Tôbia
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
Chương
10
1 Trong thời gian ấy,
ông Tô-bít tính từng ngày một, xem mất bao nhiêu ngày đi, bao nhiêu ngày
về. Khi đã mãn hạn ước định cho ngày về, mà vẫn chưa thấy
con,2 ông tự nhủ: "Hay là nó bị giữ lại ở đó? Hoặc là ông
Ga-ba-ên đã chết và không có ai để trao bạc lại cho nó? "3 Và
ông bắt đầu lo buồn.4 Bà An-na, vợ ông, nói: "Con tôi đã biến
mất rồi; nó không còn ở giữa đám người sống nữa! " Bà bắt đầu kêu la,
thương khóc con và nói:5 "Khốn cho mẹ, con ơi! Con là ánh
sáng cho đôi mắt mẹ, mà mẹ lại để con đi! "6 Ông Tô-bít nói
với bà: "Nín đi em, đừng lo lắng gì, con nó mạnh khoẻ mà! Chắc hẳn là có
chuyện gì trục trặc đã xảy ra cho chúng ở đó; người cùng đi đường với nó
là người đáng tin cậy và là người anh em của chúng ta. Đừng lo buồn về
nó nữa em; rồi nó sẽ có mặt ở đây mà! "7 Bà trả lời: "Ông im
đi để tôi được yên, và đừng có lừa gạt tôi: con tôi đã biến mất rồi! "
Và mỗi ngày bà chạy ra ngoài, ngó trước ngó sau con đường con bà đã ra
đi; bà không nghe ai hết, và khi mặt trời lặn, bà trở về nhà, ai oán
khóc than suốt cả đêm, không tài nào ngủ được.
8 Sau
khi ông Ra-gu-ên đã làm tiệc cưới mười bốn ngày cho con gái như đã thề,
Tô-bi-a đến bên ông và thưa: "Xin cha để con đi, vì con biết cha mẹ con
tưởng sẽ không còn nhìn thấy con nữa. Vậy giờ đây, thưa cha, con van cha
hãy để con đi về nhà cha con. Con đã nói cho cha biết là con đã để người
ở lại trong tình trạng nào rồi."9 Ông Ra-gu-ên nói với
Tô-bi-a: "Ở lại đây con, ở lại với cha! Cha sẽ sai người đến anh Tô-bít,
cha con, để đem tin tức của con cho người." Nhưng Tô-bi-a thưa: "Không
thể được! Con xin cha để con đi khỏi đây về nhà cha con."10
Ông Ra-gu-ên liền đứng dậy, trao cho Tô-bi-a người vợ của chàng là
Xa-ra, cùng với phân nửa tài sản của ông gồm tôi trai, tớ gái, bò, cừu,
lừa, lạc đà, y phục, tiền bạc và đồ dùng.11 Ông để cho họ ra
đi phấn khởi; ông chào từ biệt Tô-bi-a và nói: "Con đi mạnh giỏi và bình
an! Xin Đức Chúa trên trời cho con và Xa-ra, vợ con, thành đạt, và ước
gì cha được nhìn thấy con cái của chúng con trước khi cha nhắm mắt!
"12 Rồi ông nói với Xa-ra, con gái ông rằng: "Con hãy về nhà
cha mẹ chồng con, vì từ nay các ngài là cha mẹ con, như thể các ngài đã
sinh ra con vậy. Con gái của cha, thôi, con đi bình an! Cha mong được
nghe toàn những tin tốt lành về con, bao lâu cha còn sống! " Ông hôn họ
và để họ ra đi.
13 Rồi đến lượt bà Ét-na nói với
Tô-bi-a: "Này con và cũng là người anh em yêu quý! Nguyện xin Đức Chúa
cho con được trở về đây và cho mẹ được nhìn thấy con cái của con khi mẹ
còn sống, cũng như của Xa-ra, con gái của mẹ, trước khi mẹ nhắm mắt!
Trước mặt Đức Chúa, mẹ gởi gắm con gái mẹ cho con. Suốt đời con, đừng
bao giờ làm cho nó phải buồn. Chúc con đi bình an! Từ nay, mẹ là mẹ con,
và Xa-ra là em gái con. Mong tất cả chúng ta được thành đạt như nhau,
mọi ngày trong suốt cuộc đời! " Bà hôn cả hai người và để họ phấn khởi
ra đi.
14 Thế là Tô-bi-a rời khỏi nhà ông Ra-gu-ên, ra
đi phấn khởi, hân hoan; cậu chúc tụng Chúa Tể trời đất, là Vua muôn
loài, vì Người đã làm cho cuộc hành trình của cậu thành công. Ông
Ra-gu-ên nói với cậu: "Chúc con được phước thờ cha kính mẹ, bao lâu các
ngài còn sống! "
1 Trong thời gian ấy, ông Tô-bít tính
từng ngày một, xem mất bao nhiêu ngày đi, bao nhiêu ngày về. Khi đã mãn
hạn ước định cho ngày về, mà vẫn chưa thấy con,2 ông tự nhủ:
"Hay là nó bị giữ lại ở đó? Hoặc là ông Ga-ba-ên đã chết và không có ai
để trao bạc lại cho nó? "3 Và ông bắt đầu lo
buồn.4 Bà An-na, vợ ông, nói: "Con tôi đã biến mất rồi; nó
không còn ở giữa đám người sống nữa! " Bà bắt đầu kêu la, thương khóc
con và nói:5 "Khốn cho mẹ, con ơi! Con là ánh sáng cho đôi
mắt mẹ, mà mẹ lại để con đi! "6 Ông Tô-bít nói với bà: "Nín
đi em, đừng lo lắng gì, con nó mạnh khoẻ mà! Chắc hẳn là có chuyện gì
trục trặc đã xảy ra cho chúng ở đó; người cùng đi đường với nó là người
đáng tin cậy và là người anh em của chúng ta. Đừng lo buồn về nó nữa em;
rồi nó sẽ có mặt ở đây mà! "7 Bà trả lời: "Ông im đi để tôi
được yên, và đừng có lừa gạt tôi: con tôi đã biến mất rồi! " Và mỗi ngày
bà chạy ra ngoài, ngó trước ngó sau con đường con bà đã ra đi; bà không
nghe ai hết, và khi mặt trời lặn, bà trở về nhà, ai oán khóc than suốt
cả đêm, không tài nào ngủ được.
8 Sau khi ông Ra-gu-ên
đã làm tiệc cưới mười bốn ngày cho con gái như đã thề, Tô-bi-a đến bên
ông và thưa: "Xin cha để con đi, vì con biết cha mẹ con tưởng sẽ không
còn nhìn thấy con nữa. Vậy giờ đây, thưa cha, con van cha hãy để con đi
về nhà cha con. Con đã nói cho cha biết là con đã để người ở lại trong
tình trạng nào rồi."9 Ông Ra-gu-ên nói với Tô-bi-a: "Ở lại
đây con, ở lại với cha! Cha sẽ sai người đến anh Tô-bít, cha con, để đem
tin tức của con cho người." Nhưng Tô-bi-a thưa: "Không thể được! Con xin
cha để con đi khỏi đây về nhà cha con."10 Ông Ra-gu-ên liền
đứng dậy, trao cho Tô-bi-a người vợ của chàng là Xa-ra, cùng với phân
nửa tài sản của ông gồm tôi trai, tớ gái, bò, cừu, lừa, lạc đà, y phục,
tiền bạc và đồ dùng.11 Ông để cho họ ra đi phấn khởi; ông
chào từ biệt Tô-bi-a và nói: "Con đi mạnh giỏi và bình an! Xin Đức Chúa
trên trời cho con và Xa-ra, vợ con, thành đạt, và ước gì cha được nhìn
thấy con cái của chúng con trước khi cha nhắm mắt! "12 Rồi
ông nói với Xa-ra, con gái ông rằng: "Con hãy về nhà cha mẹ chồng con,
vì từ nay các ngài là cha mẹ con, như thể các ngài đã sinh ra con vậy.
Con gái của cha, thôi, con đi bình an! Cha mong được nghe toàn những tin
tốt lành về con, bao lâu cha còn sống! " Ông hôn họ và để họ ra
đi.
13 Rồi đến lượt bà Ét-na nói với Tô-bi-a: "Này con
và cũng là người anh em yêu quý! Nguyện xin Đức Chúa cho con được trở về
đây và cho mẹ được nhìn thấy con cái của con khi mẹ còn sống, cũng như
của Xa-ra, con gái của mẹ, trước khi mẹ nhắm mắt! Trước mặt Đức Chúa, mẹ
gởi gắm con gái mẹ cho con. Suốt đời con, đừng bao giờ làm cho nó phải
buồn. Chúc con đi bình an! Từ nay, mẹ là mẹ con, và Xa-ra là em gái con.
Mong tất cả chúng ta được thành đạt như nhau, mọi ngày trong suốt cuộc
đời! " Bà hôn cả hai người và để họ phấn khởi ra
đi.
14 Thế là Tô-bi-a rời khỏi nhà ông Ra-gu-ên, ra đi
phấn khởi, hân hoan; cậu chúc tụng Chúa Tể trời đất, là Vua muôn loài,
vì Người đã làm cho cuộc hành trình của cậu thành công. Ông Ra-gu-ên nói
với cậu: "Chúc con được phước thờ cha kính mẹ, bao lâu các ngài còn
sống! "