Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. TTT. Võ Tá Khánh
Bài Viết Của
Lm. TTT. Võ Tá Khánh
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 11b: NƯỚC THIÊN CHÚA Ở GIỮA CHÚNG TA
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 11a: CHỌN GIỮA HAI MIẾNG TRẮNG
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 10b: NGÀY MAI BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY[1] (Đêm Thiêng, tiếp theo)
THỂ LỆ CUỘC THI SÁNG TÁC CHO TUỔI THƠ  2018- 2019 (Cập nhật 19-3-2019)
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 10a: ĐÊM THIÊNG
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 9: CON CHÁU CHÚNG TA CẦN BIẾT MÌNH CAO QUÝ
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 8: QUYỀN NĂNG CỦA HẠT CẢI
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 7: CÂU LẠC BỘ BA GIỜ CHIỀU
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 6: TÔNG ĐỒ LÒNG THƯƠNG XÓT
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 5: TÔN SÙNG LÒNG THƯƠNG XÓT
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 4: TIẾNG GỌI CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 3: CHÚA ĐẦY LÒNG THƯƠNG CẢM
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG CHÚA THƯƠNG XÓT - BÀI 2: ĐƯỢC XÉT XỬ TRONG TÌNH THƯƠNG
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG THƯƠNG XÓT - BÀI 1: CHÚA CHO THẤY NGÀI ĐANG ĐẾN
HIỆP NHẤT TRONG LÒNG THƯƠNG XÓT
CUỘC THI SÁNG TÁC CHO TUỔI THƠ
LẠY CÁC THÁNH, XIN THƯƠNG ĐÒI LẠI…
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018
Chia sẻ mừng Năm Thánh – bài 6 - VỀ BÊN MẸ LA VANG
CHIA SẺ MỪNG NĂM THÁNH - Bài 5 - MỞ LỐI CHO NGƯỜI TA TỰ KHÁM PHÁ
CHIA SẺ MỪNG NĂM THÁNH - Bài 4 - VƯỢT THẮNG NHỮNG CÁM DỖ LÀM ĐIỀU TỐT
CHIA SẺ MỪNG NĂM THÁNH - Bài 3 - HAI THỦ PHẠM KHIẾN MÙA THẤT THU
KINH NGUYỆN GIA ĐÌNH và GIA LỄ CÔNG GIÁO
CHIA SẺ MỪNG NĂM THÁNH - Bài 2 - ĐỒNG THANH TƯƠNG ỨNG TỰ BAO GIỜ
CHIA SẺ MỪNG NĂM THÁNH - BÀI 1 - THÁNH HÔM NÀO VÀ THÁNH HÔM NAY
TÔNG HUẤN VUI MỪNG VÀ HÂN HOAN CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ VỀ TIẾNG GỌI NÊN THÁNH TRONG THẾ GIỚI NGÀY NAY
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 - BẢN TIN 08 - 150 NĂM SINH NHẬT LM PHÊRÔ TRẦN LỤC
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 - BẢN TIN 07 - TỪ NHÀ IN LÀNG SÔNG TỚI TỦ SÁCH MỤC ĐỒNG TRỰC TUYẾN
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 - BẢN TIN 06
LỄ THANH MINH TRONG ÁNH SÁNG PHỤC SINH (Bài chia sẻ trong thánh lễ tại từ đường Võ tộc, Thạch Hạ, Hà Tĩnh - 04.04.2018)
LEGIO MARIAE, DẶM DÀI TRƯỚC MẮT
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 - BẢN TIN 05
ĐỨC TIN, ĐẠO HIẾU VÀ ĐỒNG BÓNG
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 - BẢN TIN 04
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 - BẢN TIN 03
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 BẢN TIN 02
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2018 BẢN TIN 01
BẢN TIN 19 - HỌP MẶT TRAO GIẢI GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG LẦN V - 2017
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2017 - BẢN TIN 18
GIẢI VIẾT VĂN ĐƯỜNG TRƯỜNG 2017 - BẢN TIN 17
NẺO ĐƯỜNG HỒN NHIÊN CỦA TIN MỪNG (4): CHIA SẺ TỪ QUÁN CHAY

Để tiếp tục những nẻo đường hồn nhiên của Tin Mừng, xin kính chuyển đến quí độc giả bài viết của chị Nguyễn Đông A – chủ quán chay An Nhiên. Vị thầy trong bài là bậc thầy nhạc Việt, giáo sư tiến sĩ Trần Văn Khê.

Linh mục TRĂNG THẬP TỰ

gopnhattho@yahoo.com 

TÔI ĐI PHỤC VỤ 

Thầy ngồi trầm ngâm nhìn tôi làm việc. Trong căn phòng buổi sáng thật tĩnh mịch. Chỉ có tiếng gõ lách cách trên bàn phím của tôi và giọng đọc trầm trầm của thầy. Năm tới này, thầy đã chạm đến tuổi 90 nhưng trí nhớ của thầy vẫn sáng suốt, lời nói của thầy vẫn mạch lạc, mọi hiểu biết vẫn uyên thâm. Tôi ngồi ở đó, lắng nghe thầy nói và hoài niệm về những công việc cũ, những hoạt động của thầy để ghi lại thành hồi ký. Cùng làm việc với thầy để từng ngày thêm kính yêu thầy, một người đã cống hiến cuộc đời cho lý tưởng phục vụ nền âm nhạc truyền thống. Thầy không chỉ là nhà nghiên cứu về âm nhạc truyền thống Việt Nam mà qua những dòng hồi ký ghi lại, tôi tin chắc rằng thầy tôi là một bậc vỹ nhân. Bốn bể năm châu, nơi nào thầy tới cũng là để truyền rao âm nhạc truyền thống Việt Nam nhưng cũng là nghiên cứu tìm hiểu, học hỏi gặt hái cho mình nền âm nhạc truyền thống của xứ người. Rồi ở đó, thầy đã dùng ngôn ngữ tình yêu và lòng say mê âm nhạc của mình mà gieo vào lòng người sự hiểu biết về tầm quan trọng của việc bảo tồn âm nhạc truyền thống. Qua ngọn lửa đó, thầy đã truyền cho họ tình yêu âm nhạc truyền thống của chính dân tộc họ. Họ đã trở về cái nôi mà họ đã rời bỏ. Nhiều người đã trở về cội nguồn âm nhạc dân tộc sau bao năm miệt mài nghiên cứu nhạc cổ điển phương Tây, một thể loại âm nhạc bác học trong văn hóa châu Âu. Và bởi thế người ta tri ân thầy, hâm mộ thầy, người ta kính yêu thầy. Thầy tôi là một kho báu âm nhạc truyền thống của nhân loại. 

Tôi có cơ hội được giới thiệu đến để làm việc với thầy. Thầy khoan dung với những ngớ ngẩn của tôi về nền âm nhạc dân tộc. Tôi chỉ là người biên tập cho thầy những đoản văn, cùng viết với thầy những bài tham luận, cùng ghi lại những trang hồi ký về quãng đời hiển hách. Ngày qua ngày, tôi cũng được thẩm thấu về âm nhạc truyền thống. Tôi biết thưởng thức những thang âm điệu thức trong tiếng đàn dân tộc, biết lắng nghe câu hò, biết ý nghĩa, biết giai đoạn của lời hát ru, câu hát bội… Tôi yêu quí thời gian ở bên thầy và cũng yêu quí thầy. Rồi lần lần, thầy cũng chấp nhận tôi như một đứa học trò ngốc nghếch lần đầu bước vào “đạo nhạc”. Trong tất cả học trò giỏi, học trò “chuyên gia”, (học trò không chuyên chăng nữa) về lãnh vực âm nhạc truyền thống mà thầy cưng yêu có lẽ tôi là con vịt lạc giữa đàn thiên nga. 

Một hôm, thầy âu yếm bảo tôi:

-         Con à, hôm nay thầy muốn thưởng cho con.

-         Gì cơ ạ ?

-         Ừ thầy mời con dự với thầy một tuần trà đạo.

-         Ứ ừ ! con chẳng biết thưởng thức trà ! Con chỉ biết uống… trà đá !

Thầy cười khà khà vuốt tóc tôi, thuyết phục:

-         Uống trà với thầy, con sẽ được biết đến một cô gái rất am hiểu tất cả loại trà, thuyết trình nhiều về trà. Con sẽ hiểu thêm về thế giới trà. Trà đạo Nhựt bổn, trà đạo Trung quốc, Đài loan. Và cô ấy sẽ giới thiệu về trà đạo Việt. 

Ui chao ơi ! Thầy đánh đúng tâm lý thích tìm hiểu học hỏi của tôi mất rồi. Thế là tôi ưng thuận và cùng hẹn với thầy đến dùng trà và nghe thuyết trình về trà đạo Việt. 

Từ ngày đó, Viên Trân (tên của cô trà chủ) và tôi quen nhau. Tình cảm hai chị em cũng ngày qua ngày phát triển tốt đẹp. Viên Trân có giọng nói trong trẻo, mềm mại, lời nói thì du dương, và kiến thức về trà thì uyên bác. Thực lòng tôi có đến dùng trà với Viên Trân tại quán của nàng cũng chỉ để nghe thuyết về trà và nói chuyện vãn. Còn việc uống những tách trà đậm đà thì dẫu đang bị mê hoặc bởi câu chuyện và giọng nói của Viên Trân thì tôi cũng không thể cạn hết nửa chung !

Một buổi, khi hai chị em nói chuyện với nhau, Viên Trân buồn bã nói với tôi:

-         Chị à ! Em chắc không thể tiếp tục việc kinh doanh buôn bán ở quán trà này nữa rồi.

-         Sao vậy ? 

-         Chị biết không, em làm việc ở đây năm năm rồi nhưng việc buôn bán cũng không phát triển nhiều. Mấy năm nay đi dạy học thêm thì tiền bạc cũng để là đắp vào quán mà thôi. Quán là nơi hội tập những người yêu thích trà. Em không nỡ đóng cửa quán.

-         Vậy sao bây giờ muốn đóng ?

-         Bà chủ mới tuần rồi cứ nằng nặc đòi lên giá mặt bằng còn nếu em không ưng thì phải đóng cửa trả lại thôi !

Tôi thấy xót xa cho một người bạn làm nghệ thuật nhưng lại phải đối mặt với thực tế là kinh doanh, là tiền, là cơm áo … Nổi máu “anh hùng cứu mỹ nhân” nên tôi không nghĩ ngợi mà nói ngay với bạn:

-         Tưởng chuyện chi ghê gớm ! Chị có cái mặt bằng ở trung tâm quận Gò Vấp kia kìa. Mấy năm nay cho người ta thuê mượn. Chị sẽ lấy lại mặt bằng này và giao cho Viên Trân. Em không phải lo lắng nữa ! Qua đó mà mở quán trà!

Viên Trân cảm động ra mặt nhưng thoáng suy nghĩ rồi nói với tôi:

-         Em cám ơn chị nhiều. Em sẽ suy nghĩ và trả lời chị sau. 

Tôi dẫn Viên Trân xem vị trí mới, mặt bằng mới. Cô nàng thích thú và khen mặt bằng rất đẹp. Tôi thì hài lòng vì giúp được một người bạn văn nghệ. Nhưng sau đó thì Viên Trân lại nói với tôi:

-         Chị à ! Mặt bằng thì rộng đẹp nhưng em cảm thấy ngại lắm! Hay chị cho em thuê đi!

-         Thuê gì ! Bạn bè chị không tính toán tiền bạc đâu. Chị cho mượn thôi !

-         Chị làm vậy người ta bảo là em lợi dụng chị đó !

-         !!

-         Hay là chị mở chung với em đi !

-         Mở chung cái gì ? Chị biết buôn bán gì bao giờ ? Chị chỉ biết viết văn thôi cưng à !

-         Thì em cũng vậy mà ! Em có biết buôn buôn bán bán gì đâu. Chỉ học và hành trà thôi. Em sẽ giúp chị !

-         Giúp gì ?

-         Giúp chị mở một quán xá gì đó phù hợp với quán trà đạo của em. Trà đạo của em ở mặt tiền ồn ào không phù hợp đâu chị. Chị làm gì đó ở phía trước, còn em thì có quán trà ở phía sau. Vừa yên tĩnh, vừa phù hợp. Chị em mình cùng nhau làm việc và trông cho nhau. Được đó chị !

Trân nói “được đó chị” và cười tươi như hoa nở. Tôi gượng gạo theo nàng nhưng trong lòng rối như tơ ! “Làm gì đó” là làm cái gì ? Tiệm sách chăng ? Tôi chỉ có một kinh nghiệm nhỏ nhoi về kinh doanh văn hóa phẩm là Cửa hàng sách nhờ vào mấy năm giúp một linh mục mở Nhà sách trong lòng giáo xứ. Ừ thì có Cửa hàng sách cũng phù hợp với Quán trà phía sau của Viên Trân mà ! Tôi bỏ thời gian đi thực địa về nơi mình sắp mở thư quán. Tôi đứng tần ngần trước sân nhà mà nghe lòng ngao ngán ! Hai bên mặt tiền của nhà tôi là hai quán lẩu cá kèo và lẩu dê. Người ta ăn nhậu và cười nói hô hố ồn ào ! “Dzô ô ô ô 1,2, 3333 ! “. Ai đời đi mua sách ở một địa điểm như vầy ? Thế là ý tưởng mở nhà sách tiêu tan !

Tôi gặp Viên Trân và buồn bã kể cho nàng biết về sự việc. Viên Trân trầm ngâm một lúc rồi nói với tôi:

-         Hay là mở quán cơm chay đi chị ! Em nhờ một người bạn xuống giúp chị !

Tôi không trả lời Viên Trân, mắt nhìn xa xăm và lo lắng cho một viễn ảnh không mấy gì khả quan !!! 

Sau mấy ngày vắt não suy nghĩ, tôi quyết định mở một quán chay tịnh cho phù hợp với trà đạo của Viên Trân. À hai bên là “Lẩu” thì tôi cũng sẽ là Lẩu (“đi buôn có bạn đi bán có phường” mà !). Chay mà nấu lẩu thì chỉ có lẩu nấm mà thôi ! Tôi vui thích quá ! Gõ vào mạng Google hai từ “lẩu nấm”, hiển thị cho tôi ngay về “lẩu nấm chay thiên nhiên”. Tôi thầm cảm ơn Page và Brin hai người đã dày công thành lập công cụ Google !!! Từng giờ trôi qua trên những trang web, tôi có cảm nhận Nhà hàng Lẩu Nấm Thiên Nhiên hiện nay tại thành phố là một  nhà hàng sang trọng và rất được cộng đồng quan tâm. Tôi tìm hiểu một vài công thức nấu lẩu Nấm trên các trang gia chánh, nội trợ… Ba ngày trôi qua ! Bề ngoài tất bật với những công việc thường ngày, trong lòng tôi luôn thôi thúc bởi một công thức riêng cho mình về một quán chay với món lẩu nấm !  

Ngày hẹn với Viên Trân đến. Sau thời gian ba tuần sửa sang, ngôi nhà của chúng tôi đã có dáng vẻ của một nhà hàng nhỏ. Yên tĩnh nằm sâu một chút vào trong để tránh những ồn ào của đường phố. Nhà hàng được che khuất tầm nhìn mặt tiền bởi một giàn hoa leo. Tôi đang lăng xăng hướng dẫn các chú thợ hoàn tất việc trang trí, nghe có tiếng chân sau lưng, vội quay lại thì đã thấy Viên Trân mặt buồn xo, mắt ướt long lanh:

-         Ôi chị ơi ! Em xin lỗi thật nhiều nghen ! Em không hợp tác với chị được ! Chồng sắp cưới em chiều qua có ghé ngang đây. Anh bảo là địa điểm xa nhà quá ! Từ quán mà về chắc cũng nửa đêm !!! Em cũng yếu hay bệnh nữa. Ảnh không cho em đi như vầy mỗi đêm !

-         !!!!!

Tôi như “đóng trụ” tại chỗ. Lấy lại chút bình tĩnh, tôi vẫn thều thào nói được câu “huyết mạch” của sự việc:

-         Trân à ! Chị mở quán này là vì em và cho em mà !!!

-         Em biết, em biết ! Nhưng chị thông cảm cho em nghen ! hay chị cho người ta thuê quán, thuê mặt bằng đi chị !

-         Không ! Trân à ! Chị mở quán lẩu chay này vì Trân (tôi dằn từng tiếng đứt quãng, tim đập thình thịch) và cho phù hợp với Trà đạo mà !!!

Nghe chừng tôi chưa “ngộ” được vấn đề, Trân cáo từ:

-         Chị ơi ! mình nói chuyện sau nghen ! Hôm nay em phải lên lớp cho kịp giờ!

Nói vội vàng với tôi xong, nàng lên xe đi mất ! Tôi bần thần như người hành khất mất bị gậy. Cả buổi thấy mình rã rời và lạc lõng ! Tôi bỏ về nhà, mặc cho công trình tự hoàn tất. Ngày hôm đó, thật là một ngày ảm đạm. Tôi cắt máy điện thoại di động để không liên lạc với ai, một mình nằm co rúm như con sâu khô. Chiều về, nghe tiếng chồng bước vào phòng, tôi kể lại mọi việc, rồi nghiêm mặt tuyên bố:

-         Thôi bố ạ ! Em chẳng làm nữa đâu ! Quán xá có sửa xong thì cho thuê mặt bằng, mấy đứa cháu lỡ hứa giao công việc thì “gửi gấm” cho tụi nó làm ở công ty khác vậy; mấy người bếp trên chùa hứa xuống giúp thì gởi lời cảm ơn…

-         Sao lại thế ?

-         Em làm gì có khả năng nấu nướng, điều hành cái nhà hàng ???!!!...... Em tiếp tục làm việc văn phòng với thầy em !

Tôi nói sẵng giọng như thể chồng mình là người gây ra cớ sự hôm nay ! Anh lặng lẽ mắc chiếc áo lên giá treo. Tôi vùng vằng bỏ xuống nhà dưới. Tiếng chân nhẹ nhàng của anh bước theo tôi. Tôi ngồi im rơ.

Có tiếng anh nhỏ nhẹ:

-         Em à ! Viên Trân từ chối không làm việc với em, làm em buồn bã thất vọng ra sao thì những người mà em hứa hẹn sẽ giao việc khi nhà hàng hoạt động cũng buồn bã và thất vọng. Nhưng có điều họ sẽ buồn bã và thất vọng gấp ba lần em !

-         ?

-         Bởi lẽ em sẽ tiếp tục công việc cũ, sẽ giao mặt bằng lấy tiền thuê. Còn họ ? Họ có gì ngoài sự thất vọng, hụt hẫng ???

Câu nói của anh tác động tinh thần tôi như liều thuốc làm “sốc phản vệ”!

Chúa ơi ! Trong ngày hôm nay, con có hai cú sốc !!!!!!

Giống như người ta dùng roi điện để trấn tĩnh tinh thần của người bịnh tâm thần, sau khi nhận được lời khuyên của chồng, tôi đã được vực dậy ! Lần lần thì tôi cũng nguôi ngoai. Liền tù tì mấy ngày nằm co ở nhà, tôi lục lọi sách báo ra đọc. Rồi như có Thiên Chúa đặt vào tay tôi một cuốn Thông tin Giáo xứ cũ rích. Trong tờ báo đó tôi đọc được bài “Chay tịnh” của linh mục Võ Tá Khánh. Bài viết  của cha ngoài việc nói về dùng chay, cha còn đưa ra nhận xét thú vị là ăn chay phương Đông thuộc về một quan niệm dinh dưỡng mà ngày nay được khoa học đề cao và là một phương pháp tu thân để thêm lòng nhân ái. Cha là linh mục đã mở ra sự hiệp thông giữa các tôn giáo Đông phương và Kitô giáo bằng con đường văn hóa ẩm thực Chay tịnh. Những nội dung trong bài viết của cha thật tuyệt ! Cha đã truyền cho tôi  động lực mới để tôi bước vào khu vườn mới ! Ở đó với tôi tất cả là bắt đầu. Tôi tập tễnh vào những trang web ẩm thực chay, đọc những thực phẩm, gia vị, cách nấu… của người giữ chay.  

Sau đó, tôi tiếp nhận “nhà hàng chay” của mình. Bàn ghế đã đặt được xếp gọn ghẽ, cách bài trí do tôi tự thiết kế đến hôm nay đã khá hoàn chỉnh về một nếp nhà hàng chay tịnh. Bây giờ tôi phải thổi hồn vào quán nhỏ của mình thôi.

Tôi đặt tên cho nhà hàng lẩu nấm chay của mình là An Nhiên, với ý nghĩa “an nhiên tự tại” mà lên đường phục vụ. Thế là bắt đầu những ngày, những đêm không “an nhiên” chút nào: tuyển thêm người chuyên môn, hướng dẫn công việc, tự xây dựng nội qui, tự đề ra một phong cách riêng cho nhà hàng, tự sáng chế công thức các món, tự …., tự …., và tự …. Nhân viên của An Nhiên cũng đa phần là sinh viên, học sinh di dân từ các tỉnh về. Các em làm việc để trang trải sách đèn hoặc sinh hoạt phí, bớt gánh lo cho ba mẹ. Chị bếp trưởng là người khá kinh nghiệm trong việc nấu bếp …mặn ! Tuy nhiên, chị cũng có thời gian phục vụ nấu tiệc chay cho các đình chùa làm công quả. Vào lứa tuổi trung niên này, chị có tâm nguyện tìm một quán chay để làm việc cho đến khi nghỉ hưu. Bởi thế toàn thể chúng tôi ai cũng là “lính mới” !

Nhà hàng Lẩu Nấm chay của tôi rồi cũng đến ngày khai trương. Tôi được sự động viên của thầy tôi, của các bạn bè. Bạn hữu thân thiết từ lâu ai biết tôi đứng ra làm chủ một quán Chay cũng tròn mắt khâm phục ( tôi còn tròn mắt vì tôi mà !!!). Thời gian trôi qua thật mau với những tất bật vừa lo toan, vừa học hỏi làm quen với môi trường chay tịnh. Tất cả giống như thời gian đầu tiên của người mẹ trẻ với bé sơ sinh chào đời ! Dẫu người mẹ đã sanh con lần thứ hai thì bé sau cũng nào giống với bé trước !  Phải làm quen, phải thao thức với những vấn đề mới. Bởi thế chúng tôi vừa làm việc, vừa tự huấn luyện cho nhau trong tinh thần “an nhiên mà làm việc, an nhiên mà phát triển”. Có một hôm vào ngày rằm âm lịch, cô cháu lên kế hoạch đi chợ mua nguyên vật liệu thế nào mà đồng hồ chỉ mới đến 7:30 tối là đã sạch sẽ từ trong ra ngoài. Ui chao ơi ! Người Công giáo có mấy khi mà ngó ngàng đến ngày âm lịch ! Khách ghé dùng bữa chỉ nhận được nụ cười cầu…an  và ra về. An Nhiên bị một phen “thất thu” vào ngày cao điểm nhưng cô cháu đều vui vẻ và dặn dò nhau để rút thêm kinh  nghiệm cho những ngày âm lịch tới.  

Kết hợp nguồn dinh dưỡng quí giá có từ nấm trong việc dùng chay, An Nhiên bé nhỏ của tôi chỉ trong một thời gian ngắn đã được nhận biết bởi quần chúng địa phương và những người quan tâm đến chay dinh dưỡng. Một nhà hàng chay nhỏ nằm gọn giữa hai bên là những quán … lẩu nhậu!

Khi đến An Nhiên, khách hàng có thể “an nhiên” bên nồi lẩu nóng với những loại nấm dinh dưỡng, với những loại rau củ vệ sinh, an toàn, không còn nỗi lo âu với những thứ rau củ, thực phẩm nhiễm độc, hoá chất và đặc biệt các món chay ở đây đều không sử dụng bột ngọt. Thật là “an toàn” và “tự nhiên”! Riêng đối với các tu sĩ, các tăng, ni đến dùng bữa, chúng tôi quan tâm bằng việc thông tin cho nhau để khi bếp ra món ăn thì không còn gia vị của hành, của tỏi mà được âm thầm phục vụ thay thế bằng những cọng ngò xanh thơm dịu mà thôi. Tôi tự cho rằng cách phục vụ nhỏ nhặt này là “món quà phục vụ” ân cần nhất của chúng tôi dành cho các tu sĩ lương giáo.  

Một buổi nọ, khi tôi đang nghỉ chân một chút, sau khi đã “thao diễn” chạy tới lui, phục vụ chung với các em nhân viên, bỗng tầm nhìn của tôi chạm vào  màu áo lam và nâu. Tôi chợt nhận ra đó không phải là màu áo nâu quen thuộc của các linh mục, các thầy dòng Anh Em Hèn Mọn. Ui chao ơi ! Toàn là sư thầy và sư cô trong lớp áo nâu hiền lành, nghèo khó, màu áo nâu đang tràn ngập trong An Nhiên của tôi. Bỗng dưng mà tôi thấy lòng mình xao xuyến ! Bỏ rơi không gian tấp nập đó, tôi lên phòng riêng của mình, để tâm tĩnh lại :

-         Ngài muốn gì ở con nhỉ ? Con có đi lạc đường phục vụ của mình không ? Sao con lại tự nhiên ở đây mà phục vụ cho các tăng và các ni ? Anh chị em giáo dân đâu rồi ? Cha và thầy và các sơ nữa ???

Tôi suy tư miên man về lời cầu nguyện với Anh Giêsu và lắng nghe lời đáp trả nhưng chẳng có gì ngoài đôi mắt nhân từ của Người cúi xuống nhìn tôi.

Tôi trở xuống nhà hàng để tiếp tục công việc. Một em nhân viên hấp tấp chạy lại tìm tôi và nói:

-         Thưa cô, có thầy muốn gặp cô từ nãy giờ ạ !

-         Cảm ơn con !

Tôi rảo bước đến bên bàn của vị thầy nọ. Thầy mỉm cười chào tôi rồi hỏi:

-         Xin hỏi cô chủ người đạo nào vậy ?

-         Thưa thầy, đạo Thiên Chúa.

-         Tôi cũng đoán vậy vì trên tường thấy treo ảnh Đức Maria bồng Đức Giêsu.

Thầy từ tốn nói tiếp:

-         Cơ duyên nào mà cô chủ lại đi mở quán Chay như vầy ?

-         Dạ ! dạ !!!... chuyện của con dài lắm thầy à ! (tôi nghĩ ngay đến nàng Viên Trân). Nhưng đúng như thầy nói con có cơ duyên !

-         Có cơ duyên là một, người mở đặng quán Chay là có tâm nữa !

Tôi cười khì với thầy và nói:

-         Dạ con cũng buôn buôn, bán bán kinh doanh thôi thầy !

-         Cô chủ nói vậy thôi chớ mở một nhà hàng, một quán Chay là tốt đẹp lắm!

Niềm vui của tôi nở bừng lên, cánh mũi phập phồng to như chén Thánh !

Thầy lại tiếp lời:

-         Cô chủ có biết mình đang làm gì không ?

-         ??

-         Cô đang thực hiện tinh thần hiệp thông liên tôn đó ! Giữa tôn giáo này với tôn giáo kia cùng nhau nối lại bằng con đường phục vụ ẩm thực Chay tịnh. Thầy nói như vậy cô có hiểu chi không ?

Tôi đứng đóng trụ ở đó, tai vẫn âm vang tiếng nói từ tốn của vị cao tăng, tinh thần tôi như được khai mở. Câu hỏi của tôi vừa đặt ra cho Ngài thì đã có lời đáp trả. Câu nói không có từ trên thinh không để ngửng lên mà nghe, mà tưởng như sấm rền giống hình ảnh trong Kinh Thánh huyền diệu. Vị tăng điềm đạm, ngồi đó, an nhiên như vừa liên thông với Thiên Chúa của tôi bằng phương tiện truyền thông hiện đại nhất trong một thế giới thánh thiêng !  

Kể từ ngày ấy, con đường của tôi đi đã được định rõ rồi ! Phục vụ anh em con cái Thiên Chúa hoặc anh em trên cùng tinh cầu của Ngài cũng chỉ là phục vụ. Hình ảnh một Đức Giêsu cúi xuống rửa chân cho môn đệ là hình ảnh cao đẹp nhất của Đấng Chí Thánh, Chí Tôn. Người dùng chính mình để dạy cho các môn đệ tiến bước trên con đường phục vụ. Người đã từ bỏ một Thiên quốc cao sang vĩnh cửu để hạ mình trở thành Người Phục Vụ của những người phục vụ !

Nếu Thánh Giêrađô kiên định với câu nói: “Tôi đi làm Thánh” thì từ nay tôi cũng đã kiên định trong công việc mới của mình. “Tôi đi phục vụ”.

Tôi nhớ lại những tháng năm trước được phục vụ trong giáo xứ. Như thể có một ngày, Ngài dắt tay con đến đó, cho vui chơi, cho sinh hoạt, rồi mãn thời gian, Ngài lại đến và dẫn dắt về một nơi khác ! 

“ Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người,

Lạy Chúa xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa !”… 

Lời kinh Hoà Bình luôn thắp sáng mọi quyết định của tôi trên đường lữ thứ trần gian. Trên con đường đi, tôi vững tâm vì biết luôn được có Ngài gần bên. Từ nay tôi lại cất bước lên đường, đi đến một nơi khác, ở đó Thiên Chúa đang mời gọi “tôi đi phục vụ”. 

Đất trời đã vào xuân, có tiếng con chim hót nhiêm nhiếp ngoài vườn cây xanh lá. Lòng tôi rộn ràng như trẻ thơ bước vào một cuộc chơi mới. Cuộc chơi của tôi là niềm vui được phục vụ các anh chị em lương giáo, là niềm vui tỏ được tình yêu thương của con cái Thiên Chúa trong cuộc sống tươi đẹp mà Ngài trao ban. Như tôi mãi là khí cụ của Ngài, và được mãi trong tay Ngài.

(01/2010)

Nguyễn - Đông A

nguyendonga2004@yahoo.com

ĐTDĐ: 0908-432-903

Tác giả: Lm. TTT. Võ Tá Khánh

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!