Tôbia
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
Chương
2
Ông Tô-bít bị mù
1 Dưới triều vua Ê-xa-khát-đôn,
tôi trở về nhà tôi. Người ta đã trả lại cho tôi An-na, vợ tôi và
Tô-bi-a, con trai tôi. Ngày lễ Ngũ Tuần của chúng tôi, tức là ngày lễ
thánh mừng các Tuần, người ta dọn cho tôi một bữa ăn ngon, và tôi
nghiêng người xuống để dùng bữa.2 Người ta bày bàn, dọn cho
tôi nhiều món. Tôi nói với Tô-bi-a, con tôi: "Con ơi, con hãy đi tìm
trong số các anh em chúng ta bị đày ở Ni-ni-vê, một người nghèo hết lòng
tưởng nhớ Thiên Chúa, rồi dẫn người ấy về đây cùng dùng bữa với cha.
Này, con ơi, cha đợi con cho đến khi con về."3 Tô-bi-a ra đi,
tìm một người nghèo trong số các anh em chúng tôi. Khi trở về, nó nói:
"Cha ơi! " Tôi bảo nó: "Cha đây, con." Nó trả lời: "Thưa cha, có một
người trong đồng bào chúng ta đã bị giết và quăng ngoài chợ, là nơi bây
giờ người ấy còn đang bị thắt cổ."4 Tôi liền chồm dậy, bỏ cả
ăn, chẳng kịp nếm chút gì. Tôi đem người ấy ra khỏi quảng trường và đặt
trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ đem chôn.5 Trở
về nhà, tôi tắm rửa, rồi ăn bánh mà lòng cảm thấy ưu sầu tang
tóc.6 Tôi nhớ lại lời ngôn sứ A-mốt đã nói về Bết Ên
rằng:
"Những ngày lễ của các ngươi sẽ biến thành tang tóc,
mọi bài
hát của các ngươi sẽ nên khúc ai ca."
7 Khi mặt trời
lặn, tôi đào huyệt chôn người ấy.8 Láng giềng nhạo cười tôi
rằng: "Hắn vẫn còn chưa sợ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và
hắn đã trốn đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết!
"
9 Ngay tối ấy, tôi tắm rửa, rồi đi vào sân nhà tôi.
Tôi nằm dọc theo bức tường ở sân, mặt để trần vì trời nóng.10
Tôi không biết là trong bức tường phía trên tôi có chim sẻ. Phân chim
nóng hổi rơi xuống mắt tôi, tạo ra những vết sẹo trắng. Tôi đến thầy
thuốc xin chữa trị, nhưng họ càng xức thuốc cho tôi, thì các vết sẹo
trắng càng làm cho mắt tôi loà thêm, cho đến khi tôi bị mù hẳn. Suốt bốn
năm, mắt tôi không nhìn thấy gì cả. Tất cả anh em tôi đều lấy làm buồn
cho tôi, và ông A-khi-ca cấp dưỡng cho tôi trong hai năm, trước khi ông
đi Ê-ly-mai.
11 Lúc bấy giờ, An-na, vợ tôi, nhận làm
những công việc dành cho phụ nữ.12 Nàng giao hàng cho chủ và
họ trả tiền công cho nàng. Ngày mồng bảy tháng Đy-trô, nàng xén tấm vải
đã dệt xong, rồi giao cho chủ. Tiền công bao nhiêu, họ trả hết cho nàng,
lại còn thưởng cho một con dê con để ăn một bữa.13 Khi nàng
bước vào nhà, thì con dê bắt đầu kêu be be. Tôi mới gọi nàng lại và hỏi:
"Con dê nhỏ đó ở đâu ra vậy? Có phải của trộm cắp không? Đem trả lại cho
chủ nó đi! Vì chúng ta không có quyền ăn của trộm cắp."14
Nàng bảo tôi: "Đó là quà người ta thưởng cho tôi, thêm vào số tiền công!
" Tôi không tin nàng và cứ bảo nàng phải trả lại cho chủ. Vì chuyện đó,
tôi xấu hổ cho nàng. Rồi nàng đáp lại rằng: "Các việc bố thí của ông ở
đâu? Các việc nghĩa của ông đâu cả rồi? Đó, ai cũng biết là ông được bù
đắp như thế nào rồi! "
Ông Tô-bít bị mù
1 Dưới triều vua Ê-xa-khát-đôn,
tôi trở về nhà tôi. Người ta đã trả lại cho tôi An-na, vợ tôi và
Tô-bi-a, con trai tôi. Ngày lễ Ngũ Tuần của chúng tôi, tức là ngày lễ
thánh mừng các Tuần, người ta dọn cho tôi một bữa ăn ngon, và tôi
nghiêng người xuống để dùng bữa.2 Người ta bày bàn, dọn cho
tôi nhiều món. Tôi nói với Tô-bi-a, con tôi: "Con ơi, con hãy đi tìm
trong số các anh em chúng ta bị đày ở Ni-ni-vê, một người nghèo hết lòng
tưởng nhớ Thiên Chúa, rồi dẫn người ấy về đây cùng dùng bữa với cha.
Này, con ơi, cha đợi con cho đến khi con về."3 Tô-bi-a ra đi,
tìm một người nghèo trong số các anh em chúng tôi. Khi trở về, nó nói:
"Cha ơi! " Tôi bảo nó: "Cha đây, con." Nó trả lời: "Thưa cha, có một
người trong đồng bào chúng ta đã bị giết và quăng ngoài chợ, là nơi bây
giờ người ấy còn đang bị thắt cổ."4 Tôi liền chồm dậy, bỏ cả
ăn, chẳng kịp nếm chút gì. Tôi đem người ấy ra khỏi quảng trường và đặt
trong một căn nhà nhỏ, chờ lúc mặt trời lặn sẽ đem chôn.5 Trở
về nhà, tôi tắm rửa, rồi ăn bánh mà lòng cảm thấy ưu sầu tang
tóc.6 Tôi nhớ lại lời ngôn sứ A-mốt đã nói về Bết Ên
rằng:
"Những ngày lễ của các ngươi sẽ biến thành tang tóc,
mọi bài
hát của các ngươi sẽ nên khúc ai ca."
7 Khi mặt trời
lặn, tôi đào huyệt chôn người ấy.8 Láng giềng nhạo cười tôi
rằng: "Hắn vẫn còn chưa sợ! Người ta truy nã để giết hắn về tội ấy và
hắn đã trốn đi, thế mà hắn lại vẫn chôn cất người chết!
"
9 Ngay tối ấy, tôi tắm rửa, rồi đi vào sân nhà tôi.
Tôi nằm dọc theo bức tường ở sân, mặt để trần vì trời nóng.10
Tôi không biết là trong bức tường phía trên tôi có chim sẻ. Phân chim
nóng hổi rơi xuống mắt tôi, tạo ra những vết sẹo trắng. Tôi đến thầy
thuốc xin chữa trị, nhưng họ càng xức thuốc cho tôi, thì các vết sẹo
trắng càng làm cho mắt tôi loà thêm, cho đến khi tôi bị mù hẳn. Suốt bốn
năm, mắt tôi không nhìn thấy gì cả. Tất cả anh em tôi đều lấy làm buồn
cho tôi, và ông A-khi-ca cấp dưỡng cho tôi trong hai năm, trước khi ông
đi Ê-ly-mai.
11 Lúc bấy giờ, An-na, vợ tôi, nhận làm
những công việc dành cho phụ nữ.12 Nàng giao hàng cho chủ và
họ trả tiền công cho nàng. Ngày mồng bảy tháng Đy-trô, nàng xén tấm vải
đã dệt xong, rồi giao cho chủ. Tiền công bao nhiêu, họ trả hết cho nàng,
lại còn thưởng cho một con dê con để ăn một bữa.13 Khi nàng
bước vào nhà, thì con dê bắt đầu kêu be be. Tôi mới gọi nàng lại và hỏi:
"Con dê nhỏ đó ở đâu ra vậy? Có phải của trộm cắp không? Đem trả lại cho
chủ nó đi! Vì chúng ta không có quyền ăn của trộm cắp."14
Nàng bảo tôi: "Đó là quà người ta thưởng cho tôi, thêm vào số tiền công!
" Tôi không tin nàng và cứ bảo nàng phải trả lại cho chủ. Vì chuyện đó,
tôi xấu hổ cho nàng. Rồi nàng đáp lại rằng: "Các việc bố thí của ông ở
đâu? Các việc nghĩa của ông đâu cả rồi? Đó, ai cũng biết là ông được bù
đắp như thế nào rồi! "