Tông Đồ Công Vụ
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28
Chương
25
Ông Phao-lô kháng cáo lên hoàng đế
Xê-da
1 Ba ngày sau khi nhậm chức, tổng
trấn Phét-tô từ Xê-da-rê lên Giê-ru-sa-lem.2 Các thượng tế và
thân hào Do-thái đến kiện ông Phao-lô. Họ khẩn khoản3 xin
tổng trấn một ân huệ để hại ông Phao-lô, là đưa ông về Giê-ru-sa-lem, vì
họ đang chuẩn bị một cuộc mai phục để giết ông dọc đường.4
Nhưng ông Phét-tô đáp rằng ông Phao-lô đang bị giam giữ ở Xê-da-rê, còn
chính ông cũng sắp sửa về đó ngay.5 Ông lại thêm: "Những ai
trong các ông có đủ tư cách, hãy cùng xuống đó với tôi, và nếu đương sự
có gì sai trái thì cứ việc tố."
6 Sau khi ở lại
Giê-ru-sa-lem không quá tám hay mười ngày, ông xuống Xê-da-rê. Hôm sau
ông ra ngồi toà và truyền điệu ông Phao-lô đến.7 Ông Phao-lô
vừa tới, thì những người Do-thái từ Giê-ru-sa-lem xuống đã vây quanh
ông: họ tố cáo ông nhiều tội, mà toàn là tội nặng, nhưng họ không thể
minh chứng.8 Ông Phao-lô tự biện hộ: "Tôi không có tội gì đối
với Lề Luật Do-thái, đối với Đền Thờ hay hoàng đế Xê-da."9
Ông Phét-tô muốn được lòng người Do-thái nên đề nghị với ông Phao-lô:
"Ông có muốn lên Giê-ru-sa-lem để được xử tại đó trước mặt tôi về những
lời tố cáo này không? "10 Nhưng ông Phao-lô đáp: "Tôi đang
đứng trước toà án của hoàng đế Xê-da, tôi phải được xử tại đó. Tôi đã
không làm gì hại người Do-thái, như chính ngài thừa biết.11
Nếu quả thật tôi có tội, nếu tôi đã làm điều gì đáng chết, thì tôi không
xin tha chết. Nhưng nếu những điều tố cáo của các người này là vô căn
cứ, thì không ai có quyền nộp tôi cho họ. Tôi kháng cáo lên hoàng đế
Xê-da! "12 Bấy giờ ông Phét-tô bàn với hội đồng tư vấn, rồi
trả lời: "Ông đã kháng cáo lên hoàng đế Xê-da, thì ông sẽ lên hoàng đế
Xê-da."
Ông Phao-lô ra trình diện vua
Ác-ríp-pa
13 Ít ngày sau, vua Ác-ríp-pa và
bà Béc-ni-kê đến Xê-da-rê chào mừng ông Phét-tô.14 Vì hai
người ở lại đó nhiều ngày, ông Phét-tô mới đem vụ ông Phao-lô ra trình
bày với nhà vua. Ông nói: "Ở đây có một người tù ông Phê-lích để
lại.15 Khi tôi tới Giê-ru-sa-lem, các thượng tế và các kỳ mục
Do-thái đến kiện và xin tôi kết án người ấy.16 Tôi đã trả lời
họ rằng người Rô-ma không có lệ nộp bị cáo nào, trước khi đương sự ra
đối chất với nguyên cáo, và được cơ hội biện hộ về lời tố
cáo.17 Vậy họ cùng đến đây với tôi, và không chút trì hoãn,
ngày hôm sau tôi ra ngồi toà và truyền điệu đương sự đến.18
Đứng quanh đương sự, các nguyên cáo đã không đưa ra một tội trạng nào
như tôi tưởng.19 Họ chỉ tranh luận với ông ta về một số vấn
đề liên quan đến tôn giáo riêng của họ, và liên quan đến một ông Giê-su
nào đó đã chết, mà Phao-lô quả quyết là vẫn sống.20 Phần tôi,
phân vân trước cuộc tranh luận về những chuyện ấy, tôi hỏi xem ông ta có
muốn đi Giê-ru-sa-lem để được xử tại đó về vụ này không.21
Nhưng Phao-lô đã kháng cáo, xin dành vụ này cho Thánh Thượng xét xử, nên
tôi đã ra lệnh giữ ông ta lại cho đến khi giải lên hoàng
đế."22 Bấy giờ vua Ác-ríp-pa nói với ông Phét-tô: "Tôi cũng
muốn được nghe ông ta nói." Ông Phét-tô trả lời: "Ngày mai ngài sẽ được
nghe."
23 Vậy hôm sau vua Ác-ríp-pa và bà Béc-ni-kê
tiến vào công đường cách rất long trọng, cùng với các sĩ quan chỉ huy cơ
đội và các người có chức vị trong thành phố. Theo lệnh của ông Phét-tô,
người ta điệu ông Phao-lô đến.24 Ông Phét-tô nói: "Kính thưa
đức vua Ác-ríp-pa và toàn thể quý vị có mặt ở đây với chúng tôi, quý vị
thấy người này: toàn thể cộng đồng Do-thái đã đến gặp tôi, ở
Giê-ru-sa-lem cũng như ở đây, về việc của đương sự. Họ la lên rằng đương
sự không được phép sống nữa.25 Phần tôi, tôi không thấy đương
sự đã làm gì đáng chết; nhưng vì chính đương sự đã kháng cáo lên thánh
thượng, nên tôi đã quyết định giải về kinh.26 Về vụ của đương
sự, tôi không có gì chắc chắn để tâu lên chúa thượng. Vì thế tôi đã đưa
đương sự ra trình diện quý vị, và nhất là ngài, kính thưa đức vua
Ác-ríp-pa, để sau lần tra hỏi này, tôi sẽ có gì để tâu.27 Vì
thiết tưởng giải tù nhân lên, mà không nói rõ đương sự bị tố cáo về
những tội gì, thì thật là vô lý."