GIÁNG SINH CỦA NHỮNG NGƯỜI HÈN MỌN, BÉ NHỎ
Bêlem trong đêm Chúa giáng sinh cách đây hơn hai ngàn năm chắc chắn không như đêm giáng sinh năm nay ở Rôma, Paris, Nữu Ước, Sàigòn, … với trời đầy sao sáng, những đại lộ rộng lớn, muôn mầu rực rỡ, những cửa hàng lộng lẫy, sang trọng, và rừng người chen chúc xuống đường mừng Noel. Qủa thực, Giáng Sinh năm xưa ở Bêlem không huy hoàng, tráng lệ như hôm nay, nhưng im lìm, lặng lẽ, không kèn đồng, trống phách, không tiếng người vui nhộn, không pháo nổ rền vang, không cây thông với thiệp mừng, quà tặng, không tiệc tùng với rượu qúy, đặc sản đắt tiền. Giáng sinh năm ấy rất lặng lẽ với đám “người chăn chiên sống ngoài đồng và thức đêm canh giữ đàn vật”. Họ được thiên thần báo tin. Họ đã sang Bêlem và đã thấy “một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ”, cùng với bà Maria, ông Giuse, thân sinh của Hài Nhi (x. Lc 2,8-16). Tin Mừng đã mô tả toàn thể quang cảnh đêm giáng sinh ở Bêlem, và quang cảnh ấy thật vắng vẻ, êm đềm, thanh tịnh : vắng vẻ vì chỉ vỏn vẹn một nhóm chăn chiên, với thánh gia ; êm đềm vì cuộc gặp gỡ đã diễn ra rất nhẹ nhàng, chóng vánh, không huyên náo, ồn ào ; thanh tịnh vì bầu khí êm ả, trong sáng, đơn sơ, nghèo nàn. Qủa là một đêm an bình, một trời thanh bình, một cõi lòng bình an, khi Ngôi Lời đã bé nhỏ, kín đáo, âm thầm “làm người”, như không muốn đánh thức, làm phiền giấc ngủ của bất cứ tạo vật nào. Ngôi Lời “bé nhỏ” đã không đến trong cung điện nguy nga của vua Hêrođê, giữa lòng thủ đô Giêrusalem huyên náo, nhộn nhịp, nhưng chọn cánh đồng Bêlem chìm trong đêm tối, chìm trong thinh lặng, chìm trong nghèo khó, và ở giữa bóng đêm, thinh lặng, nghèo khó ấy, Thiên Chúa đã xuống thế làm người và ở giữa chúng ta. Chọn Bêlem bé nhỏ, chọn thánh gia nghèo nàn, chọn đêm khuya thanh vắng, chọn thời điểm khó khăn, Thiên Chúa đã đi ngược suy đóan của con người, vì ai cũng nghĩ với lời loan báo “Hôm nay Đấng Cứu Thế đã sinh ra cho anh em trong thành vua Đavít, Người là Đấng Kitô, Đức Chúa” (Lc 2,11), Ngôi Lời sẽ đến trong vinh quang ngời sáng uy lực của Thiên Chúa các đạo binh, ai cũng tưởng Đấng Thiên Sai sẽ “oai phong lẫm liệt” vào đời cho xứng với danh hiệu và vinh dự Đức Chúa, nhưng đã không có gì xẩy ra như ý nghĩ của con người, không có gì đã thực hiện như suy đoán của phàm nhân, khi ánh sáng của Thiên Chúa đã không chói sáng đến độ làm mù loà những người chăn chiên nghèo khó, cũng không quét sáng cả vùng để mọi người tỉnh giấc, vội vàng kéo nhau từng đoàn đông đảo đến Máng Cỏ Bêlem. Trái lại, ánh sáng dịu dàng của Thiên Chúa đã chỉ nói với những người chăn chiên nghèo hèn, đơn sơ, chất phác ; ánh sáng thân thiện, đằm thắm của Ngôi Hai đã chỉ trao đổi với những con người mà tâm hồn luôn sẵn sàng đón nhận ánh sáng ngay trong đêm đen, và bóng tối của cuộc sống hằng ngày ; ánh sáng tế nhị, ân cần của Đấng Cứu Thế đã chỉ chia sẻ với những con người bị xã hội khinh khi, nhưng vẫn hiền lành, nhân hậu. Và ánh sáng của Hài Nhi Giêsu đã kín đáo đến với nhân loại qua những con đuờng hiền lành, khiêm nhường, nghèo khó, để những con đường ngợp ánh đèn kiêu căng, những dẫy phố giăng kín sao danh vọng, những đại lộ chói chan ích kỷ, gian tham đã không là đường để ánh sáng nhẹ nhàng, êm dịu, khiêm cung của Thiên Chúa làm người đi qua, đến với nhân loại. Nhưng tại sao ánh sáng của Thiên Chúa giáng sinh lại chọn những con người nhỏ bé, nghèo hèn ? Vì cuộc đời họ là đêm tối được tạo ra do lòng ích kỷ, tham lam của đồng loại quyền thế, nên họ khao khát được ánh sáng Thiên Chúa chiếu soi, để họ không suốt đời phải tuyệt vọng trong tủi nhục, khi ánh sáng đến cho họ biết : “Chúa biểu dương sức mạnh... Người nâng mọi kẻ khiêm nhường… Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư” (Lc 1,51.52.53). Vì cuộc sống họ là bóng đêm làm nên bởi tham vọng bất chính của kẻ mạnh, nên họ mơ ước gặp được ánh sáng giải phóng, để đời họ không mãi là thân tù đầy, kiếp nô lệ, phận hẩm hiu, tăm tối, khi ánh sáng “loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức” (x. Lc 4,18-19). Vì kiếp người của họ chìm sâu trong bóng tối do ác độc của cơ chế quyền lực, nên họ mòn mỏi đợi trông ánh sáng cứu độ, để được giải thoát khỏi cảnh suốt đời phải khóc lóc, sầu buồn, bị “sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa”, khi ánh sáng đến mặc khải cho họ biết : Nước Trời là của họ, họ sẽ được Thiên Chúa ủi an, họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa, và phần thưởng của họ trên trời thật lớn lao (x. Mt 5, 3-12). Sở dĩ những người nghèo khó, cơ cùng, bé nhỏ này nhận được ánh sáng giáng sinh như các người chăn chiên ở Bêlem, vì họ khao khát, và mòn mỏi trông đợi ánh sáng của Thiên Chúa. Họ không như phần đông những người quyền thế, sang giầu đã không nhận ra “Ngôi Lời là ánh sáng thật, ánh sáng đã đến thế gian và chiếu soi mọi người” (Ga 1,9), nhưng với trái tim đơn sơ của người khiêm nhường, nghèo khó, họ nhận ra “Ngôi Lời đã trở nên xác phàm và cư ngụ giữa chúng ta”, và họ “được nhìn thấy vinh quang của Người, vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người, là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật” (Ga 1,14). Đàng khác, họ nhận ra ánh sáng của Thiên Chúa, nhờ họ giống Thiên Chúa ở yếu đuối, mong manh, mỏng dòn, dễ vỡ của những con người bé nhỏ, vô danh tiểu tốt, không tiếng nói, không địa vị, bị đời khinh bạc, ruồng rẫy, bỏ rơi, bởi khi xuống thế làm người, Thiên Chúa đã chọn yếu đuối của “con trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ” để mặc khải cho những người nghèo hèn, nhỏ bé mầu nhiệm của Thiên Chúa, Đấng yêu thương và chọn người bé nhỏ là người lớn nhất trong Nước Trời (x. Mt 18,1-4). Họ là những người quảng đại đón nhận niềm vui của ánh sáng, vì ánh sáng có chỗ trong tâm hồn nghèo khó của họ, trong khi tâm hồn những người quyền thế, ham mê của cải không còn chỗ cho ánh sáng, như thánh Gioan đã viết : “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận” (Ga 1,11). Không đón nhận, một phần vì không có chỗ, nhưng phần lớn vì không muốn đón nhận, bởi họ thích bóng tối hơn ánh sáng, khi bóng tối đồng loã che đậy những điều gian ác họ làm. Họ là những người được Thiên Chúa tuyển chọn để làm chứng Thiên Chúa đã làm người bé nhỏ để không người bé nhỏ, hèn mọn nào bị coi là nhỏ bé trong Nước Thiên Chúa, bởi người nhỏ nhất sẽ là người lớn nhất, bởi “mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40). “Làm như thế”, nghiã là “cho kẻ đói ăn, cho kẻ khát uống, cho kẻ rách rưới áo mặc, thăm viếng kẻ đau yếu, tù đầy, cho khách trú nhà, nghỉ chân” (x. Mt 25,35-36). Sau cùng, vinh dự cao qúy Thiên Chúa dành cho người nhỏ bé, hèn mọn chính là sai họ như những người đầu tiên lên đường loan báo Tin Vui “nhân loại được cứu độ” như các mục đồng ở Bêlem “ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe” (Lc 2,20) Giáng Sinh về, xin Chúa Hài Đồng cho chúng ta nhận ra “mầu nhiệm yếu đuối, bé nhỏ” của Thiên Chúa và tình yêu đặc biệt Ngài dành cho những con người nhỏ bé, để biết trân trọng những gì bị coi là bé nhỏ trong cuộc sống, và yêu mến, bênh vực, nâng đỡ những người bị người đời coi thường, bạc đãi vì hèn mọn, bé nhỏ, bởi mầu nhiệm Thiên Chúa đã chỉ được mặc khải cho những người bé mọn, mà không cho bậc khôn ngoan, thông thái (x. Mt 11,25).
Tác giả:
Jorathe Nắng Tím
|