Mátthêu
Chương:
01 02
03 04
05 06
07 08
09 10
11 12
13 14
15 16
17 18
19 20
21 22
23 24
25 26
27 28

Chương
22
Dụ ngôn tiệc cưới (Lc 14: 15 -24
)
1 Đức Giê-su lại dùng dụ ngôn mà
nói với họ rằng:2 "Nước Trời cũng giống như chuyện một vua
kia mở tiệc cưới cho con mình.3 Nhà vua sai đầy tớ đi thỉnh
các quan khách đã được mời trước, xin họ đến dự tiệc, nhưng họ không
chịu đến.4 Nhà vua lại sai những đầy tớ khác đi, và dặn họ:
"Hãy thưa với quan khách đã được mời rằng: Này cỗ bàn, ta đã dọn xong,
bò tơ và thú béo đã hạ rồi, mọi sự đã sẵn. Mời quý vị đến dự tiệc cưới!
"5 Nhưng quan khách không thèm đếm xỉa tới, lại bỏ đi: kẻ thì
đi thăm trại, người thì đi buôn,6 còn những kẻ khác lại bắt
các đầy tớ của vua mà sỉ nhục và giết chết.7 Nhà vua liền nổi
cơn thịnh nộ, sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành
phố của chúng.8 Rồi nhà vua bảo đầy tớ: "Tiệc cưới đã sẵn
sàng rồi, mà những kẻ đã được mời lại không xứng đáng.9 Vậy
các ngươi đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc
cưới."10 Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, gặp ai, bất luận
xấu tốt, cũng tập hợp cả lại, nên phòng tiệc cưới đã đầy thực
khách.
11 "Bấy giờ nhà vua tiến vào quan sát khách dự
tiệc, thấy ở đó có một người không mặc y phục lễ cưới,12 mới
hỏi người ấy: "Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ
cưới? " Người ấy câm miệng không nói được gì.13 Nhà vua liền
bảo những người phục dịch: "Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối
tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng!14
Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít."
Nộp thuế cho Xê-da (Mc 12: 13 -17; Lc 20: 20
-26 )
15 Bấy giờ những người Pha-ri-sêu
đi bàn bạc với nhau, tìm cách làm cho Đức Giê-su phải lỡ lời mà mắc
bẫy.
16 Họ sai các môn đệ của họ cùng đi với những
người phe Hê-rô-đê, đến nói với Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, chúng tôi
biết Thầy là người chân thật và cứ sự thật mà dạy đường lối của Thiên
Chúa. Thầy cũng chẳng vị nể ai, vì Thầy không cứ bề ngoài mà đánh giá
người ta.17 Vậy xin Thầy cho biết ý kiến: có được phép nộp
thuế cho Xê-da hay không? "
18 Nhưng Đức Giê-su biết
họ có ác ý, nên Người nói: "Tại sao các người lại thử tôi, hỡi những kẻ
giả hình!19 Cho tôi xem đồng tiền nộp thuế! " Họ liền đưa cho
Người một quan tiền.20 Người hỏi họ: "Hình và danh hiệu này
là của ai đây? "21 Họ đáp: "Của Xê-da." Bấy giờ, Người bảo
họ: "Thế thì của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên
Chúa."22 Nghe vậy, họ ngạc nhiên và để Người lại đó mà
đi.
Kẻ chết sống lại (Mc 12: 18 -27; Lc 20: 27
-40 )
23 Hôm đó, có những người thuộc
nhóm Xa-đốc, đến gặp Đức Giê-su. Nhóm này chủ trương không có sự sống
lại. Họ hỏi Người:24 "Thưa Thầy, ông Mô-sê có nói: Nếu ai
chết mà không có con, thì anh hay em của người ấy phải cưới lấy người vợ
goá, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình.25 Mà, trong
chúng tôi, nhà kia có bảy anh em trai. Người anh cả lấy vợ, rồi chết, và
vì không có con nối dòng, nên để vợ lại cho em.26 Người thứ
hai, rồi người thứ ba, cho đến hết bảy người, người nào cũng
vậy.27 Sau hết, người đàn bà ấy cũng chết.28 Vậy,
trong ngày sống lại, bà ấy sẽ là vợ ai trong số bảy người, vì tất cả đều
đã lấy bà?"29 Đức Giê-su trả lời họ: "Các ông lầm, vì không
biết Kinh Thánh, cũng chẳng biết quyền năng Thiên Chúa.30 Quả
thế, trong ngày sống lại, người ta chẳng lấy vợ lấy chồng, nhưng sẽ
giống như các thiên thần trên trời.31 Còn về vấn đề kẻ chết
sống lại, thì các ông không đọc lời Thiên Chúa đã phán cùng các ông
sao?32 Người phán: Ta là Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa
của I-xa-ác và Thiên Chúa của Gia-cóp. Người không phải là Thiên Chúa
của kẻ chết, nhưng là của kẻ sống."33 Dân chúng kinh ngạc khi
nghe lời Người dạy.
Điều răn trọng nhất (Mc 12: 28 -34; Lc 10:
25 -28 )
34 Khi nghe tin Đức Giê-su đã làm
cho nhóm Xa-đốc phải câm miệng, thì những người Pha-ri-sêu họp nhau lại.
-35 Rồi một người thông luật trong nhóm hỏi Đức Giê-su để thử
Người rằng:36 "Thưa Thầy, trong sách Luật Mô-sê, điều răn nào
là điều răn trọng nhất? "37 Đức Giê-su đáp: "Ngươi phải yêu
mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn và hết trí
khôn ngươi.38 Đó là điều răn quan trọng nhất và điều răn thứ
nhất.39 Còn điều răn thứ hai, cũng giống điều răn ấy, là:
ngươi phải yêu người thân cận như chính mình.40 Tất cả Luật
Mô-sê và các sách ngôn sứ đều tuỳ thuộc vào hai điều răn ấy."
Đức Ki-tô là Con và cũng là Chúa của vua
Đa-vít (Mc 12: 35 -37; Lc 20: 41 -44 )
41 Những người Pha-ri-sêu đang tụ
tập thì Đức Giê-su hỏi họ42 rằng: "Các ông nghĩ sao về Đấng
Ki-tô? Người là con của ai? " Họ thưa: "Con của vua
Đa-vít."43 Người hỏi: "Vậy tại sao vua Đa-vít, được Thần Khí
soi sáng, lại gọi Người là Chúa Thượng, khi nói rằng:44 Đức
Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi
bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con?
45 "Vậy nếu
vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì làm sao Đấng Ki-tô lại là
con vua ấy được? "46 Không ai đáp lại Người được một tiếng.
Và từ ngày ấy, chẳng ai còn dám chất vấn Người nữa.
