ga 6,51).
Sự sống đời
đời, tự chúng ta không thể có được, phải cậy nhờ vào Thiên Chúa là Đấng làm cho
sống, là nguồn mạch sự sống. Vì thế, chúng ta thật hạnh phúc khi được mời gọi ăn
thịt và uống máu Chúa Giêsu để được sống đời đời (x.Ga 6, 54). Hơn nữa còn được
Chúa đến cắm lều ngay nơi lòng chúng ta: "Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, thì ở
trong Ta và Ta ở trong kẻ ấy" (Ga 6, 56).
Chúa Giêsu
khẳng định, Người là bánh bởi trời xuống, Người đến làm no thỏa cái đói, cái
khát, nhất là lấp đầy khát vọng lớn nhất của con người mọi nơi mọi thời là
trường sinh bất tử.
Nếu như trong
sa mạc xưa kia, Manna là quà tặng do lòng thương xót của Chúa dành cho dân,
lương thực cứu đói tạm thời, thì nay Mình Máu Thánh Chúa là lương thực giúp
người tín hữu có đủ sức, đủ nghị lực vượt qua trần thế về tới quê trời hưởng
phúc vinh quang. Chẳng có gì chân thật và an ủi hơn cho những linh hồn khát khao
nên thánh.
Phụng vụ lễ
trọng kính Các Thánh Nam Nữ của Thiên Chúa hôm qua, với lời kinh, tiếng hát,
các bài đọc, thánh ca lôi cuốn tâm hồn chúng ta vượt qua không gian và thời
gian, bay lên cõi trời cao để chiêm ngưỡng Các Thánh, những người được coi là
diễm phúc của Thiên Chúa. Khi chiếm ngắm các ngài, chúng ta có thêm động lực để
phấn đấu hầu lấp đầy khát vọng làm thánh của chúng ta.
Lạy Chúa, xin
dạy cho chúng con biết tìm kiếm Chúa là sự sống trường sinh, ẩn mình trong Bí
tích Thánh Thể, và siêng năng lãnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa để được sống đời
đời. Xin cho những kẻ khi còn sống đã tin tưởng vào lời hứa của Chúa đã rước
Mình và Máu Thánh Chúa được sống muôn đời. Amen.
Lm. Antôn
Nguyễn Văn Độ
Lễ Nhì
Xin Nhớ
Đến Con Cùng
(Luca 23, 33. 39-43)
Mọi tạo vật đều muốn mình được nhớ đến
Có một loài hoa tên là Lưu ly có màu tím, màu trắng, xanh hoặc
vàng tuyệt đẹp, người ta hay hái để tặng nhau. Các cô thiếu nữ thường gọi tên
hoa là " xin đừng quên em ", còn các chàng trai một mực khăng khăng gọi
Lưu ly là "xin đừng quên anh". Cho dù gọi hoa theo tên nào thì đây cũng
là một loại hoa luôn luôn gợi nhớ một niềm thương cảm mênh mông, một kỷ niệm sâu
xa thầm lặng không quên được.
Chuyện kể rằng: ngày xửa ngày xưa có một
đôi nam nữ yêu nhau. Một sáng mùa xuân trời trong vời vợi. Họ dắt nhau dạo chơi
bên bờ một con suối, hoa Lưu ly mọc dày, cố vươn cành, nghiêng mình soi bóng
xuống dòng nước trong xanh. Trong khi chàng trai tần ngần ngắm nhìn dòng thác đổ
thì cô gái say sưa hái hoa. Cô nhoài người ra bờ suối hái mấy nhành hoa đẹp,
chẳng may nàng bị trượt chân ngã xuống suối bị dòng nước cuốn trôi. Nàng cố hết
sức ném lại nhành hoa có ý trao tặng người yêu và gọi với "Xin đừng quên em".
Một truyền thuyết khác kể rằng, có một người du hành nọ đang
lang thang trong thung lũng hoang vắng thì nhìn thấy một bông hoa lạ mà anh chưa
từng gặp bao giờ ngay dưới chân mình. Anh hái bông hoa, ngay lập tức, cạnh dốc
núi hé mở ra. Anh bước vào trong và thấy trước mắt mình không biết cơ man nào là
vàng và ngọc ngà châu báu. Anh sung sướng và bắt đầu thu nhặt chúng, nhưng lại
vô tình đánh rơi bông hoa bé nhỏ. Bông hoa thầm thì một cách yếu ớt : “Xin
đừng quên tôi ! Xin đừng quên tôi !”
Còn theo một truyền thuyết Công giáo, ngày nọ, Thiên Chúa đi
ngang qua vườn địa đàng sau khi sáng tạo ra thế giới muôn loài. Người bỗng chú ý
đến một bông hoa nhỏ và hỏi nó tên gì. Bông hoa ngượng ngùng thì thầm : "Thưa
Chúa, con sợ rằng con đã bị lãng quên mất rồi ạ". Thiên Chúa ôn tồn trả lời : "Uh,
Ta sẽ không bao giờ quên con".
Chúng ta thấy, chẳng những con người luôn mong mình được người
khác nhớ đến, mà cả loài hoa cũng muốn mình không bị lãng quên.
Giáo hội lữ hành nhớ đến Giáo hội khổ đau
Sau khi đã cử hành lễ vinh quang và danh dự của Giáo hội Khải
Hoàn (Các Thánh), Phụng vụ Giáo hội mời gọi chúng ta hôm nay đặc biệt nhớ đến
đến và cầu nguyện cho Giáo hội Khổ Đau : những tâm hồn tội lỗi đang ở trong thời
gian thanh luyện đang rất cần sự nhớ đến và lời cầu nguyện, lễ hy sinh, việc đền
tội của chúng ta, để họ nhanh chóng được giảm bớt hình phạt hiện tại, được thứ
tha tội lỗi mà giờ đây họ không làm được gì cho chính mình.
Hôm nay không phải là ngày buồn và tang tóc : nhưng là ngày Giáo
hội là Mẹ năn nỉ nài van cùng Thiên Chúa cho con cái mình đã qua đời còn đang
bị giam cầm nơi Luyện Tội chờ ngày thanh luyện cho đủ sớm được giải thoát. Vì
thế, Giáo hội kêu lên :
"Lạy Chúa, xin cho các linh hồn được nghỉ yên muôn đời, và cho ánh sáng ngàn thu
chiếu soi trên các linh hồn... "
Xin nhớ đến con cùng
Trong khi tất cả những người khác nói với Chúa Giêsu một cách
khinh miệt :
"Nếu ông là Đấng Kitô, ông hãy tự cứu ông và cứu chúng tôi nữa!"
Thì người trộm lành đã phạm bao lỗi lầm trong cuộc sống, cuối cùng lại sám hối,
níu lấy Chúa Giêsu đang chịu đóng đinh và cầu xin :
"Lạy Ngài, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi"
(Lc 23, 42). Chính vì anh xin Chúa một đặc ân là nhớ đến anh, nên Chúa Giêsu hứa
với anh :
"Quả thật, Ta bảo ngươi : ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta"
(Lc 23, 43).
Chúa Giêsu là Con Một Chúa Cha, chỉ nói lời tha thứ, chứ không
nói lời kết án; và khi con người biết can đảm xin ơn tha thứ, Chúa không bao giờ
bỏ rơi lời cầu xin ấy. Lời hứa của Chúa Giêsu với người trộm lành cho chúng ta
niềm hy vọng lớn lao : lời ấy nói với chúng ta rằng, ơn Chúa bao giờ cũng phong
phú hơn lời cầu xin. Người rất quảng đại, luôn ban cho nhiều hơn điều con người
cầu xin.
Ngày lễ nhớ cầu cho các linh hồn tổ tiên, các đấng, các bậc, ông
bà cha mẹ, thân bằng quyến thuộc đã qua đời hôm nay gợi lên cho chúng ta về sự
nhớ thương và đừng quên những người đã khuất. Khi dâng lễ giỗ cầu cho người
thân, chúng ta như nhắc nhớ Chúa :
"Lạy Chúa… người thân yêu này, chúng con không thể quên, lẽ nào Chúa lại không
nhớ đến” (Lời nguyện nhập lễ giỗ - Ngoài Mùa Phục Sinh SLRM tr. 1005).
Và trong Kinh Nguyện Thánh Thể II, chúng ta vẫn xin Chúa :
"Xin Chúa cũng nhớ đến anh chị em chúng con đang an nghỉ trong
niềm hy vọng sống lại, và mọi người…"
Hôm
nay chúng ta tưởng nhớ và dâng lễ cầu cho các tín hữu đã qua đời, chúng ta không
chỉ dừng lại nơi họ để cầu nguyện cho họ mà thôi, chúng ta còn phải nài xin Chúa
thương xót tất cả chúng ta nữa, để chúng ta cũng được đồng hưởng sự sống đời
đời, cùng với Ðức Trinh Nữ Maria, Mẹ Thiên Chúa, thánh Giuse Bạn Đức Trinh Nữ,
các Thánh Tông Ðồ, và toàn thể các Thánh đã sống đẹp lòng Chúa qua mọi thời đại,
và cùng với các Ngài, chúng ta được ca ngợi và tôn vinh Chúa.
Lạy
Chúa, Chúa từng phán cùng kẻ trộm lành :
"Quả thật, Ta bảo ngươi : ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên
đàng với Ta"
(Lc 23, 43).
Xin Chúa thương nhớ đến những tín hữu đã qua đời còn trong Luyện Tội nơi thiên
đàng của Chúa và xin đừng để họ phải trầm luân đời đời trong Hỏa ngục! Amen.
Lm. Antôn
Nguyễn Văn Độ
Lễ Ba
Cậy Trông
Và Hy Vọng Vào Chúa
Giữa ngày hôm qua
và hôm nay, biết bao nhiêu người đi viếng thăm vườn thánh là « nơi an nghỉ » chờ
ngày sống lại của những người đã chết. Chúng ta đi viếng họ với niềm tin yêu,
dừng lại bên mộ của những người đã yêu thương và làm điều tốt cho chúng ta trong
sự cậy trông và lòng xót thương vô bờ của Thiên Chúa tình yêu.
Chân lý Đức tin Kitô giáo dạy chúng ta rằng giữa Trời và Đất có một trung gian
gọi là Luyện ngục, nơi ấy dành cho các tâm hồn chết khi mắc tội mọn hay là đền
tội chưa đủ, cần phải được thanh tẩy để trở nên tinh tuyền, trong một mầu nhiệm
đáng sợ mà thánh Gioan Thánh Giá gọi là “Lửa
Tình Yêu”. Tin vào yêu Thiên Chúa tạo dựng, hy sinh và cứu chuộc của Thiên
Chúa, chúng ta cầu nguyện cho những người đã qua đời, săn sóc mồ mả và nhất là
dâng lễ Misa xin Chúa thứ tha và sớm giải thoát họ là chứng tá của niềm tin ấy.
Cậy trông vào
Thiên Chúa Tình Yêu
Người ta
nói rằng : nếu tất cả Thánh Kinh trên trái đất này bị hủy diệt bởi tai biến nào
đó hay bởi một cơn thịnh nộ phá hủy các hình tượng tôn giáo và chỉ còn một bản
Kinh Thánh, và bản còn lại đó cũng bị hư hại đến mức chỉ còn một trang, và nếu
trang đó nhăn nheo đến độ chỉ còn một dòng có thể đọc được, và nếu dòng đó là
thư thứ nhất của thánh Gioan viết “Thiên Chúa là Tình Yêu”, thì coi như
toàn bộ Thánh Kinh được khôi phục, bởi vì toàn bộ nội dung là ở đó.
Thiên Chúa đã
yêu con người bằng một tình yêu hào phóng khi tạo dựng con người, ban cho con
người những hồng ân bên trong và bên ngoài; Ngài cũng đã yêu chúng ta với một
tình yêu khổ đau để cứu chuộc ta, khi nghĩ ra cách hủy diệt chính mình, chịu đau
đớn nhất, để minh chứng cho ta thấy: “Thiên Chúa là Tình Yêu”.
Trong tác
phẩm Quo Vadis, một người ngoại giáo hỏi Thánh Phêrô khi ngài mới đến Rôma như
thế này : Nhã Điển đem đến cho chúng tôi sự thông thái, Rôma đem đến quyền
lực, còn tôn giáo của ông đem lại cho chúng tôi điều gì? Thánh Phêrô trả
lời: Tình yêu!
Vâng, Thiên
Chúa yêu con người bằng một Tình yêu hào phóng, không những trao ban nhưng
không, mà tình yêu đó còn mang theo tha thứ. Thánh Phaolô thốt lên “Ít có ai
chết thay cho người công chính, hoạ chăng mới có người dám chết vì kẻ lành.
Nhưng Thiên Chúa chứng tỏ tình của Người đối với chúng ta, nghĩa là trong lúc
chúng ta còn là tội nhân” (Rm 5, 7-8). Con người có thể là kẻ thù của Thiên
Chúa, nhưng Thiên Chúa mãi mãi không là kẻ thù của con người.
Hy vọng
vào Chúa
Vốn là Tình
yêu, mang trong mình một tình yêu thương xót, thứ tha và cứu chuộc nên Thiên
Chúa luôn canh cánh trong lòng, mong sao cho nhân loại được cứu chuộc. Người
khẩn cầu tha thiết cùng Thiên Chúa Chúa : « Lạy Cha, những kẻ Cha ban cho
Con thi Con muốn rằng : Con ở đâu chúng cũng ở đấy với Con, để chúng chiêm
ngưỡng vinh quang mà Cha đã ban cho Con ». Chúa Giêsu cầu nguyện tiếp : “Con
muốn rằng Con ở đâu thì chúng cũng ở đó với Con.” Chúa Giêsu ở đâu? Ở trong tình
yêu Chúa Cha; ở trong sự thật; ở trong Thánh Ý Chúa Cha; Ở trên Thập Giá và ở
trên thiên đàng.
Chính Cha đã
sai Con và yêu thương họ như đã yêu thương Con.” Trước khi về trời, Chúa Giêsu
khẳng định với chúng ta rằng Chúa Cha đã yêu thương chúng ta như đã yêu thương
Chúa Giêsu.
Như vậy, Chúa
Giêsu Nadarét ngày nào cũng như chúng ta hôm nay, và cũng được Chúa Cha yêu
thương bằng một tình Cha thật gần gũi. Nhưng khác một điều Người đã nhận ra tình
yêu của Thiên Chúa dành cho mình, dù trong những lúc đau thương nhất của cuộc
sống. Còn chúng ta, chúng ta cũng tin vào tình yêu của Thiên Chúa, nhưng không
mấy xác tín rằng Chúa Cha đã yêu thương tôi như đã yêu thương Chúa Giêsu.
LỄ CHUNG
Các Tín Hữu Đã Ly
Trần – Niềm Hoan Lạc Cùng Chư Thánh
LỄ CÁC ĐẲNG LINH
HỒN
Nếu
như hôm qua,
lời kinh, tiếng hát, các bài đọc, thánh ca phụng vụ lễ Các Thánh
Nam Nữ của Thiên Chúa lôi cuốn tâm hồn chúng ta vượt quá những giới hạn của
không gian và thời gian, bay lên cõi trời cao để chiêm ngưỡng các thánh, những
người được coi là diễm phúc ở
“đô thành thiên quốc, thành Giêrusalem trên trời là mẹ của chúng ta”
(Tiền tụng lễ Các thánh). Thì hôm nay, mùng 02 tháng 11, màu sắc, âm thanh,
phụng ca của ngày lễ hướng tâm hồn chúng ta về các thực tại mai hậu, tưởng nhớ
các tín hữu đã qua đời “ những người đã ra đi trước
chúng ta với dấu ấn đức tin và nay đang
nghỉ giấc bình an”
(Kinh nguyện Thánh Thể số I), ở nơi luyện ngục, để dâng lễ cầu nguyện cho họ.
Chân lý Đức tin Kitô giáo dạy chúng ta rằng giữa Trời và Đất có một trung gian
gọi là Luyện ngục, nơi ấy dành cho các tâm hồn chết khi mắc tội mọn hay là đền
tội chưa đủ, cần phải được thanh tẩy để trở nên tinh tuyền, trong một mầu nhiệm
đáng sợ mà thánh Gioan Thánh Giá gọi là “Lửa
Tình Yêu”. Chúng ta lo lắng cho những người thân đã qua đời con đang bị giam cầm
nơi luyện ngục, chịu khổ đau là phải. Việc những kẻ con sống cần phải làm là đọc
kinh cầu nguyện, hy sinh, làm phúc, nhất là xin Lễ Misa cho những người ấy. Điều
trên
giúp chúng ta hiểu việc chúng ta phải làm cho họ.
Dù đang sống cuộc sống
dương gian, hay hưởng phúc thiên đàng hoặc đang thanh luyện nơi luyện ngục, tất
cả mọi người đều liên đới với nhau trong Đức Kitô. Đó chính là ý nghĩa của tín
điều các Thánh Thông Công mà chúng ta tuyên xưng và thực hành.
Đức tin
được thể hiện
Một câu hỏi
lớn. Hỏi : Các thánh thông công nghĩa là làm sao ?
Thưa. Các
thánh ở trên trời cùng các linh hồn ở luyện ngục và các bổn đạo dưới đất đều
thông công với nhau. Các bổn đạo tôn kính cầu xin các thánh, và các thánh cầu
bầu cho các bổn đạo trước mặt Đức Chúa Trời. Các bổn đạo dâng việc lành phúc đức
cầu cho các linh hồn ở luyện ngục, mà khi các linh hồn ấy đã được lên thiên đàng
thì cùng cầu bầu cho các bổn đạo nữa. Các bổn đạo có lòng kính mến Đức Chúa Trời
cùng thương yêu nhau thì chẳng những lập công cho mình mà lại làm ích cho kẻ
khác nữa. (Sách Bổn Hà Nội tr. 39-40)
Những câu bổn
căn bản trên giúp chúng ta hiểu tại sao Giáo Hội dành hẳn tháng 11 hàng năm để
cầu nguyện cho anh chị em đã qua đời. Vì niềm
hy vọng Kitô giáo không bao giờ chỉ mang tính cách cá nhân, nhưng còn là hy vọng
cho tha nhân nữa. Nên, cuộc sống của chúng ta được liên kết với nhau, và điều
tốt hay điều xấu của người này liên quan tới người kia nữa. Thế nên, lời cầu
nguyện của một người còn đang lữ hành trên dương thế có thể giúp đỡ một linh hồn
khác đang được thanh luyện sau khi đã qua đời. Đó là lý do vì sao ngày hôm nay
Giáo hội mời gọi chúng ta cầu nguyện cho những người thân yêu đã qua đời, và đến
viếng thăm mộ của họ. Vì chúng ta có trách nhiệm phải nhớ đến nhau, cầu nguyện,
hy sinh, đền tội thay cho nhau.
Còn tin còn
cầu nguyện, còn chia sẽ một Thánh Thể là còn nhớ đến nhau, thuộc về nhau. Tình
yêu thương bác ái dành cho các linh hồn trong lúc này chính là lời cầu nguyện,
Lễ Misa và sự hy sinh.
Khi cầu
nguyện cho các tín hữu đã qua đời, Giáo Hội hướng về Chúa Kitô phục sinh, Ðấng
đã chết và sống lại để cho tất cả chúng được sống lại. Tin vào sự sống lại của
thân xác là nhìn nhận rằng sẽ có một chung cục, một cùng đích cho mọi người.
Đức tin không giải
thoát những kẻ tin khỏi sự khổ não phải chết, nhưng đức tin sẽ làm êm dịu với hy
vọng : “Nếu có buồn sầu vì số phận phải chết… cũng sẽ được ủi an”. (Kinh
Tiền Tụng lễ các linh hồn).
Cầu nguyện
cho người quá cố, chúng ta không chỉ tưởng nhớ đến những người thân và các tín
hữu Kitô. Nhưng còn được mời gọi để tưởng nhớ và cầu nguyện cho tất cả mọi người
quá cố, dù tin hay không tin, dù thuộc về Giáo hội hay ở ngoài Giáo hội hữu
hình. Với niềm xác tín, Chúa Kitô là trung gian duy nhất và là Đấng Cứu Độ duy
nhất, tình thương của Thiên Chúa ôm trọn tất cả mọi người. Do đó những ai không
do lỗi của họ mà không biết Tin Mừng của Chúa Kitô và Giáo Hội của Chúa, nhưng
thành tâm tìm kiếm Chúa và hành động theo lương tâm của mình nhờ ơn Chúa thúc
đẩy, mà thực thi ý muốn của Chúa, họ cũng thuộc về Chúa, cho dẫu chúng ta không
thấy và do đó cũng có thể được phần rỗi đời đời. Chỉ một mình Chúa mới biết lòng
tin của họ.
Đạo hiếu được thi
hành
Báo hiếu là
bổn phận thiêng liêng của tất cả mọi người. Ðông cũng như Tây, xưa cũng như nay,
những người có hiếu, không ai là không nghĩ đến công ơn sinh thành dưỡng dục của
cha mẹ. Nhưng cách thể hiện tấm lòng cụ thể tùy theo trình độ văn minh và phong
tục tập quán của mỗi dân tộc mà có những khác biệt.
Ở Việt Nam
ta, với triết lý Á Đông vốn đề cao chữ hiếu. Có hai cách báo hiếu: khi cha mẹ
còn sống, con cái phải chu cấp đầy đủ những nhu yếu vật chất để cha mẹ được an
vui, khi cha mẹ qua đời, con cái phải phụng thờ và thực hiện những di chúc để
lại.
Ðây là cơ
hội quý báu để những người con hiếu thảo báo đáp phần nào công ơn trời bể của tổ
tiên, ông bà, cha mẹ: “Cây có cội, nước có nguồn, Con người có tổ có tông :
có cha có me, có ông có bà”. Ai trong chúng ta cũng đều thuộc nằm lòng
những câu ca dao tục ngữ của người xưa răn dạy về đạo hiếu, đạo làm người ấy.
Cũng như muôn tạo
vật, con người cũng có cội, có nguồn, có tổ có tông. Họ là những “tiền nhân” đã
ra đi trước chúng ta, để lại hậu duệ là chính chúng ta, với ước mong giòng giống
của các ngài được trường tồn, đó chính là quy luật “bảo tồn sự sống” mà Thiên
Chúa đã thiết lập.
Thảo kính cha
mẹ phải phát xuất từ trái tim, thôi thúc lòng người hiếu thảo thấm thía ơn đức
cao cả của mẹ cha:
Mẹ cha vất
vả nuôi mình
Từ
khi trứng nước công trình biết bao.
Làm con
phải nhớ công lao,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
(Ca dao
Việc thảo
kính cha mẹ không chỉ là việc: con cái trả ơn sinh thành mà còn là nghĩa vụ
thiêng liêng gắn liền với huyết thống, máu mủ, tình thân, hay là một qui định
của xã hội mà là một điều răn của Chúa dạy : “Thứ bốn thảo kính cha mẹ”.
Thiên Chúa đã
nâng điều răn thứ bốn lên ngang hàng với các điều răn khác ; điều đó chứng tỏ
con cái phải hiếu kính đối với cha mẹ đến mức nào. Môisen đã nói “Hãy thảo kính
cha mẹ và ai rủa cha mẹ, sẽ phải xử tử”(Mc, 7-13).
Nhớ đến công
ơn sinh thành, dưỡng dục, tất cả chúng ta đều phải biết sống hiếu thảo, vâng
lời, giúp đỡ cha mẹ lúc sinh thời cũng như khi đã khuất bóng.
Bên Đông
phương người ta đề cao chữ HIẾU và nâng lên thành ĐẠO, đó là
ĐẠO HIẾU. Theo truyền thống Nho giáo, trong các tội người ta phạm thì tội
bất hiếu là tội nặng nhất.
Cùng tột điều thiện, không gì hơn hiếu,
Cùng tột điều ác, không gì hơn bất hiếu
(Kinh
Nhẫn Nhục)
Không ai có
thể phủ nhận được công ơn cha mẹ trong việc sinh thành và dưỡng dục con cái. Thiên Chúa đã dựng nên con người, nhưng không trực tiếp mà phải qua trung
gian cha mẹ. Trước tiên, Thiên Chúa dựng nên ông Adam và bà Evà, rồi từ đó con
cháu nối tiếp. Đúng là : Người ta có cố có ông,
Như cây có
cội như sông có nguồn
Lý thuyết là
như thế, nhưng trong ngày nay chúng ta hãy nhìn qua lại lòng hiếu thảo của chúng
ta đối với cha mẹ để mà yêu mến, biết ơn, vâng lời và giúp đỡ cha mẹ khi còn
sống và đã qua đời (theo sách giáo lý Tân định). Đồng thời, Lời Chúa nhắc cho
chúng ta phải thi hành bổn phận thảo hiếu của chúng ta.
Ai mà phụ
nghĩa quên công
Thì đeo trăm cánh hoa hồng chẳng thơm
(Ca dao)
Hướng về thực tại
mai hậu
Khi
cầu nguyện cho những anh chị em tin hữu đã qua đời, chúng ta không chỉ dừng lại
nơi họ, cho họ, vì họ mà còn cho chúng ta nữa những người còn sống. Sự ra đi
trước của họ, nhắc nhớ chúng ta về một cõi đi về mà ai ai trong chúng ta cũng
phải về, đó là quê trời vinh phúc. Trong khi cầu nguyện cho anh chị em đã qua
đời, chúng ta cũng xin Chúa làm cho đức tin vào Con Chúa đã sống lại từ cõi chết
được lớn mạnh nơi chúng ta. Nhờ niềm tin vào sự sống đời sau, tin vào Đức Kitô
là sự sống lại và là sự sống mà mỗi người chúng ta ngày nay luôn bước tới trong
niền hy vọng. Cùng đích của người Kitô hữu là được trở về nhà Cha hưởng vinh
phúc. Cùng đích này cũng giúp chúng ta sống cuộc sống hiện tại sao cho thật có ý
nghĩa, thật có giá trị, không hổ thẹn là con cháu đáng quí của những người đã
khuất, không hổ thẹn là người môn đệ của Đức Kitô, Đấng hằng sống. Hy vọng rằng
qua đời này tất cả lại cùng đoàn viên trong nhà Cha trên Trời.
Lạy Chúa, xin
cho các linh hồn được lên chốn nghỉ ngơi, hằng xem thấy mặt Chúa đời đời. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn
Văn Độ