Cái gì không được cử hành có khuynh hướng bị giảm sút và tàn lụn mà không để lại dấu vết gì.
Vô danh
Như người leo núi lên tới đỉnh núi lấy lại hơi thở và ngắm nhìn đoạn đường đã trèo lên, bạn cũng được mời gọi dừng lại ở chóp thang của bạn và phóng mắt nhìn lại con đường đã đi qua.
Ngay từ lúc khởi hành, bạn đã muốn tránh con đường không lối thoát của nỗi oán giận và lòng muốn trả thù. Mặt khác, bạn không muốn để kẻ xúc phạm quấy rầy bạn hơn nữa, bạn đã làm tất cả những gì bạn có thể để nó thôi đi mọi bất công hoặc hành vi gây xúc phạm đối với bạn.
Bạn không sợ dấn sâu vào chính bạn và đụng chạm ở đó sự xấu hổ sâu xa mà các thương tổn của thời thơ ấu và của tuổi trưởng thành gợi lên. Đó là cái cho phép bạn khơi mào việc chữa lành của bạn.
Bạn đã giữ mình khỏi đóng kín trong một sự cô độc vô ích. Bạn đã chia sẻ gánh nặng đau khổ của bạn với một người biết mở rộng tai lắng nghe bạn. Bạn cũng đã thấy rõ hơn nội tâm của bạn.
Bạn đã thành công trong việc hạn chế phạm vi sự mất mát của bạn đến độ bạn có thể gọi tên và an táng nó.
Bạn đã đón gặp nỗi tức giận và lòng muốn báo thù của bạn để tiếp nhận chúng. Bạn đã nhận thấy trong chúng những sức mạnh tích cực sẵn sàng cứu vãn sự toàn vẹn cá nhân bạn đang bị đe dọa.
Bạn đã dần dần tập phát triển lòng tôn trọng bạn để bạn sẵn sàng tha thứ cho chính mình.
Bạn đã tìm để hiểu kẻ xúc phạm bạn. Bạn đã thôi không thấy nó với cái nhìn xấu, để nhìn nó với đôi mắt mới mẻ.
Bạn đã tự hỏi về ý nghĩa tích cực mà bạn sẽ trao ban cho vết thương của sự xúc phạm.
Bạn đã để con tim bạn mềm lòng bởi tình yêu mà người khác biểu lộ bằng những sự tha thứ của họ, và bạn đã để mình được nuôi dưỡng bởi tình cảm duy nhất và không so sánh được nầy là bạn cảm thấy bạn xứng đáng được tha thứ và bạn đã được đặc xá.
Bạn đã học giải thoát bạn khỏi ngay cả hành động tha thứ của bạn. Bạn đã chối bỏ ước muốn tin rằng bạn là người duy nhất có trách nhiệm trong sự tha thứ, và như vậy bạn đã tránh được việc tìm ở đó sự vinh danh cho bạn.
Bạn đã đặt lại vấn đề về hình ảnh của một vị thiên chúa công chính để bạn trở lại với Thiên Chúa dịu dàng và thương xót, suối nguồn linh hứng và sức mạnh cần thiết để tha thứ khi đến lượt bạn.
Cuối cùng, bạn đã quyết định xem xét các tương quan tương lai của bạn với kẻ xúc phạm. Hoặc bạn đã dự tính để cho nó ra đi và cầu chúc cho nó được hạnh phúc lớn nhất có thể có được, hoặc bạn đã ký kết một giao ước mới với nó.
Sau khi đã duyệt xét lại cuộc du lịch tha thứ của bạn như thế, bạn có lý do để bạn rất hảnh diện về bạn.
Bạn có thể chúc tụng bạn !
Bạn có thể mừng lễ bạn !
Bạn sẽ lớn lên trong tình người và trong sự thánh thiện !
********************************************************
Phần kết
Tới đây chúng đã ở cuối một đoạn đường dài. Tôi hy vọng không chuốc lấy nhận xét mà một nữ tu lớn tuổi đã nói với một vị linh mục trẻ vừa giảng một cuộc tĩnh tâm về những con đường thần bí : "Nầy cha, tôi ngạc nhiên thấy cha tung hứng với bao than hồng mà cha không bị đốt cháy". Viết một tác phẩm về tha thứ cũng bao hàm những nguy hiểm tương tự, bởi vì đó là một cuộc phiêu lưu liều lĩnh. Trong khi viết cuốn sách nầy, tôi cảm thấy -và còn đang cảm thấy- bị trần trụi trước sự rộng lớn, phức tạp và sâu xa của đề tài. Nói về tha thứ, chính là nói về một tình yêu rất đặc biệt, về một tình yêu sẵn sàng vượt quá mình đến đổi muốn tái tạo một vũ trụ tương quan mới.
Câu hỏi mà bạn tôi đặt ra ở lời dẫn nhập luôn luôn lẩn vẩn trong đầu óc tôi : "Bạn muốn dạy cái gì về bạn khi viết một cuốn sách về tha thứ ?" Chắc chắn tôi đã khám phá thấy những sự nghèo nàn bản thân mình trước những nhu cầu riêng để tha thứ. Ngoài những hiểu biết mới mẻ mà các nghiên cứu của tôi giúp tôi đạt được, tôi có cảm tưởng hiểu rõ hơn tầm quan trọng và những lợi ích của tha thứ trong chính cuộc đời của tôi, vừa ở quan điểm thể chất lẫn ở quan điểm tâm lý và thiêng liêng. Đặc biệt, tôi còn tự hỏi có nên gán cho các suy tư của tôi về tha thứ một sự hạ thấp chứng cao huyết áp động mạch không ? Biết đâu ?!
Về các mục tiêu tôi đã đề nghị trong sách, tôi tự hỏi không biết đã đạt được chưa ? Nói cách khác, tôi có thành công trong việc làm tĩnh ngộ và lột mặt nạ những quan niệm sai lầm về tha thứ không ? Tôi có đặt cọc tiêu khá rõ ràng con đường tha thứ để người ta dấn thân vào cách bảo đảm mà không thải trừ đi huyền nhiệm không ? Việc tôi đã làm có tránh được cho người muốn tha thứ khỏi bị lạc mất trong một mê hồn trận, tuy hấp dẫn, mà không dẫn đến đâu cả không ? Cuối cùng, tôi có lý do để tin rằng tiến trình tha thứ mười hai điểm qui chiếu mà tôi đề nghị có mang lại tự do bên trong và bình an tâm hồn cho những ai cần đến chúng không ? Chỉ có các bạn đọc giả mới có thể nói cho tôi biết mà thôi.