TRƠ GAN CÙNG TUẾ NGUYỆT
Nhìn vào những môn đệ đầu
tiên, mỗi người một tính cách, một tính khí… ngang bướng, trái khoáy, nông nổi,
bộp chộp…; vậy mà, Chúa Giêsu vẫn liều lĩnh chọn họ để xây dựng Hội Thánh.
Kính thưa Anh Chị em,
Một Phêrô, miệng bằng tay,
tay bằng miệng; thất bại nhiều hơn thành công, yếu đuối nhiều hơn mạnh mẽ; ra
khơi suốt đêm, vào bờ tay trắng; chìm xuống khi muốn ngoi lên để đi trên nước;
từng ngủ mê khi không thức nổi một giờ với Thầy; chối Thầy không chỉ một mà đến
ba lần; thê thảm hơn, không phải trước quan tổng trấn, nhưng trước gái hầu của
ông.
Ấy thế, Phêrô vẫn được chọn
để làm đầu Hội Thánh, cũng như hôm nay, Barthôlômêô, còn gọi là Nicôđêmô hay
Nathanael mà Hội Thánh mừng kính, một người cao ngạo nhưng khí phách; cương trực
nhưng không ít tự tôn… như lời ông bộc bạch khi nghe nói đến một Giêsu nào đó,
“Tự Nazareth, nào có chi hay”.
Dân gian thường nói, “cao,
ngạo”; đúng thế, ai cao, mới dám ngạo. Biết nhiều, biết cao mới dám ngạo; biết
ít, biết thấp, đố ai dám. Khổ nỗi, nhiều người, biết nông, biết hời… tưởng biết,
nên ngạo không thấu; văn không ra văn, võ không ra võ, ỡm ờ nửa vời… nên nông
nỗi… nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi. Còn Nathanael, một biệt phái trí thức,
một học giả uyên thâm, một luật gia xuất chúng… một nhân cách khác người… Ông
tìm đến để lý sự với Chúa Giêsu… nhưng không ngờ, ông gặp được một nhân cách phi
thường, một vị Thầy ưu việt… để rồi ông thấy mình nhỏ bé, thiển cận, nông nổi và
đầu hàng Ngài với tâm phục khẩu phục.
Ngày kia, Tử Kích, một bậc
quyền quý, đang đi đường… gặp Điền Tử Phương, một hàn sĩ. Ông xuống xe, cúi chào.
Tử Phương làm ngơ không đáp. Tử Kích giận, hỏi Tử Phương, “Kẻ phú quý hay khinh
người đã đành; kẻ bần tiện có khinh người được chăng?”. Tử Phương đáp, “Kẻ bần
tiện mới có thể khinh người, hạng phú quý sao dám khinh người? Vua khinh người,
mất nước; quan khinh người, mất chức. Kẻ học thức, xử cách bần tiện… đi đâu mà
lời phải, vua quan không nghe; việc sai, vua quan cứ làm… thì họ xỏ chân vào dép
mà lánh xa lập tức… đi đến chỗ nào mà chẳng bần tiện, có gì phải sợ mà không dám
khinh người?”. Tử Kích nghe ra, bèn xin lỗi Tử Phương.
Nathanael có một cái gì đó
ngang bướng như Tử Phương; Chúa Giêsu cũng có cái gì đó nhún nhường như Tử Kích.
Ngài thu phục nhân tâm bằng sự khiêm nhu trước lời lẽ trịch thượng “Từ Nazareth,
nào có chi hay” của một con người cao ngạo mà khí phách, tự tôn mà cương trực,
lý sự mà chân thành của Nathanael. Quyết định chọn gọi ông, vì tự thâm tâm, Ngài
biết, “Đây đích thực là một người Israel, nơi ông không có gì gian dối”. Ngài
dụng người nhờ bản lãnh hạ cố thẳm sâu của mình.
Anh Chị em, Chúa Giêsu chỉ
cần những con người mà “lòng dạ không có gì gian dối” dù tính cách của họ thế
nào. Ngài không gọi những con người tưởng như thiên thần lỏng bỏng hỏng đất
nhưng chọn những con người đi trên guốc trên dép, có đôi vai để gánh để vác và
sau đó, biết mỏi biết mệt; có khối óc để định lượng phải trái và sau đó, thấy
giới hạn suy tư của mình; có trái tim biết yêu thương để trăn trở dứt bỏ điều
không thuộc về mình; Ngài chọn gọi những con người dám đương đầu với khó khăn
thách đố nhưng tìm thấy ở đó không ít niềm vui. Ngài chọn gọi họ để uốn nắn họ
có được một nhân cách như Ngài.
Phải, Thiên Chúa dùng những
con người như thế để làm nên Hội Thánh, một Hội Thánh gồm những con người thánh
thiện mạnh mẽ lẫn những con người tội lỗi nhược suy… nhưng đó là Hội Thánh của
Thiên Chúa. Hơn 2,000 năm, thử thách bên ngoài, sai sót bên trong, bao chia rẽ
phân ly… tưởng chừng Hội Thánh Chúa Kitô như phải mai một với thời gian, lụi tàn
như bao đế chế; vậy mà Hội Thánh của Ngài vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt, kiên
cường với thời gian… cho đến tận thế, thì đúng rồi… đây là công trình của Thiên
Chúa chứ không phải là công việc của người phàm như Gamaliel đã nói.
Chúng ta cùng cầu nguyện cho
Hội Thánh, cho các mục tử, cho mọi thành phần Dân Chúa có một “lòng dạ không có
gì gian dối” luôn vững tin vào quyền năng của Đức Kitô Phục Sinh, Đấng đang sống,
đang hành động và đang thổi hơi… cho Hội Thánh Ngài, Amen.
(Lm. Minh Anh, Gp. Huế;
minhanhhue06@gmail.com )
Tác giả:
Lm. Minh Anh, TGP. Huế
|