Tông Đồ Công Vụ
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28
Chương
20
Ông Phao-lô rời Ê-phê-xô
1 Sau khi cuộc náo động chấm dứt,
ông Phao-lô mời các môn đệ tới, khuyên nhủ họ, rồi chào từ biệt và lên
đường đi Ma-kê-đô-ni-a.2 Ông đi qua miền đó, nói nhiều lời
khuyên nhủ các anh em, rồi tới Hy-lạp3 và ở lại đó ba tháng.
Vì người Do-thái âm mưu hại ông, nên khi sắp xuống tàu sang miền Xy-ri,
ông quyết định qua ngã Ma-kê-đô-ni-a mà về.4 Cùng đi với ông,
có ông Xô-pát-rô, con ông Py-rô, người Bê-roi-a, hai ông A-rít-ta-khô và
Xê-cun-đô, người Thê-xa-lô-ni-ca, ông Gai-ô, người Đéc-bê, ông
Ti-mô-thê, hai ông Ty-khi-cô và Trô-phi-mô, người A-xi-a.5
Các ông này đã đi trước chúng tôi và đợi chúng tôi ở Trô-a.6
Phần chúng tôi, sau tuần lễ Bánh Không Men, chúng tôi xuống tàu rời
Phi-líp-phê, và năm ngày sau gặp các ông ấy ở Trô-a và ở lại đó bảy
ngày.
Ở Trô-a, ông Phao-lô làm cho một người chết
sống lại
7 Ngày thứ nhất trong tuần, chúng
tôi họp nhau để bẻ bánh. Ông Phao-lô thảo luận với các anh em, và vì hôm
sau ông ra đi, nên ông đã kéo dài cuộc nói chuyện đến mãi nửa
đêm.8 Có khá nhiều đèn ở lầu trên, nơi chúng tôi họp
nhau.9 Một thiếu niên kia, tên là Êu-ty-khô, ngồi ở cửa sổ,
đã thiếp đi và ngủ say trong khi ông Phao-lô vẫn cứ giảng. Vì ngủ say,
nên nó ngã từ tầng thứ ba xuống. Vực lên, thì nó đã chết.10
Ông Phao-lô xuống, cúi mình trên nó, ôm lấy và nói: "Đừng xôn xao nữa,
vì nó sống mà! "11 Rồi ông lên, bẻ bánh và ăn. Ông còn nói
chuyện khá lâu, mãi đến tảng sáng mới ra đi.12 Người ta đưa
cậu bé đang sống về, và ai nấy được an ủi không ít.
Từ Trô-a đến Mi-lê-tô
13 Chúng tôi xuống tàu trước đi
Át-xô, là nơi chúng tôi sẽ đón ông Phao-lô; ông đã sắp đặt như thế, vì
ông tính đi đường bộ.14 Khi ông gặp lại chúng tôi ở Át-xô,
chúng tôi đón ông xuống tàu rồi đi tới Mi-ty-len.15 Từ đó
chúng tôi vượt biển và hôm sau tới ngang đảo Khi-ô. Hôm sau nữa, chúng
tôi cặp bến ở đảo Xa-mốt, rồi ngày kế đó đến Mi-lê-tô,16 vì
ông Phao-lô đã quyết định không ghé Ê-phê-xô, để khỏi mất thời giờ ở
A-xi-a. Ông vội vã như thế để, nếu có thể, thì có mặt ở Giê-ru-sa-lem
ngày lễ Ngũ Tuần.
Từ giã các kỳ mục trong Hội Thánh
Ê-phê-xô
17 Từ Mi-lê-tô, ông sai người đi mời các kỳ
mục trong Hội Thánh Ê-phê-xô.18 Khi họ đến gặp ông, ông nói
với họ:
19 Khi phục vụ Chúa, tôi đã hết lòng khiêm
tốn, đã nhiều lần phải rơi lệ, đã gặp bao thử thách do những âm mưu của
người Do-thái.20 Anh em biết tôi đã không bỏ qua một điều gì
có ích cho anh em; trái lại tôi đã giảng cho anh em và dạy anh em ở nơi
công cộng cũng như tại chốn tư gia.21 Tôi đã khuyến cáo cả
người Do-thái lẫn người Hy-lạp phải trở về với Thiên Chúa, và tin vào
Đức Giê-su, Chúa chúng ta.
22 "Giờ đây, bị Thần Khí
trói buộc, tôi về Giê-ru-sa-lem, mà không biết những gì sẽ xảy ra cho
tôi ở đó,23 trừ ra điều này, là tôi đến thành nào, thì Thánh
Thần cũng khuyến cáo tôi rằng xiềng xích và gian truân đang chờ đợi
tôi.24 Nhưng mạng sống tôi, tôi coi thật chẳng đáng giá gì,
miễn sao tôi chạy hết chặng đường, chu toàn chức vụ tôi đã nhận từ Chúa
Giê-su, là long trọng làm chứng cho Tin Mừng về ân sủng của Thiên
Chúa.
25 "Giờ đây tôi biết rằng: tất cả anh em, những
người tôi đã đến thăm để rao giảng Nước Thiên Chúa, anh em sẽ không còn
thấy mặt tôi nữa.26 Vì vậy, hôm nay tôi xin tuyên bố với anh
em rằng: nếu có ai trong anh em phải hư mất, thì tôi vô
can.27 Thật tôi đã không bỏ qua điều gì, trái lại đã rao
giảng cho anh em tất cả ý định của Thiên Chúa.
28 "Anh
em hãy ân cần lo cho chính mình và toàn thể đoàn chiên mà Thánh Thần đã
đặt anh em làm người coi sóc, hãy chăn dắt Hội Thánh của Thiên Chúa, Hội
Thánh Người đã mua bằng máu của chính mình.
29 "Phần
tôi, tôi biết rằng khi tôi đi rồi, thì sẽ có những sói dữ đột nhập vào
anh em, chúng không tha đàn chiên.30 Ngay từ giữa hàng ngũ
anh em sẽ xuất hiện những người giảng dạy những điều sai lạc, hòng lôi
cuốn các môn đệ theo chúng.31 Vì vậy anh em phải canh thức,
và nhớ rằng, suốt ba năm, ngày đêm tôi đã không ngừng khuyên bảo mỗi
người trong anh em, lắm khi phải rơi lệ.
32 "Giờ đây,
tôi xin phó thác anh em cho Thiên Chúa và cho lời ân sủng của Người, là
lời có sức xây dựng và ban cho anh em được hưởng phần gia tài cùng với
tất cả những người đã được thánh hiến.
33 "Vàng bạc
hay quần áo của bất cứ ai, tôi đã chẳng ham.34 Chính anh em
biết rõ: những gì cần thiết cho tôi và cho những người sống với tôi, đôi
tay này đã tự cung cấp.35 Tôi luôn tỏ cho anh em thấy rằng
phải giúp đỡ những người đau yếu bằng cách làm lụng vất vả như thế, và
phải nhớ lại lời Chúa Giê-su đã dạy: cho thì có phúc hơn là
nhận."
36 Nói thế rồi, ông Phao-lô cùng với tất cả các
anh em quỳ gối xuống cầu nguyện.37 Ai nấy oà lên khóc và ôm
cổ ông mà hôn.38 Họ đau đớn nhất vì lời ông vừa nói là họ sẽ
không còn thấy mặt ông nữa. Rồi họ tiễn ông xuống tàu.