(Suy niệm Tin mừng Mác-cô
(9,30-37) trích đọc vào Chúa nhật 25 thường niên)
Muốn tỏ ra mình là người có giá
trị, hay nói khác đi, muốn tự khẳng định giá trị của mình là một nhu cầu hết sức
quan trọng của con người và nhu cầu này được biểu hiện bằng nhiều hình thức
trong cuộc sống.
Thời Chúa Giê-su, các vị kinh sư
và các người biệt phái tự khẳng định mình bằng cách "đeo những hộp kinh thật lớn,
mang những tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế
đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được
thiên hạ gọi là "ráp-bi" (Mt 23, 5-7).
Ngay cả các môn đệ Chúa Giê-su
cũng thường tranh luận với nhau xem ai trong họ là người lớn nhất. Điều nầy đã
được ghi lại nhiều lần trong Tin mừng (Mc 9, 33-34; Lc 9, 46; Mt 18,1; Lc 22,
24).
Có lần, hai môn đệ Gioan và
Giacôbê cùng với mẹ mình đến xin Chúa Giê-su cho ngồi bên tả bên hữu Chúa khi
đến thời Ngài được hiển vinh. Bấy giờ, mười môn đệ kia tỏ ra bất bình với Gioan
và Giacôbê vì anh em nhà nầy muốn giành trước hai chiếc ghế mà họ đang mơ ước
(Mt 20, 20-24; Mc 10, 35-37).
Khát vọng của con người là thế
đó. Ai cũng muốn nổi bật, ai cũng muốn vươn cao; không ai muốn bị lu mờ. Nói
chung, ai cũng muốn làm gia tăng giá trị của mình.
Đây là một khao khát tự nhiên.
Chính Thiên Chúa đã đặt vào tâm hồn con người khát vọng đó để thúc đẩy họ vươn
lên thành những người cao cả. Chúa Giê-su cũng kêu gọi các môn đệ vươn tới đỉnh
trọn lành: "Anh em hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn
thiện" (Mt 5, 48).
Làm thế nào để trở thành người
cao cả thật sự?
Có người cố làm tăng giá trị của
mình bằng cách trang điểm và chưng diện. Tuy nhiên, người ta không thật sự trở
nên cao cả nhờ nhan sắc, vì "tốt gỗ hơn tốt nước sơn, xấu người đẹp nết còn hơn
đẹp người."
Có người tìm cách làm gia tăng
giá trị của mình bằng cách sở hữu thật nhiều vàng bạc của cải, nhưng thực ra, "giá
trị con người không hệ tại những gì người ta sở hữu."
Có người trau dồi và phát huy
tài năng cho người ta nể phục, hoặc cố giành những địa vị cao trong xã hội để
nâng giá trị mình lên.
Còn Chúa Giê-su, nhân cơ hội các
môn đệ tranh cãi sôi nổi ai là người lớn nhất, Ngài chỉ cho họ một cách để trở
thành cao cả thực sự. Đó là "Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt
hết, và làm người phục vụ mọi người" (Mc 9,35).
Lời dạy của Chúa Giê-su xem ra
trái nghịch với suy nghĩ của người đời. Thông thường, muốn làm lớn thì phải tôn
mình lên để thống trị người khác; đằng nầy Chúa Giê-su dạy phải hạ mình xuống
làm tôi tớ hầu hạ mọi người. Thật thế ư?
Ngày 5 tháng 9 năm 1997, cả thế
giới xúc động, thương tiếc và bày tỏ lòng ngưỡng mộ sâu xa khi hay tin Mẹ
Tê-rê-xa, một nữ tu già nua, thấp bé, nghèo nàn, không có nhan sắc… qua đời tại
Calcutta, Ấn-độ ở tuổi 87. Nhà Nước Ấn-độ, một quốc gia phần đông theo
Ấn-độ-giáo, đã long trọng tổ chức quốc táng cho Mẹ Tê-rê-xa, một nữ tu công giáo
khiêm tốn bình dị, người gốc An-ba-ni! Hơn triệu người dân Ấn-độ tuôn ra đường
để tiễn đưa Mẹ Tê-rê-xa đến nơi an nghỉ cuối cùng. Thật là điều không tưởng
tượng nổi.
Tại sao Mẹ Tê-rê-xa lại được
vinh dự lớn lao như thế?
Vì Mẹ đã thực hành đến mức hoàn
hảo điều mà Chúa Giê-su truyền dạy cho các môn đệ trong Tin mừng hôm nay. Đó là
hạ mình làm tôi tớ hầu hạ phục dịch những con người khốn khổ nhất thế gian với
lòng yêu thương vô hạn.
Cuộc đời của Mẹ Tê-rê-xa
Calcutta là một bằng chứng hùng hồn cho thấy rằng giáo huấn của Chúa Giê-su là
xác đáng: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người
phục vụ mọi người" (Mc 9,35).
Như thế, phục vụ trong yêu
thương và khiêm hạ chính là con đường đưa tới vinh quang.
Lạy Chúa Giê-su,
Xin cho chúng con tỉnh táo nhận
ra rằng giá trị con người không tuỳ thuộc vào những thứ “phụ tùng” mà người ta
khoác vào thân như các loại y phục hợp thời trang hay các đồ trang sức xa hoa,
đắt giá; giá trị con người cũng không tuỳ thuộc vào của cải, bạc vàng châu báu
hay địa vị công danh… nhưng cốt yếu là tuỳ vào đức hạnh, vào phẩm chất cao đẹp
của mỗi người.
Xin dạy chúng con biết làm gia
tăng giá trị bản thân bằng cách hiến thân hy sinh phục vụ mọi người như Chúa đã
nêu gương.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN. Mác
cô 9, 30-37
30
Hôm ấy, Đức Giê-su và các môn đệ từ trên núi xuống, đi băng qua miền Ga-li-lê.
Nhưng Đức Giê-su không muốn cho ai biết, 31 vì Người đang dạy các môn
đệ rằng: "Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba
ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại."32 Nhưng các ông không
hiểu lời đó, và các ông sợ không dám hỏi lại Người
33 Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến thành Ca-phác-na-um. Khi về
tới nhà, Đức Giê-su hỏi các ông: "Dọc đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy? "34
Các ông làm thinh, vì khi đi đường, các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn
cả.35 Rồi Đức Giê-su ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói: "Ai
muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi
người."36 Kế đó, Người đem một em nhỏ đặt vào giữa các ông, rồi ôm
lấy nó và nói:37 "Ai tiếp đón một em nhỏ như em này vì danh Thầy, là
tiếp đón chính Thầy; và ai tiếp đón Thầy, thì không phải là tiếp đón Thầy, nhưng
là tiếp đón Đấng đã sai Thầy."