Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Hoàng Thị Đáo Tiệp
Bài Viết Của
Hoàng Thị Đáo Tiệp
LÀ GIẾT ĐỜI NHAU
CON NGOAN
MẤT NHÀ
Đường Lên THIÊN QUỐC
ĂN CHAY
VÀO THĂM NHỮNG GIAN MÁI ẤM
Yêu Chúa
Đi Xuống
Nợ Lòng
Sợ Chồng
Truyền Giáo
Ngôn Ngữ Của Bàn Tay
ĐỨC MẸ KHÔNG CÓ ĐEO NỮ TRANG
TĨNH TÂM TRONG CHÚA THÁNH THẦN
NGƯỜI ĐẠO ĐỨC
DÂNG NGÀY CHO CHÚA
ĐI LỄ
NẾU TÔI TRẺ LẠI
Khôn Khéo Với Khôn Ngoan
KHÔNG CÓ NƠI GỐI ĐẦU
CẦU NGUYỆN
CÁM ƠN ... TICKET
Bác Ái Đường Xa – Bác Ái Đường Gần
ĐỨC MẸ KHÔNG CÓ ĐEO NỮ TRANG

Hầu như phụ nữ đều thích đeo nữ trang. Không đeo nhiều cũng đeo chút ít, không đeo thường xuyên thì khi tiệc tùng, giao tiếp, đi đó đây... là vẫn có đeo và không cứ phải kim cương, vàng ngọc đắt tiền mới đeo vì không mấy phụ nữ "anh hùng" đến đỗi cứ mãi kén chọn, đèo bồng để mặc cho đôi tai mình, cổ mình, bàn tay mình... chịu cảnh "trơn tru" chẳng tí nữ trang! Lại cho dù biết là đeo nữ trang lắm khi phải rước họa vào thân như đeo dây chuyền bị giựt sướt cổ, đeo hoa tai bị giựt toét trái tai, đeo nhẫn, lắc, vòng tay thì bị ném trứng để tuột, làm bầm tím bàn tay... cũng vẫn thật khó mà khiến cho chị em phụ nữ "tởn" luôn, vĩnh viễn sẽ không đeo nữ trang! Bởi lẽ nữ trang chính là để trang sức thêm cho phụ nữ đeo vào được tăng vẻ đẹp, sự trang trọng, quý phái, đài các, hợp thời trang...

... Hơn nữa nữ trang còn là nhu cầu không thể thiếu của người phụ nữ đang sống bậc hôn nhân - cụ thể là chiếc nhẫn đính hôn - nên không thể nào mà không đeo trừ khi không có. Đến như quý ông sống bậc hôn nhân mà "mẫu mực" là vẫn luôn có đeo chiếc nhẫn đính hôn. Và ngoài nhẫn đính hôn thì giới mày râu không thiếu những người vẫn hay có thích đeo nhẫn này nhẫn nọ, đeo dây chuyền, đeo lắc, đeo hoa tai...

Thế nhưng ngắm nhìn các bức tượng tạc Đức Mẹ xem! Người phụ nữ là Đức Mẹ lại hoàn toàn không có đeo nữ trang (cho dù chỉ với chiếc nhẫn cưới đơn sơ của thời đó, vì hẳn Cha Thánh Giuse phải có làm quà sính lễ cho Mẹ đúng theo hôn lễ đời chứ). Đôi tay Đức Mẹ còn đặc biệt ở điểm: nếu không bế Chúa Hài Nhi là hay có cầm tràng chuỗi. Tràng chuỗi Mân Côi thì đâu có phải nữ trang, nhưng nó lại là trang sức của Mẹ và là loại trang sức Mẹ duy nhất có với bất ly thân: dù lúc Mẹ còn tại thế, hay đã được đưa về Trời, hoặc trong các lần hiện ra... Tuy nhiên vì Mẹ là ĐẤNG ĐẦU THAI VÔ NHIỄM TỘI, còn tôi thì sinh ra bởi TỘI TỔ TÔNG TRUYỀN lại phải chờ đến tuổi trưởng thành kết duyên với ông xã có đạo mới được rửa tội để tái sinh làm con cái Chúa. Thành thử dù tôi vẫn siêng năng lần chuỗi Mân Côi như lời Mẹ huấn dụ, mà suy ngắm để hiểu bao điều hay ý tốt quanh việc "Đức Mẹ Không Có Đeo Nữ Trang" coi như tôi đang chỉ mới được bắt đầu thôi...

Thật ra việc Đức Mẹ không có đeo nữ trang, tôi đã "có duyên" nhận biết từ quãng ngày mình còn là cô bé nữ sinh lớp Đệ Tam (tức lớp 11 bây giờ) của trường Nữ Trung Học Le Văn Duyệt - Gia Định. Trường ở gần chợ Bà Chiểu. Chợ nầy ở giữa hai con đường: đường Lê Văn Duyệt (có Lăng Ông thì tôi có biết vì có dịp đi ngang nhìn thấy) và đường Bùi Hữu Nghĩa (có nhà thờ Thánh Mẫu nhưng tôi không biết vì mới dưới quê Bến Tre lên được mấy tháng, chưa có dịp đi qua hướng nầy). Năm đó nhỏ bạn trong lớp khá thân với tôi (nó sinh quán tại Gia Định. Còn tôi "nhà quê" mới lên thành phố, mặc cảm mình "lớ ngớ", "cù lần", nghèo "rớt mồng tơi"... ít dám làm quen bạn mới nên được bạn nào chịu quen với mình là xem như thân thiết lắm) bị mất chiếc lắc đeo tay đâu khoảng hơn một chỉ vàng tây sao đó! Nó thiết tha muốn tìm lại, kẻo mẹ biết sẽ buồn ghê lắm! Vì nhà nghèo, mẹ thương nó, dành dụm mãi mới sắm được chiếc lắc để tuổi con gái nó đeo cho có với người ta. Nó nói nó không hề cởi chiếc lắc ra bao giờ mà không biết tại làm sao bị mất?! Nó đạo Thờ Cúng Ông Bà, do bị mất chiếc lắc, muốn tìm lại nên có lòng thành. Nó rủ tôi cùng đi để hai miệng một lời xin: đến Lăng Ông đốt nhang van vái, lắc ống xin quẻ xăm chỉ chỗ cho tìm và tới nhà thờ Thánh Mẫu cầu xin Đức Mẹ ban ơn sớm tìm lại được. Tôi đồng ý đi vì thật lòng thương quý bạn nên chiều ý bạn, và còn vì mình cũng có cái tâm sự muốn nhân dịp cầu xin luôn. Tâm sự tôi... đầu mối do chiếc đồng hồ hiệu "Oma" là vật "bất ly thân" (tôi luôn đeo trên tay, chỉ có cởi ra lúc phải... đi tắm thôi) và là thứ trang sức lúc đó tôi duy nhất có. Nó là quà kỷ niệm của Dì Út cho tôi từ năm tôi học lớp Đệ Ngũ (lớp 8) ở dưới quê (Dì ở Sài Gòn, học cao đẳng, được ngoại mua cho chiếc đồng hồ mới hiệu Seiko nên cho lại tôi chiếc đồng hồ cũ hiệu Oma của Dì). Có thể nói tôi quý chiếc đồng hồ nầy vô cùng (hãnh diện lắm! Học trò dưới quê cùng lớp với tôi thuở đó đâu mấy "đứa" được có chiếc đồng hồ đeo!) nên luôn làm theo lời Dì Út: cứ mỗi 6 giờ chiều lên dây để bảo quản cho nó chạy bền chạy tốt. Thì tôi đã. Nhưng! Gần cả năm nay chắc nó "kiệt sức" rồi sao đấy?! Cho dù mỗi ngày tôi vẫn lên dây đều đặn lúc 6 giờ chiều và còn lên dây thêm một lần nữa lúc 6 giờ sáng mà có lúc nó chạy, lúc nó "chết ngủm"! Tuy nhiên tôi vẫn đeo, hãnh diện mình có đồng hồ để đeo, nhưng lại rất sợ bị có ai... hỏi giờ!!! Cho nên tôi đi với bạn để cũng xin cho mình đeo cái đồng hồ không "chết ngủm" cũng chạy bậy ấy, đừng có bị ai... hỏi giờ... Và rồi hai chúng tôi đi, đến Lăng Ông trước, thành khẩn vái van, mỗi đứa lắc ra được một quẻ xăm, ý nghĩa thấy khó hiểu mà cứ vững tin lòng thành của mình đã được Thánh Thần chứng nhận mới cho quẻ xăm nhảy ra. Xong chúng tôi đi qua bên nhà thờ Thánh Mẫu, đứng chấp tay thành khẩn cầu xin với tượng Đức Mẹ chỗ hang đá bên phía phải, ở trước nhà thờ. Vì là lần đầu tiên đến với tượng Đức Mẹ (lại xin cho việc chiếc lắc với chiếc đồng hồ để bạn với mình đeo "xí xọn") mà thấy Đức Mẹ không có đeo gì hết thêm quạnh hiu chẳng mấy người tới cầu xin nên tôi không khỏi thất vọng (lo rằng Đức Mẹ không thông cảm! Hơn nữa do tôi có nghe đồn về tượng Bà Chúa Xứ ở Châu Đốc đeo đầy nữ trang quý giá và có bao người lặn lội tới cầu xin, mà cầu xin được là dâng cúng nữ trang, áo đẹp cho Bà đến phải sắm thêm tủ, xây thêm phòng để cất giữ). Tôi nói với bạn hãy xem, Đức Mẹ không có đeo nữ trang kìa, nên khó mong việc chúng mình xin tìm lại chiếc lắc mà được chứng (chớ tuyệt đối chẳng hở môi bạn biết mình còn có xin cho việc mình đeo đồng hồ đừng bị ai... hỏi giờ). Nhỏ bạn trái lại nghe tôi nói vậy thì mừng vui lắm! Nó bảo thế thì chắc chắn 100% Đức Mẹ sẽ phải giúp nó tìm được chiếc lắc. Vì như Mẹ nó đấy, Mẹ nó đâu có đeo chút nữ trang nào, mà vẫn lo sắm cho nó có chiếc lắc để đeo... Sáng hôm sau nhỏ bạn vào lớp với nụ cười tươi: cho biết Mẹ nó bắt gặp chiếc lắc lúc đang giặt mớ quần áo cho nó và cái khóa của chiếc lắc thì bị đứt rơi đâu mất... Phần tôi, mãi đến năm chập chững trên ngưỡng cửa đại học cũng vẫn còn đeo chiếc đồng hồ ấy, mà tuyệt nhiên chưa từng có bị ai hỏi giờ. Chỉ khi quen ông xã được cả năm, anh mới phát hiện hai cây kim của chiếc đồng hồ tôi đeo, sao cứ đứng hoài một chỗ nên la hoảng lên...

Đấy! Cái lúc đầu tiên đến với Đức Mẹ, nhận thấy Đức Mẹ không có đeo nữ trang, tôi đã chẳng có hiểu biết chi việc nầy, lại còn hiểu sai!!! Dù vậy, hẳn Đức Mẹ đã phải xót thương nhiều lắm cho tâm sự của đứa con gái nghèo nên đã nhận lời tôi cầu xin... Chính tâm sự nầy, khi tôi được qua Mỹ thì trong thời gian đầu cứ dành dụm được tiền, tôi hay gửi về biếu quý tu sĩ an ủi cho kẻ khổ và hay đề nghị tìm trong xứ trong làng có những bé gái nào đã côi cút lại nghèo mà thèm có cái đồng hồ để đeo, xin hãy mua cho chúng...

Lâu dần về sau tôi biết ham thích việc lần chuỗi cầu nguyện, ham thích cả việc nhín nhịn, chịu thương chịu khó để an ủi kẻ khổ: tôi mới biết kính yêu và bái phục việc Đức Mẹ không có đeo nữ trang. Tuy nhiên mọi hiểu biết của tôi quanh việc nầy hãy nông cạn, hời hợt và nói chung là chẳng đi đến đâu! Nó thật sự được bắt đầu... đi đến đâu khi tôi lao thân vào ca mổ... Chả là tôi có cái bướu cổ (loại thường) nhưng đã mang nó suốt ba mươi năm vì muốn chờ con gái út học hành xong đâu đó mới mổ. Giữa tháng 6/2007 thì con tốt nghiệp đại học nên tôi quyết định đầu tháng 7/2007 là mổ. Luật của phòng mổ: đêm trước đó không được ăn và trong lúc mổ tuyệt đối không được đeo nữ trang. Tất nhiên được bác sĩ và y tá dặn bảo vậy, tôi vui vẻ chấp hành vì hiểu để tránh mọi bất trắc xảy ra cũng như để bảo vệ sự an toàn cho mạng sống mình. Nhưng, do hôm trước ngày mổ, tôi vẫn đi ra tiệm "cày", về nhà còn "tham công tiếc việc" ở nhà nên lao vô làm tiếp! Chừng nhớ ra thấy đã quá giờ quy định cho ăn nên tôi nhịn ăn luôn. Không ngờ 4 giờ sáng giật mình thức giấc, nghe đói cào ruột, tôi kiếm chút chi ăn tạm. Đến 8 giờ sáng nhập viện, y tá hỏi, tôi kể thật, ca mổ bị hoản lại đến cuối tháng. Lần nầy tôi quyết sẽ chấp hành nghiêm túc. Trước hôm mổ, tôi vẫn đi làm nhưng không "tham công tiếc việc" nhờ đã "biết thân". (Vâng! Lẽ đời thường bảo là "làm ăn" mà tôi phải cái lúc hễ "ăn" là hỏng vì bị từ chối chữa bệnh). Tuy nhiên tôi ỷ y họ sẽ cho mình được cầm theo xâu chuỗi Mân Côi (làm bằng các hạt gỗ và kết lại bằng sợi chỉ vải) để mình được thấy bình an cũng như để còn giờ là còn lần chuỗi cầu nguyện, chớ chắc chi vào là mổ ngay. Thế nhưng họ chẳng khứng cho! Và rồi những gì ngoài tấm thân tôi, đều phải trao trở lại hết, để ông xã đem ra! Tôi chỉ có được khoác vào chiếc áo của bệnh viện (không biết bao nhiêu người đã mặc trước đó), với nằm trên chiếc giường sắt lạ lẫm của bệnh viện mà từ khăn trải đến gối đều trắng toát một màu lạnh lẽo (cũng không biết bao nhiêu người đã nằm trước đó), lại trơ trọi chẳng một bóng chồng con hay họ hàng, bè bạn thân thương! Nhờ thế tôi mới "cám cảnh mình" để thấm hiểu hơn lẽ đời lẽ đạo! Vâng! Thì ra bao thứ trên đời nầy mình hiện có: nào chồng con, họ hàng, bè bạn.... đến nhà cửa, xe cộ, cái ăn, cái mặc... tưởng rằng hễ mình còn sống là còn được hưởng và mình cũng vẫn đang sống sờ sờ ra đấy chớ đã chết đâu! Nhưng, gặp trường hợp cần giải nguy cho mạng sống mình trước bệnh tật, thì dù chỉ là một ca mổ nhỏ thôi, luật đời cũng buộc mình phải từ bỏ tất! Đây rồi khi mình vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay thì những gì luật đạo đòi buộc phải từ bỏ để được cứu lấy linh hồn mà mình không kíp lo từ bỏ là linh hồn mình đương nhiên phải bị chết đời đời thôi!... Ôi! Tôi lớn thêm một chút!

Và kìa ông bác sĩ sẽ thực hiện ca mổ cho tôi đến, người giữ nhiệm vụ gây mê cũng đến. Tôi nghe ông bác sĩ giục hãy gây mê nhưng ông gây mê bảo phải chờ thêm thông tin của bệnh viện mới dám quyết định. Chớ nhìn nhịp đập của tim tôi ghi trong điện tâm đồ trên cái máy: thấy có sự rối loạn, bất thường... e nguy hiểm! Thế rồi ông gây mê cứ chờ, ông bác sĩ mổ chẳng nghe giục nữa! Thú thật trong đời tôi, chưa bao giờ tôi biết sợ chết bằng lúc nầy (bởi người có chuyên môn và trách nhiệm còn biết sợ cho mình kìa!) nên lo dọn linh hồn để sẽ ra trình diện Chúa! Tôi đọc thầm "Kinh Lạy Cha" và vừa mới đọc "Lạy Cha chúng con ở trên Trời" là được bừng tỉnh, xót xa ngập lòng: việc mình sao quá tối tăm khờ dại cứ mãi mê với bao cái chuyện ở nước thế gian để rước lấy đủ thứ tội tình trong khi mình đang có người Cha thật ở trên nước Trời đợi đón mình về trên đấy!... Tôi ứa nước mắt, thầm thưa: Chúa ơi con chưa có sẵn sàng chết đâu! Xin Chúa cứu con! Xin Cha Thánh Giuse, xin Mẹ Maria, xin Bà Thánh Anna bổn mạng con cầu bầu cho con..." Cũng chính lúc nầy tôi mới vụt hiểu việc Đức Mẹ không có đeo nữ trang là nhờ Đức Mẹ được ơn VÔ NHIỄM TỘI nên đại khôn đại giác: Không dính bén chi đến của cải thế gian và mọi sự chóng qua nơi trần thế". Và hiểu ra như thế thì tôi an lòng mình sẽ không bị chết trong ca mổ nầy đâu. Kinh nghiệm của đời tôi: các việc không như ý và bệnh tật xảy đến với mình là do lòng thương xót của Chúa, Mẹ, Cha Thánh Giuse, Bà Thánh Anna Bổn Mạng... muốn cho mình có dịp nhìn lại, hiểu ra để chữa sai, sửa lỗi, sống tốt hơn.... Lúc nầy tôi nghe ông gây mê nói với ông bác sĩ là hiện bệnh viện không có thêm một thông tin nào về tình trạng tim mạch bất thường ấy của tôi, nên tùy bác sĩ quyết định phải gây mê để mổ hay hoãn lại. Thấy bác sĩ đi tới đi lui nghĩ ngợi, tôi xin ông đừng ngại chi hết, hãy xúc tiến ca mổ như đã định, cần ký thêm những giấy nào nữa, tôi sẵn sàng. Thế là tôi được gây mê....\

(Sau nầy tôi có đi xét nghiệm tim, mới hay là do ở lưng chừng quả tim tôi có thêm một bộ máy phụ cũng "lăng xăng" với công việc bơm máu đi hút máu về mà chỉ trong nội bộ của quả tim thôi! Bác sĩ nói triệu triệu người mới thấy có một người có cấu tạo quả tim như vậy. Về mặt Y khoa không cần chữa trị vì không nguy hại, nhưng về mặt tâm linh thì có lẽ phải nên sống yêu thương nhiều... Riêng tôi, tôi hiểu rằng thì là mình phải nên cảnh tỉnh mình luôn! Bởi đấy là phản ảnh trung thực về con người mình có "lăng xăng" cho nước Trời chút chút mà dính líu thế gian vẫn nhiều...)

Một khi đã vỡ được suy nghĩ việc Đức Mẹ không có đeo nữ trang là Đức Mẹ không dính líu chi đến của cải thế gian và mọi sự chóng qua nơi trần thế, thì tôi cũng tiếp tục vỡ thêm được suy nghĩ về tràng chuỗi Mân Côi luôn thấy trên tay Đức Mẹ là Mẹ yêu thích sự cầu nguyện. Cầu nguyện để luôn được kết hợp với Thiên Chúa là tạo nên hình ảnh Mẹ dù ai tạc, ai vẽ cũng vẫn luôn đẹp một cách đơn sơ thanh thoát, dịu hiền, điềm đạm, bao dung...

Và vỡ được thì tôi khát khao quyết phải sống theo gương Mẹ dù biết là khó lắm! Vì đời của một con người sống giữa thế gian mà không dính líu chi đến của cải, lợi lộc chức quyền cùng mọi sự ở thế gian, lại chỉ có luôn cầu nguyện như Đức Mẹ là một đời sống vừa hiếm quý vừa khó theo!

Vâng, khó theo thì mình cứ tập theo từng bước, từng bước chập chững một vậy!

Tỷ như trước mắt tôi gắng tập theo gương Mẹ để mình xử sự. Chẳng hạn tôi phải cái tánh hay nói, hay ý kiến nên thay vì hay rầy la, góp ý với các con làm chúng lắm lúc cũng buồn phiền bất mãn... thì học gương Mẹ: tôi nhịn lời nín tiếng để kiên trì cầu nguyện cho con. Cũng như khi xảy chuyện, thay vì hay "bàn loạn lên" với các người thân quen để được cho ý kiến giải quyết, mà làm theo là có lúc nên lúc hỏng... thì tôi học gương Mẹ: cầu nguyện để xin Chúa Mẹ và các Đấng Yêu Mình soi sáng cho mình biết hướng giải quyết sao cho tốt đời đẹp đạo. Thì quả thật tôi đã được và kết quả tốt đẹp không ngờ! Hoặc như tôi phải cái tánh tham công tiếc việc nên nhiều khi không có giờ cho con cáim cho các người thân quen, cho những ai ốm đau hoạn nạn cần mình an ủi, cho nhà thờ nhà thánh, cho việc lần hạt, đọc kinh sách để nuôi dưỡng phần hồn thì nay học gương Mẹ là tôi phải có giờ thôi. Bởi phần lớn thời giờ của tôi là để "ôm" cái tiệm làm kiếm tiền mà kiếm bao nhiêu cũng thấy thiếu, dù mình đang có thừa cái ăn, cái ở, cái mặc... nhất là có cả nữ trang đeo! Trong khi Đức Mẹ thì thanh thoát, chẳng dính bén chi trước mọi của cải, lợi lộc thế gian! Mà có giờ cho con cái, cho bao người bao việc thì tôi thấy chẳng những cuộc sống mình được ủi an, ấm áp hơn nhiều; mà lời tôi xin với Chúa rằng "Chúa ơi con chưa có sẵn sàng chết đâu!" là tôi cũng đang ghi nhớ để thực hiện...

California 13/8/2008

Tác giả: Hoàng Thị Đáo Tiệp

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!